“Là tên chết tiệt nào hả?” Biết có người lén đổi mã QR nhà mình, bà lão nhịn không được mắng một câu: “May mà phát hiện ra sớm, nếu không chả biết mất bao nhiêu tiền.” Nơi này vị trí tốt, trong tiệm toàn bán sản phẩm chính hãng, đảm bảo chất lượng. Tuy lãi ít nhưng bán được số lượng lớn. Cái tiệm này của bà tiền lời mỗi ngày rất nhiều, không chỉ đủ nuôi cả nhà mà còn dư dả một khoản.
Hiện tại rất nhiều người có thói quen dùng di động để thanh toán, nếu phát hiện trễ một chút, nghĩ đến số tiền bị mất bà lão liền đau lòng, cũng biết ơn đối với cô gái trẻ đã gián tiếp giúp bà phát hiện việc này. Hơn nữa hồi nãy đã hiểu nhầm người ta, lúc cô gái muốn trả tiền lại lần nữa, bà vội vàng từ chối: “Thế này sao được, cô giữ lại đi.”
Lỗi sai là ở bà, do bà không biết mã QR bị đổi, không phải do cô gái không chịu trả tiền. Cứ tưởng người ta quỵt tiền thì mới đòi, giờ đã biết rồi thì làm gì còn mặt mũi mà thu tiền nữa.
Con gái bà lão in lại mã QR dán lên bàn, bà lão hối thúc con gái mình đi làm, còn mình thì đến kệ hàng bên cạnh lấy đồ: “Để đấy mẹ làm cho, con mau đi làm đi, trễ giờ bây giờ.” Sắp bảy rưỡi rồi, con gái bà 8h là vào làm.
Sau khi thúc giục con gái, bà lão lấy trên kệ hàng xuống nào là bánh quy, sữa chua đưa cho con gái mình cùng với cô gái trẻ, nói: “Dì thấy người trẻ tuổi đều rất thích ăn mấy cái này, con gái dì hôm nào đi làm trễ không kịp ăn sáng, đều cầm mấy thứ này đến công ty ăn. Buổi sáng xảy ra hiểu lầm, chắc là cháu cũng chưa kịp ăn sáng nhỉ? Cứ cầm một ít ăn lót dạ đi. Lúc nãy hiểu lầm cháu, cho dì xin lỗi nhé.”
Cô con gái nhìn đồng hồ, đúng là sắp trễ rồi, công ty cô cách chỗ này rất xa, cô vội vàng cầm bao đồ ăn mẹ mình đưa rồi nhanh chóng đi làm. Còn cô gái trẻ bị nhét một đống đồ ăn vặt vào tay đang ngơ ngác không biết làm sao.
Cô muốn từ chối, nhưng bà lão đã chân thành xin lỗi như vậy, nếu từ chối không khác gì bản thân không chịu tha thứ cho bà, đành xấu hổ nhận lấy đồ ăn vặt. May mà cô chẳng xấu hổ bao lâu, ông chủ Triệu cùng Cố Trường sinh cũng bị nhét đồ ăn vặt đầy tay.
Đi hóng chuyện mà cũng được một bữa sáng miễn phí, Cố Trường Sinh muốn từ chối cái việc “không làm mà có ăn” này thì bị bà lão trừng mắt: “Kêu cậu nhận thì cứ nhận đi, đàn ông vai năm tấc rộng thân mười thước cao mà cứ ngượng ngùng xoắn xít làm gì, còn thua cả con gái nhà người ta nữa.”
Cho đến khi ba người bước ra khỏi cánh cửa của tiệm, cô gái trẻ nhìn đồ ăn đầy tay, rồi nghĩ đến thái độ lúc trước của bà lão, sự đối lập này… Cô gái trẻ nhịn không được nói: “Sao cứ có cảm giác như một người khác vậy nhỉ?”
“Người già ở nông thôn thường đều vậy đấy, hung dữ thật nhưng cũng rất thật thà. Lúc trước bà ấy tưởng cô là lừa đảo, sợ cô không trả tiền nên dữ dằn với cô, để cho cô biết sợ mà trả tiền. Lúc sau biết là hiểu lầm, cảm thấy mình có lỗi với cô, nên mới như thế.” Chỉ là không muốn mình chịu thiệt thòi thôi.
Ông chủ Triệu cùng cô gái trẻ trở lại Nông Gia Nhạc. Cố Trường Sinh cũng quay về phòng, mất chút thời gian ở tiệm quà vặt bên kia, Tổ sư gia đã sớm vệ sinh cá nhân xong, đang đợi cậu. Thấy thế, Cố Trường Sinh vội vàng để bao đồ ăn vặt sang một bên, chủ động kể lại chuyện đã phát sinh rõ ràng.
Ở Nông Gia Nhạc có chuẩn bị bữa sáng cho khách, nhưng nhìn đến túi bánh quy trên bàn, Khương Thời Niên tiện tay mở ra. Chút bánh quy này, hai người đàn ông trưởng thành ăn cũng chỉ như nhấm nháp đồ ăn vặt thôi, không ảnh hưởng đến bữa chính.
“Em cảm thấy quỷ khí này có vấn đề, nhìn không giống người chết biến thành quỷ.” Cố Trường Sinh kết luận: “Khả năng cao là tinh quái nào đó có linh tính sau khi chết hóa thành quỷ.”
Hiểu ý của Cố Trường Sinh, Khương Thời Niên đút vào miệng cậu một cái bánh quy: “Thế thì đợi trễ một chút chúng ta qua đó nhìn xem.” Ăn bánh quy của người ta, thù lao đã lấy, cũng nên giúp họ bắt trộm thôi.
Đây có phải chính là tâm linh tương thông?
Cậu còn chưa kịp nói, Tổ sư gia liền chủ động đề nghị. Cố Trường sinh vui vẻ gật đầu, cùng Tổ sư gia chia nhau ăn hết túi bánh quy.
Vụ làm giả mã QR này, mất có vài chục đồng tiền thì không có cách nào lập án được. Bà lão chỉ có thể tự nhận xui xẻo, coi như tốn tiền cho một lần kinh nghiệm. Nhắc nhở bản thân sau này nên cẩn thận một chút, thường xuyên kiểm tra mã QR, tránh việc bị người lén đổi nữa. Nghĩ vậy, bà lão lấy bút, cẩn thận đánh dấu lên nơi khó thấy nhất trên giấy QR.
Ăn xong bánh quy, lại ăn thêm bữa sáng, Cố Trường Sinh cùng Khương Thời Niên tay trong tay đi ra ngoài Nông Gia Nhạc. Rõ ràng chỉ mới bày tỏ thôi, trước đó Cố Trường Sinh thì suốt ngày đỏ mặt, Khương Thời Niên còn nghĩ rằng, nếu chính thức bên nhau, đồ tôn nhỏ chắc sẽ thẹn thùng không dám nhìn mình mất. Ai ngờ mới qua một đêm tỏ tình, hai người đã vào trạng thái ở chung rất tự nhiên, cảm giác cứ như vợ chồng già.
Đại khái do mỗi ngày cùng vào cùng ra, trừ bỏ ngẫu nhiên có vài cử chỉ thân mật, so với lúc trước cũng chẳng khác là mấy. Khương Thời Niên trầm ngâm vừa đi vừa suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân. Đến gần tiệm ăn vặt hai người đều dừng lại, không trực tiếp đi vào. Cố Trường Sinh nhìn trái nhìn phải, phát hiện cách cửa tiệm không xa có một đình nghỉ mát dành cho người qua đường dừng chân nghỉ ngơi. Trong đình có mấy người trong thôn đang ngồi, xung quanh có vài hàng quán nhỏ, chắc là dân địa phương đang bán thổ sản.
Phần lớn sạp hàng đều đơn sơ, hàng hóa đặt trên một miếng vải bố trải trên đất mặc người chọn mua, tốt một chút thì được đựng trong sọt tre.
Cố Trường Sinh kéo Tổ sư gia đến đó, mấy sạp ở đây bày bán các loại cao sơn trà, sơn trà đóng hộp, long nhãn đóng hộp linh tinh, thậm chí còn có trà hoa sơn trà phơi khô. Nghĩ đến trong Nông Gia Nhạc cũng có sơn trà, hơn nữa nơi nơi quanh đây đều có các loại cây ăn quả, cậu đoán nơi này trồng rất nhiều trái cây.
Mới đầu Cố Trường Sinh chỉ tính đến đình nghỉ mát ngồi, do nơi này vị trí rất tốt, có thể thấy được tiệm ăn vặt nhưng lại không quá gần, sẽ không làm người khác nghi ngờ. Nhưng mà lúc đến gần, thấy đồ hàng đang được bày bán, Cố Trường Sinh liền mua một ít mang về.
Mấy món này đều là đồ tốt, chế biến đóng gói đều cẩn thận, trái cây cũng tươi mới, không có quả hư. Long nhãn đóng hộp linh tinh thì bình thường, nhưng thành phố A thấy hiếm khi thấy sơn trà, càng khỏi bàn đến các loại sản phẩm từ sơn trà. Mua trên mạng lại không yên tâm.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy hàng hóa chất lượng tốt, Cố Trường Sinh liền muốn mua một chút đem về, dù là đem đi tặng hay để dành ăn đều không tồi.
Thấy có khách, mấy người bán đang nghỉ mát trong đình vội vàng đi ra. Cố Trường Sinh chọn lựa, đồ mua được chất đầy hai cái sọt to. Trả tiền xong, Cố Trường Sinh đang tính có nên đem đồ về Nông Gia Nhạc trước hay không, khóe mắt lại liếc thấy một bóng đen lướt như bay đến tiệm ăn vặt.
Là con quỷ kia?!
Từ lúc nhận được mấy chục đồng tiền từ cô gái trẻ đến giờ đã qua hai tiếng rồi, không thu thêm được đồng nào, kẻ kia cũng nên nhận ra bất thường và quay lại tiệm kiểm tra. Cố Trường Sinh không rảnh bận tâm đống đồ, lập tức trả thêm tiền, nhờ thôn dân đem về Nông Gia Nhạc, còn mình thì kéo Tổ sư gia đi vào tiệm.
Vừa bước vào cửa, Cố Trường Sinh liền thấy một con chim đen đang thu cánh lại, đậu trên quầy tính tiền nhìn chằm chằm vào tờ giấy dán mã QR.
Nhìn mã QR một lúc lâu, nó mới biết nguyên nhân. Cố Trường Sinh nghe thấy nó lẩm bẩm một câu: “Không phải chim.”
Mã QR đã bị đổi lại, dĩ nhiên không phải do nó.
Con chim này là quỷ, bà lão nhìn không thấy nó. Thấy Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên cùng tiến vào, bà lão nhiệt tình chào đón: “Đến mua đồ hả? Muốn mua gì thì cứ lấy đi.”
“Dạ, chúng cháu muốn mua chút đồ ăn vặt.” Cố Trường Sinh thuận tay lấy mấy gói khoai lát, để lên quầy thu ngân tính tiền, nhân lúc bà lão thối tiền lẻ thì nhanh tay bắt lấy con chim đen nhét vào túi mua hàng.
Sau khi hắc điểu chết, ỷ người khác không thấy mình mà làm trời làm đất. Đột nhiên bị bắt, nó sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, vùng vẫy muốn bay ra ngoài. Ai biết còn chưa kịp mở được miệng túi, đã bị một bàn tay to lớn ấn xuống, sau đó bị mấy bao khoai lát đè lên người, rồi miệng túi cũng bị người ta buộc lại.
Khoai lát rất nhẹ, cũng không nặng hơn bao nhiêu so với trang giấy, đè lên người không đau không ngứa, hắc điểu chẳng đem đống khoai lát này để vào mắt. Nhưng miệng túi bị buộc lại, không bay ra ngoài được, khiến nó khá khổ sở.
“Buông chim ra, để chim bay ra ngoài!” Tiếng kêu truyền ra kèm âm thanh giãy giụa và tiếng mổ túi liên hồi.
“Tiền đây, cậu xem thử đủ chưa.”
Lơ đi âm thanh từ trong túi, dù sao có mổ cỡ nào cũng không rách được. Cố Trường Sinh cười cười nhận lấy tiền lẻ mà bà lão thối lại, cầm theo đồ ăn vặt, và một con chim, cùng Tổ sư gia quay về Nông Gia Nhạc. Lúc về đến Nông Gia Nhạc, hai sọt thổ sản mà hai người mua trước đó đã được đặt trong viện. Nhìn hai người họ trở về, ông chủ Triệu hỏi: “Ngài Cố, đây là đồ ngài mua đúng không? Ngài có cần tôi bảo phục vụ đem đồ lên phòng giúp ngài không?”
“Không cần đâu.” Cố Trường Sinh nhìn thoáng qua sọt tre: “Cứ để đây đi, chút nữa tôi gọi dịch vụ giao hàng mang về nhà luôn, không cần dọn tới dọn lui đâu.” Đồ hộp không thể mang lên máy bay, ký gửi cũng phiền phức, huống chi hai người bọn họ còn muốn đi nơi khác du lịch, cách tốt nhất là trực tiếp gửi về nhà. Hàng về đến nhà thì gọi Du Tri Nhạc nhận giúp là được.
Nghe Cố Trường Sinh nói, ông chủ Triệu nghĩ cũng đúng: “Tôi cũng thường xuyên đi gửi hàng, có quen biết với một người chuyên chuyển phát nhanh, có thể bớt được không ít phí vận chuyển, chút nữa tôi gọi anh ta giúp ngài nhé.”
“Cũng được, cám ơn ông chủ.” Vừa hay bớt việc. Con chim trong túi gây động tĩnh quá lớn, Cố Trường Sinh sợ cứ tiếp tục đứng đây sẽ bị người khác chú ý, sau khi nói cảm ơn, cậu nhanh chóng cầm túi đồ về thẳng phòng mình.
Vào phòng để túi lên bàn, Cố Trường Sinh dở khóc dở cười, cậu phát hiện, hóa ra động tĩnh lớn như vậy là do con chim này thấy không mổ rách được túi mua hàng nên chuyển sang phá nát mấy bao khoai lát. Bây giờ hắc điểu đang vùi đầu ăn khoai lát, chỉ chừa chóp đuôi lộ ra ngoài.
Hắc điểu nếm được món ngon, đến miệng túi bị mở ra cũng không biết, mãi đến lúc Cố Trường Sinh búng búng túi, nó mới cảnh giác thò đầu ra nhìn lên phía trên.
Nhìn thấy Cố Trường Sinh, hắc điểu liền hung hăng mổ vào túi: “Sao hả? Ngươi đã bắt chim, chim đói bụng ăn có chút đồ ăn cũng không được à?” Trên tivi đều nói, đến tù nhân cũng có tư cách ăn cơm tù đó! Ngươi dựa vào gì mà dám bỏ đói chim?