Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 127



Nói về trù nghệ, tuy Cố Trường Sinh đã xuất sư nhiều năm, hơn nữa càng ngày càng có “trò giỏi hơn thầy”, nhưng cha Cố vẫn là “bảo đao chưa già”. Thời gian đối với ông như ủ men rượu, để càng lâu càng thơm.

Lúc đến cha Cố có mang theo không ít nguyên liệu nấu ăn, dù đã lấp đầy cái tủ lạnh trống rỗng của thằng con trai nhưng vẫn còn dư sức nấu cả một bữa tiệc. Trừ những thứ Cố Trường Sinh nhờ mang lên, còn có thêm một thùng cua to.

Cua là cua nuôi trong hồ nhà mình, dù bây giờ đã bắt đầu vào đông, không phải mùa cua ngon nhất nhưng con nào con nấy đều được ba Cố chọn lựa kỹ càng. Trong bồn lúc nhúc các con cua to khỏe, vỏ mỏng thịt dày, tuyệt đối là mỹ vị nhân gian trong mắt đám tham ăn.

“Cua hấp cua hấp!” Lúc ngửi được hương vị mê ly của thịt cua, Cố Trường Sinh đã không dằn nổi cái bao tử mà vọt xuống bếp làm hai đĩa nước chấm theo khẩu vị của mình và Tổ sư gia. Chờ lồng hấp được mở ra, bưng lên bàn, Cố Trường Sinh lấy tốc độ sét đánh mỗi tay bưng một đĩa nước chấm ngồi vèo vào bàn ăn chờ sẵn.

Hai cái đĩa nước chấm nhỏ như lòng bàn tay được pha chế tỉ mỉ, một cái cho mình, một cái đặt trước mặt Tổ sư gia. Nhìn động tác của Cố Trường Sinh, cha Cố sau khi vất vả làm nguyên mâm cơm nhưng chả được cái gì bắt đầu bất mãn, liên tục trừng mắt liếc thằng nghịch tử nhà mình. Cố Trường Sinh chỉ lo nóng lòng ăn cua mà không chú ý cha già đang bất mãn đứng bên cạnh, duỗi tay lấy cua.

“Khụ.” Cha Cố thanh hắng giọng, cố ý để người nào đấy chú ý: “Khụ khụ.”

Ho đến mức thanh quản sắp rách rồi mà thằng con trai chẳng thèm nhìn một cái, cha Cố cầm đũa hung tợn vụt lên cái tay đang thò ra của Cố Trường Sinh: “Đi rửa tay ngay, lớn như này mà không biết rửa tay đã bốc ăn à, ăn uống mất vệ sinh sẽ gây bệnh đó biết không?”

“Nhưng mà con rửa rồi.” Cố Trường Sinh bất ngờ bị đánh mà sửng sốt, ấm ức biện hộ. Sau khi lau dọn sàn nhà xong cậu đã rửa tay thật sạch, còn rửa rất nghiêm túc, đúng tiêu chuẩn khoa học luôn đấy, tuyệt đối sạch sẽ.

“Rửa rồi?” Cha Cố có chút xấu hổ mà lặp lại, vội bổ sung: “Rửa rồi cũng không được cầm trực tiếp như vậy, lấy bao tay dùng một lần ra đeo vào, lúc lột cua cũng cần chú ý vệ sinh, đừng để nước cua dính đầy cả hai tay.”

Lấy bao tay dùng một lần xong có phải lấy thêm bộ dụng cụ 8 món chuyên bóc cua rồi mới được ăn cơm?

Cố Trường Sinh nhịn không được lẩm bẩm trong lòng, ngờ nghệch đứng dậy lấy bao tay dùng một lần: Ông cha của mình hôm nay bị sao thế, không lẽ thời kỳ mãn kinh tới rồi? Trước kia đâu có khó ở như vậy. Ăn cua thôi mà? Hồi còn trẩu tre cậu từng xài bộ dụng cụ 8 món kia để ăn cua, ăn xong còn ngựa ngựa xếp đống vỏ đã tách lại thành một con cua hoàn chỉnh. 

Lúc đó lão cha của cậu thấy vậy đã nói gì nhỉ, nói cậu rảnh quá hóa rồ, ăn có con cua mà còn bày vẽ đủ thứ. Ăn cua là phải dùng tay lột, rồi mút đầu ngón tay nó mới ngon. Sao giờ mình làm theo lời lão cha thì ổng lại không chịu, mới qua mấy năm đã thay đổi tiêu chuẩn à.

Đeo bao tay dùng một lần, quay về bàn bắt đầu ăn cơm, Cố Trường Sinh chắc chắn lão cha đã đến thời kỳ mãn kinh rồi, cực kỳ kỳ lạ. Ăn có mỗi một bữa cơm thôi mà hết chuyện này đến chuyện khác, cái gì lão cha cũng có thể bắt bẻ được. nào là tiếng đặt đũa nghe quá to, sao toàn ăn thịt cua mà không ăn món khác, nói tóm lại cậu làm cái gì cũng thấy ngứa mắt.

Sống hơn hai mươi năm, lần đầu Cố Trường Sinh thấy cha mình lạ như vậy.

Đang lúc Cố Trường Sinh nghĩ hay chút nữa cơm nước xong lên mạng đặt mua cho ông ấy một hộp trà tĩnh tâm mát gan lợi tiểu về uống, thì mẹ Cố đã không nhịn được mà lên tiếng trước: “Có yên lặng ăn cơm không hả?”

Không thể!

Không dám bật lại nóc nhà của mình, cha Cố chỉ có thể dùng ánh mắt bất khuất để biểu đạt nội tâm bị tổn thương. Nhà người ta toàn là có vợ quên mẹ, còn thằng ôn nhà này rõ ràng là yêu đàn ông mà sao vẫn giống y vậy chứ.

Có người yêu liền quên cha này, không thể nào chấp nhận được!

“Phụt!” Mẹ Cố nhìn biểu cảm của lão chồng nhà mình mà bật cười. Sao lại đáng yêu như vậy chứ. Lột một con cua đưa cho cha Cố, thịt cua trắng như tuyết nằm gọn trong chén nhỏ, nhìn thôi đã chảy nước miếng. Đưa xong mẹ Cố bảo Cố Trường Sinh: “Trường Sinh, xuống bếp làm cho cha con đĩa nước chấm đi.”

“Dạ.” Cố Trường Sinh đáp một tiếng, nuốt miếng thịt cua rồi đứng dậy xuống bếp làm nước chấm.

Có phải lão cha đang ghen không?

Hèn gì nãy không thấy cha tự mình làm nước chấm, cứ nghĩ là hai vợ chồng lớn tuổi rồi nên đổi khẩu vị thích ăn thanh đạm chứ.

Nhưng mà thịt cua có tính hàn, đang định ăn xong sẽ nói hai người nên uống chút rượu xua hàn, giờ chắc không cần nữa.

Lấy khương toái và tỏi băm nhuyễn bỏ vào đĩa, Cố Trường Sinh lén bỏ thêm một chút dấm, giảm bớt nước tương cho ba Cố, còn của mẹ Cố thì vẫn theo tỉ lệ bình thường.

Hai đĩa nước chấm được mang lên, cha cố thỏa mãn vì đãi ngộ được ngang hàng với tổ sư gia, thái độ tốt hơn hẳn.

Thằng ranh này càng lớn càng không có mắt nhìn, làm đĩa nước chấm còn phải đợi người khác nhắc nhở, sinh đứa con trai mà như sinh cái bàn phím ấy, không đụng vào thì chỉ biết nằm yên, một hai phải đợi người ta nói mới đi làm.

Cơm nước xong, Cố Trường Sinh xung phong đi rửa chén. Trước khi ăn mẹ Cố đã cố ý chia mỗi món ăn thành hai phần, phần còn lại đem cất vào hộp giữ nhiệt. Mẹ Cố gọi điện cho hai anh em Du gia, không ngoài dự đoán bọn họ đều chưa có ăn cơm. Thậm chí Đại Ngư còn đang tăng ca ở công ty, Tiểu Ngư mới đi làm về. Mẹ Cố nghe vậy vội vàng đóng gói hết mấy hộp giữ nhiệt lại, chuẩn bị đem qua.

Cố gia và Du gia là hàng xóm trên lầu dưới lầu, chỉ cách vài bước chân. Mẹ Cố lười phải chờ thang máy, trực tiếp đi thang bộ. Ai ngờ bà mới rời nhà chuẩn bị quẹo sang chỗ thang bộ thì cửa thang máy mở ra, bên trong xuất hiện hai mỹ nữ như hoa như ngọc, lại là song sinh giống hệt nhau. Hai mỹ nữ sở hữu thân hình bốc lửa, chân dài eo nhỏ, da thịt trắng sáng mịn màng.

Nhưng vừa nhìn mẹ Cố đã thấy bất thường.

Hai cô gái này trổ mã khá đẹp, trán cao da trắng môi hồng, đúng là mỹ nữ tiêu chuẩn. Nhưng ánh mắt mang âm hiểm, bất chính. Quan trọng nhất là sau lưng hai người gánh rất nhiều nghiệt nợ.

Nhìn hình dáng đám nghiệt nợ, chúng chắc chắn không phải do tổ tiên gây nên mà là do chính hai người làm. Phải hại bao nhiêu người thì đống nghiệt nợ mới to đến thế?

Nghĩ đến hai kẻ đang nằm trong góc phòng khách, mẹ Cố nhanh chóng cảnh giác, bỏ tay vào túi mở nắp một hộp giữ nhiệt ra. Mẹ Cố nhân lúc hai chị em song sinh còn chưa chú ý tới mình, nhanh tay lấy một con cua nhỏ nhất, rồi lập tức đậy nắp hộp.

Hai chị em song sinh này chưa tính ra tay ngay, đến đây chỉ để dò la tình hình trước thôi, sẵn ôm cây đợi thỏ. Trải qua chuyện hai tên ngu xuẩn bị bắt, cũng có đầu óc, bọn họ biết rằng Cố Trường Sinh chẳng phải là người dễ đối phó.

Ví cậu như con nhím cũng không sai, cả người toàn là gai nhọn, ai dám đụng vào thì xác định bị đâm chảy đầy máu.

Là một tên khó chơi.

Đối phó với nhím chỉ có cách đâm vào bụng – bộ phận mềm mại yếu ớt nhất của nó. Muốn giải quyết Cố Trường Sinh cũng vậy, phải tìm được nhược điểm của cậu rồi ra một chiêu tất sát.

Cố Trường Sinh là truyền nhân của Táo Thần, chắc chắn trong nhà có thờ cúng Táo Vương. Lão già Táo Vương đó sẽ trơ mắt nhìn truyền nhân của mình bị hai cô giết à? Dù các thần linh đều không tiện nhúng tay vào chuyện phàm nhân, nhưng thần thì vẫn là thần, hô mưa gọi gió, dời non lấp biển đối với bọn họ chỉ là một ý niệm. Bây giờ Táo Thần không cần làm gì, chỉ tăng thần uy lên một chút là đủ giúp Cố Trường Sinh chiến thắng rồi.

Nơi đây là sân nhà của Cố Trường Sinh, trong lòng hai chị em song sinh biết rõ điểm này. Hai người muốn giảm bớt ưu thế này của cậu nên quyết định chờ Cố Trường Sinh ra ngoài mới động thủ.

Không ngờ vận khí bọ họ lại tốt như vậy, chỉ đến thăm dò tình hình mà cũng gặp được người nhà của Cố Trường Sinh. Trong số những người nhà họ Cố, nếu người họ gặp là cha Cố thì hai chị em còn lưỡng lự, do dự một chút rồi quyết định bỏ qua.

Mấy năm nay cha Cố đã ẩn cư dưỡng lão, nhưng danh tiếng của ông tại thành phố A vẫn còn rất vang. Trước khi đến hai chị em đã tìm hiểu rõ nên không dám coi thường người này.

Gừng càng già càng cay, chắc gì đến lúc động thủ hai cô có thể ăn nổi ông ấy.

Nhưng hiện giờ người hai cô gặp được lại là mẹ Cố. Mẹ Cố là người Tương Tây, xuất thân từ gia tộc cản thi. Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, giao thông càng ngày càng thuận lợi, nghề cản thi dần bị mai một lụi tàn. Đã rất lâu rồi mẹ Cố chưa đụng đến.

Với lại những người cản thi đều là đàn ông, vẻ ngoài khá xấu xí dữ tợn. Mẹ Cố lại là một mỹ chân chính, vẻ ngoài yên tĩnh dịu dàng, tuy không phải là mỹ nữ số một số hai, nhưng lúc trẻ chắc chắn từng khiến bao người rung động. Dù bây giờ đã có tuổi, nhưng mẹ Cố bảo dưỡng nhan sắc tốt, bao năm nhìn vẫn dịu dàng tri thức, vô cùng có khí chất.

So với hình tượng người cản thi thì bà nhìn giống một giáo sư đại học hơn. Giáo sư chuyên dạy về các nhạc cụ dân tộc, dạy sinh viên về đàn tranh hay tỳ bà gì đó, tóm lại vừa nhìn là thấy người này không hề có giá trị vũ lực.

Dù biết mẹ Cố là người Tương Tây nhưng hai chị em song sinh đều cho rằng bà không liên quan gì đến người cản thi.

Tuy hai chị em song sinh giỏi nhất là ngụy trang, dùng vẻ bề ngoài nhu nhược lừa gạt mắt nhìn của người đời rồi làm việc ác, cũng biết không được nhìn mặt bắt hình dong, vậy mà khi đối mặt với mẹ Cố vẫn vô thức thả lỏng cảnh giác.

Tình báo cho biết mẹ Cố là nội trợ gia đình. Mỗi ngày chỉ lo củi gạo mắm muối lau dọn nhà cửa đến hết thời gian.

Một người như vậy chẳng phải là uy hiếp có sẵn của Cố Trường Sinh à?

Bắt bà ta làm con tin, bét nhất dù không uy hiếp được nhà họ Cố nhưng chắc chắn sẽ đổi được hai tên ngu xuẩn kia ra ngoài.

Hai chị em song sinh nhìn mẹ Cố như đang nhìn một cái bánh nhân thịt rớt từ trên trời xuống, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đầy mặt.

Hai người vội vàng muốn cắn cái bánh một miếng, mà không biết rằng, cái bánh này vỏ ngoài thì mềm mại nhưng nhân bên trong toàn là đá, cắn một cái lập tức rụng hết răng.

Mẹ Cố đã mười năm không động tay cản thi, chủ yếu là thuật cản thi không có đất dụng võ tại thành thị. Nhiều năm không đụng tay, với lại bà lấy chồng xa, đã rời khỏi vòng quan hệ thân quen nên hầu như không ai biết thân phận thật của bà.

Truy rằng không thể dùng thuật cản thi, nhưng từ khi gả cho cha Cố mẹ Cố cũng học được không ít chiêu thức phòng thân. Đạo thuật của Táo vương truyền xuống không hạn chế không được truyền cho người ngoài, chẳng qua ngoại trừ người thuộc nhà họ Cố thì rất ít người có thiên phú này, muốn học cũng học không được.

Thật là trùng hợp, có lẽ là mẹ Cố và Cố gia có duyên, không những gả cho cha Cố mà còn là một trong số ít người có thiên phú luyện tập đạo thuật, thậm chí thiên phú còn không tệ.

- -----oOo------