Tay nữ sinh cầm đầu vừa đau vừa rát, suýt nữa cầm nổi bật lửa. Tâm tình khó chịu, bị đau đớn khiến nó thẹn quá thành giận. Vừa quay đầu liền thấy hai thanh niên đứng ở lối vào ngõ nhỏ.
Có vẻ bằng tuổi thanh niên ôn nhu, nhưng trông đẹp trai hơn hẳn thanh niên ôn nhu. Ngũ quan thanh niên ôn nhu tương đối nhu hòa không quá xuất sắc, ấn tượng nhờ khí chất thân thiện. Nhưng hai người sau từ dáng người, diện mạo đến khí chất, không có chỗ nào không nổi bật. Nói là ăn đứt đa số ngôi sao giới giải trí cũng không ngoa.
Thời điểm người đi tới gần, đặc biệt là ngang qua thanh niên ôn nhu, quả thực chính là chứng minh lớn nhất về sự trên cơ. Thanh niên ôn nhu được xem như soái ca bỗng trở nên ảm đạm, lép vế hơn, như một viên trân châu thô lấm lem cát. Nữ sinh cầm đầu nhìn mà ngây người, ý tưởng liên thủ và cơn đau đều bị cô ta quên sạch.
Mãi lâu sau, cô ta mới phục hồi tinh thần. Tuy rằng nhìn no mắt, nhưng nữ sinh cầm đầu tự nhận mình không phải loại nông cạn mê trai, vì thế thầm mắng: Hôm nay xui quá, không biết là ngày gì, đang yên đẹp tự dưng có kẻ phá bĩnh.
Đàn ông mấy người rảnh hơi quá vậy?
Hết người này tới đôi nọ còn chưa đủ hả.
Trợn trắng mắt mắng chửi trong đầu, chứ nữ sinh cầm đầu không biểu hiện bất mãn ngoài mặt. Đại loại con người khi đối mặt với người khác phái ưu tú sẽ có xu hướng thu liễm mặt xấu, vô thức thể hiện ưu điểm của mình.
Cho dù nữ sinh mới 13-14 tuổi cũng vậy. 13-14 đã là tuổi dậy thì, biết thưởng thức sự ưu tú từ người khác phái.
Cho dù người khác phái lơ đãng nhai hạt dẻ cười không nhìn cô, còn lười biếng để người xuất sắc còn lại bóc hộ vỏ hạt dẻ.
Từ từ, hạt dẻ cười?
Nữ sinh cầm đầu cúi đầu nhìn viên hạt dẻ nằm cạnh mắt cá chân, mặt mũi tức khắc vặn vẹo. Thứ cô nhóc bị ném trúng là hạt dẻ cười, mà hai thanh niên đột nhiên xuất hiện có hạt dẻ cười trên tay. Đầu sỏ gây tội là ai, không cần nói cũng biết.
Đẹp trai thì có quyền gây chuyện? Đẹp trai thì có thể tùy tiện ném đồ vào người ta hả?
Nếu người bị ném không phải cô nhóc, cô nhóc còn cảm thấy họ đẹp trai ngầu đỉnh như nam chính phim võ hiệp dùng đậu phộng làm ám khí. Nhưng cố tình người bị đánh là cô, cô nhóc vui không nổi.
Có vài người tiêu chuẩn kép như thế đấy. Nữ sinh cầm đầu tức đến mức quên rằng, lý do ban đầu cô nhóc bắt nạt cô bé nhỏ gầy vì thấy cô bé khó coi, xấu xí, làm xấu mặt đám nữ sinh.
Về sau biết nữ sinh nhỏ gầy có thành tích cao, mỗi lần thi cử đều đạt hạng nhất, nghiễm nhiên chính là con nhà người ta trong miệng phụ huynh. Mỗi lần cô nhóc mang bài thi về nhà đều bị ba mẹ quở trách. Lúc quở trách ba mẹ thường nhắc tên bạn bè cùng lứa học giỏi: sao mày không học hỏi bạn mày, bạn mày phát huy ổn định, nhiều lần thi tốt, suốt ngày đạt hạng nhất.
Cha mẹ nó khen ngợi hoài, như thể hận nữ sinh nhỏ gầy không phải con ruột của mình. Khiến nữ sinh cầm đầu mỗi lần nghe càng thêm chán ghét nữ sinh nhỏ gầy, càng bắt nạt cô bé tàn nhẫn.
Ai bảo dù bắt nạt ác cỡ nào, chỉ cần uy hiếp hai câu, nữ sinh nhỏ yếu đều không dám về nhà mách lẻo. Đánh không ai tin, quả thực là vật trút giận tốt nhất.
Thời điểm khi dễ bạn học, nữ sinh cầm đầu chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bị khi dễ.
Cô nhóc muốn bắt đền Cố Trường Sinh, kết quả vừa nhấc chân lên, khéo thế nào lại đạp trúng hạt dẻ cười nằm dưới đất.
Hạt dẻ cười không trơn tròn, có hơi dẹp, nhẽ ra dẫm lên cũng không sao, cùng lắm là cộm chân. Thế mà nữ sinh cầm đầu lại bị trượt chân, té cái oạch.
Nhóm tùy tùng phía sau thấy thế, vội vàng muốn đỡ cô nhóc dậy. Vừa vặn Cố Trường Sinh ăn xong mớ hạt dẻ cười, cậu đưa Tổ sư gia cầm hộ nắm vỏ, rồi lấy nửa bịch hạt dẻ cười chưa lột vỏ trên tay ngài, đổ xuống đất.
Hạt dẻ cười cỡ móng tay lăn đầy đất, chúng như thể mọc mắt, vừa khéo lăn đến dưới chân đám tùy tùng. Đám tuỳ tùng lo đỡ người, không ai chú ý dưới chân, giơ chân dẫm lên các hạt dẻ cười, và bi thảm bước theo vết xe đổ của nữ sinh cầm đầu.
Trong con hẻm chật hẹp nhất thời đầy người nằm trái ngã phải.
Người xui thì uống nước cũng bị hóc. Lúc mấy đứa nhóc té vào nhau, cánh tay cánh chân bị vướng đụng vào nhau. Xương cốt nói cứng có cứng, nói giòn có giòn. Va chạm nhanh và mạnh khiến không ít người bị thương. Nữ sinh cầm đầu là bị nặng nhất, gãy xương.
Tự té ngã gãy xương, việc này kể ra khó mà tin nổi. Nhưng mọi chuyện khéo vậy đấy, nữ sinh cầm đầu té đầu tiên, cô nhóc chưa kịp bò dậy những người khác đã té theo, không ai té sang bên cạnh, ngược lại tất cả đều chồng lên người cô nhóc.
Một người trăm mấy cân, bốn năm người không nhẹ chút nào, hơn nữa lực đè mạnh. Này không khác gì bị búa gõ vào xương cốt, xương sườn nữ giới nào chịu nổi, lập tức gãy xương, đau đến mức kêu cha gọi mẹ, gần như ngất xỉu tại chỗ.
Nữ sinh cầm đầu gặp xui xẻo, những người khác chẳng khá hơn là bao. Trời đang là mùa đông, mặc nhiều lớp quần áo ngã thì ngã thôi không đau lắm. Nhưng ai bảo mấy đứa nhóc này mê cái đẹp, muốn khoe dáng người nên mặc đồ mỏng tanh, thời trang phang thời tiết, kể cả nam sinh duy nhất trong đám cũng vậy. Quần áo mỏng lộ cổ tay cổ chân, đều bị đông lạnh đến xanh tím.
Không có tác dụng cản gió lạnh, khỏi bàn đến việc đóng vai trò đệm giảm xóc, bảo vệ cơ thể.
Vài đứa còn mặc quần áo gắn đinh tán, khóa kéo trang trí vật nhọn, lưng quần treo chìa khóa bấm móng tay linh tinh, những vật nhỏ vô hại hiện đều biến thành vũ khí sắc bén, kết hợp với cát đá dưới đất, tóm lại thảm không nỡ nhìn.
Đứa nào hên thì bị rách quần áo, da dẻ bị ma sát đỏ ửng, không quá nghiêm trọng. Đứa nào đen thì bị rách da chảy máu đầm đìa, thấm ướt quần áo, nhìn mà ghê người.
Miệng vết thương sâu hoắm, khả năng cao sẽ bị lưu sẹo.
Có đứa tính cách nhát gan bị dọa cho choáng váng, thút tha thút thít khóc không ngừng. Nếu không biết gương mặt thật của bọn nó, chỉ bằng dáng vẻ thê thảm hiện tại của bọn nó, đúng là rất khiến người ta đồng tình.
Cố Trường Sinh không hề dao động.
Nữ sinh nhỏ gầy bị biến cố làm bất ngờ, không hiểu rốt cuộc chuyện là như thế nào, bất quá hình như có người cứu cô bé. Cô bé nhìn các nữ sinh nằm đầy đất đang quỷ khóc sói gào, khóc to còn hơn thấy người thân qua đời, lại nhìn Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên.
“Cảm ơn.” cô bé nhỏ gầy nhặt cặp sách, nhỏ giọng hướng Cố Trường Sinh nói lời cảm ơn. Sau đó thừa dịp những người nằm dưới đất bận khóc, vội vàng bỏ trốn.
Lần này thiếu chút nữa bị thiêu cháy, thật sự dọa cô sợ, hơn nữa trên người có vết thương làm chứng cứ, cô bé thầm nghĩ, hy vọng lần này ba mẹ sẽ tin mình.
Phải tìm cách thoát khỏi hiện trạng này. Hôm nay may mắn được người lạ cứu, lần tới ai biết có còn may mắn nữa hay không. Bây giờ là đốt tay, lần tới có lẽ sẽ tệ hơn, đến cái mạng cũng mất.
Nữ sinh nhỏ gầy hạ quyết tâm. Nếu ba mẹ vẫn không chịu giúp, cô bé sẽ tìm bà ngoại, bà ngoại thương cô bé nhất, khẳng định sẽ không trơ mắt nhìn cô chết.
Ngoài nữ sinh nhỏ gầy đi mất, kẻ muốn lặng lẽ rời hẻm nhỏ còn có thanh niên ôn nhu.
“Muốn chạy?” Nhìn ánh mắt kiên định của nữ sinh nhỏ yếu trước khi đi khuất, Cố Trường Sinh vỗ vai thanh niên ôn nhu, hiền lành hỏi: “Trò hay còn chưa có diễn xong, tao mới xem một nửa thôi đó, sao vai chính muốn rời đi vậy?”
Làm nhiều chuyện xấu như vậy còn muốn toàn thân mà lui? Nghĩ hay quá!
Từ lúc nhìn thấy hai người Cố Trường Sinh tiến vào, nhận ra hai ôn thần là ai, thanh niên ôn nhu liền cực lực thu nhỏ sự tồn tại của mình. Trong lòng hắn vô cùng ghen ghét hai người sở hữu diện mạo xuất chúng, lại không dám thể hiện ra ngoài. Thậm chí cầu nguyện Cố Trường Sinh không rảnh chú ý tới hắn, lơ hắn như con kiến hôi tầm thường không đáng quan tâm.
Nhưng đời không như mơ, thanh niên ôn nhu từng chút từng chút nhích ra ngoài, mắt thấy sắp trốn thành công, thì đột nhiên bị Cố Trường Sinh cà lơ phất phơ vỗ vai một cái.
Bả vai bị chế trụ, thanh niên ôn nhu xấu hổ mà xoay người, cười mỉa: “Cái gì vai chính, anh hai à, em gọi anh là anh hai nha? Em chỉ đi ngang qua thôi.”
“Thật đấy, đi ngang qua thôi, đi ngang qua thôi mà. Em cái gì cũng chưa làm.” Đôi song sinh đánh không lại người ta, thanh niên ôn nhu với sức chiến đấu cọng bún bằng 5 nào dám phản kháng. Thứ hắn am hiểu nhất là mê hoặc lòng người, đấu pháp không tinh thông là mấy.
Mê hoặc lòng người cần xem đối tượng. Mê hoặc người bình thường thì được, chứ mê hoặc Cố Trường Sinh, thanh niên ôn nhu tự giác biết mình hoàn toàn không có phần thắng. Bất quá mạng nhỏ quan trọng, có thể sẽ bại lộ thân phận, thanh niên ôn nhu vẫn ôm tâm lý may mắn, ý đồ lừa dối qua mặt.
Nhảm nhí ai thèm tin?
Anh hai qq, muốn lừa dối qua mặt phải nhìn xem Cố Trường Sinh có đáp ứng hay không. Cố Trường Sinh không cho hắn mặt mũi, bĩu môi: “Tao là con một.” Lấy đâu ra em trai!
“Thành thật vào.” Cố Trường Sinh cảnh cáo đối phương cấm làm chuyện xấu, bắt trói giao cho Tổ sư gia, ngăn chặn hết khả năng ngoài ý muốn.
Làm xong này nọ, Cố Trường Sinh mới nhớ tới mấy đứa nhóc xui xẻo nằm dưới đất. Mặc kệ thì cũng kỳ, Cố Trường Sinh bèn gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
Coi như quà tặng cuộc sống, giúp người làm niềm vui.
Kẻ đầu sỏ Cố Trường Sinh chém gió không chột dạ tí nào.
“Hồi nãy tôi đi ngang ngõ nhỏ thì nghe được động tĩnh, sợ xảy ra chuyện, liền dứt khoát đi vào xem thử. Kết quả là thấy nhiều học sinh ngã dưới đất, không biết là do kéo bè kéo lũ đánh nhau hay gì, bèn vội vàng gọi điện kêu xe cứu hỏa chở đi bệnh viện.”
Ngõ nhỏ không có camera, lý do Cố Trường Sinh thoái thác tuy có lỗ hổng, nhưng xác thật từ đầu tới đuôi cậu chưa chạm một đầu ngón tay vào bọn nhóc, đống hạt dẻ cười thì tự lăn lóc khắp nơi, đám học sinh muốn đổ tội cho cậu cũng không được.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ chứng minh được hạt dẻ cười là của Cố Trường Sinh. Cái này, Cố Trường Sinh giải thích: “Ai da, vốn dĩ tôi mua hạt dẻ cười để ăn mà, vừa đi vừa ăn có hơi tục, nhưng tôi không hề vứt rác bừa bãi. Đang ăn vui vẻ thì thấy cảnh tượng trong hẻm, máu me văng từa lưa, làm tôi giật cả mình đánh rơi nửa bịch hạt dẻ cười. Dạo này đồ khô bán mắc lắm á, tôi tiếc hùi hụi đây nè!”
“Tôi là người gọi xe cứu thương đấy.” Cố Trường Sinh tỏ vẻ mình vô cùng oan ức: “Ôi thói đời, làm người tốt khó đến vậy ư? Hở ra là bị lấy oán báo ân. Khó trách xã hội ngày nay càng ngày càng ít người chịu giơ tay giúp đỡ người khác. Vì người ta sợ bản thân bị vạ lây đó!”
Trên đời vẫn còn tồn tại kẻ mặt dày vô sỉ như vậy?!
Nghe Cố Trường Sinh đổi trắng thay đen, đám học sinh trợn tròn mắt, không dám tin.