Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 14



Ăn cơm xong, để Du Tri Nhạc ở nhà rửa bát, Cố Trường Sinh cầm dao phay đến thẳng bệnh viện.

Long gia lúc lập nghiệp tay không sạch sẽ, con cháu đời sau thì không nên thân, ăn chơi trác táng, buôn bán trốn thuế, đủ loại chuyện xấu đều làm. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Long lão gia tử bí quá hóa liều.

Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, cảnh sát tùy thời có thể bắt người. Vấn đề là, họ không biết thuật sĩ tà phép bị Long gia giấu chỗ nào. Trong tình huống chưa rõ ràng, các điều tra viên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nên sự tình bị kéo dài đến tận bây giờ.

Cũng may có Cố Trường Sinh, đạo đức ngài ấy quá tốt, chủ động yêu cầu đến hỗ trợ. Người phụ trách ban ngành đặc thù (hoàn toàn không biết nội tình) vô cùng cảm động, quyết tâm từ nay chăm chỉ quảng cáo Bếp Lửa Cố Gia cho đồng nghiệp. Sau này ban ngành tổ chức tiệc liên hoan sẽ chọn quán ăn của Cố đại sư làm địa điểm cố định, giúp đại sư có thêm thu nhập!

Nhiệm vụ duy nhất của Cố Trường Sinh là tìm tên tà tu đã chết hoặc bị thương đang lẩn trốn trong bóng tối.

Long gia có quyền có thế, sở hữu bất động sản trên khắp cả nước, riêng tại thành phố A tận mười mấy căn. Dù camera được lắp khắp nơi, nhưng chịu khó bỏ sức vẫn có thể trốn được.

Chưa tìm thấy tà tu, Cố Trường Sinh không hề nóng nảy. Cậu đi tìm khổ chủ là được.

Lâu Hậu Đức đang nằm trong bệnh viện. Tuy thoát khỏi vận đen nhưng hắn bị thương quá nặng, cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian. Hạng mục bên công ty và Long gia hợp tác sắp kết thúc, tạm thời không nhận thêm dự án lớn. Thành ra Lâu Hậu Đức được hưởng khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có.

Lúc Cố Trường Sinh vào phòng bệnh, Kha Uyển mặt dịu dàng ngồi bên cạnh giường, đang nhặt xương cá cho Lâu Hậu Đức. Từ khi Lâu Hậu Đức xảy ra chuyện, cô nhìn cái gì cũng thấy nguy hiểm. Ví dụ các món ăn dinh dưỡng của Lâu Hậu Đức, trước khi đưa cho chồng cô luôn kiểm tra cẩn thận.

“Cố đại sư.” Thấy Cố Trường Sinh tới, Kha Uyển vội vàng buông đũa trên tay, nhiệt tình đứng lên đón cậu: “Mau ngồi mau ngồi.” Rồi đưa cho cậu một ly nước trái cây.

“Không cần phiền đến vậy, hôm nay tôi đến đây vì muốn nhờ Lâu tổng giúp một việc.”

“Chuyện gì vậy? Cố đại sư nói đi, có thể giúp tôi nhất định sẽ làm. Nhưng năng lực của tôi có hạn, mong ngài đừng chê.” Đối với người xa lạ, Lâu Hậu Đức còn có thể vui vẻ hỗ trợ, huống chi là ân nhân cứu mạng. Hắn còn đang ưu sầu không biết báo ân thế nào, Cố Trường Sinh đã chủ động đến cửa mở lời. Lâu Hậu Đức quyết tâm sẽ dùng toàn lực giúp cậu.

“Không phải chuyện gì lớn, chỉ là chưa bắt được thuật sĩ đã hại anh, nên tôi muốn xin Lâu tổng hai sợi tóc để làm phép.” Nhiều đời nhà Lâu Hậu Đức làm việc thiện, công đức thâm hậu, còn là người bị hại, dùng tóc của hắn để tra là nhanh nhất hữu hiệu nhất.

“Đây mà là giúp đỡ? Rõ ràng Cố đại sư đang giúp chúng tôi đó.” Tính toán báo ân thất bại, Lâu Hậu Đức hơi mất mát. Nhưng tưởng tượng đến cảnh sắp bắt được tên tà tu, chút mất mát lập tức bị gió thổi bay, tinh thần lập tức phấn chấn.

Giải quyết vụ rắn độc cứ nhìn chằm chằm là quan trọng nhất. Lâu Hậu Đức vội vàng nhổ hai sợi tóc, đưa cho Cố Trường Sinh: “Đại sư, hai sợi đủ không? Ngài có cần thêm không?” Hắn nhiều tóc lắm, nhổ thêm vài cọng chả sao. Lâu Hậu Đức tận lực cống hiến hết mức.

“Đủ dùng rồi, không phải loại thuật sĩ gì ghê gớm.” Đã thế còn bị Tổ sư gia dạy dỗ đến mức trọng thương. Cố Trường Sinh nhận tóc, đặt trên lòng bàn tay: “Tả hữu tùy hầu phán đạo lý, thiện vại doanh doanh công đức thịnh, ác vại mãn doanh không thể xá… Ngàn dặm truy tìm mối gây rối, hoàng tuyền trên đường đưa hành quân.”

Cố Trường Sinh lười tìm, trực tiếp dùng liên kết nhân quả của Lâu Hậu Đức với kẻ đó tra cho nhanh, tiện thể cho khổ chủ một câu trả lời thỏa đáng.

Thuật sĩ kia từng hại bao nhiêu người, làm việc ác ít hay nhiều đều bị gắn một ký hiệu trên người. Sau khi Cố Trường sinh niệm chú xong, kẻ đó sẽ phải nhận trừng phạt, tất cả thủ đoạn hắn từng sử dụng sẽ ứng toàn bộ lên người hắn, mãi đến khi tắt thở, bị âm sai mang đi mới thôi.

Đối với ác nhân, chết chưa phải là hết, mà là bắt đầu vòng lặp trừng phạt.

Cố Trường Sinh chọn thuật pháp này, ngoài suy nghĩ muốn xử lý tận gốc tên thuật sĩ âm tà, còn vì người tốt Lâu Hậu Đức nhưng liên tục gặp xui gặp khổ. Cậu nhân cơ hội này để giúp lão Lâu thoải mái hơn.

Ác ấn sẽ xuất hiện trên người làm chuyện xấu, khiến kẻ đó phải nhận trừng phạt. Còn thiện ấn thì xuất hiện trên người từng làm việc thiện, giúp họ nhận phúc khí. Vì vậy khi Cố Trường Sinh niệm chú xong, Lâu Hậu Đức cảm thấy cơ thể mình bớt đau nhức hẳn.

Tay chân bị gãy xương và vết khâu do bị đâm dường như đã lành. Nếu không phải chân còn bó thạch cao, tay còn quấn băng gạc, hắn cứ tưởng việc mình bị tai nạn liên tục chỉ là ác mộng.

“Đại sư, ngài đang làm phép bắt hung thủ mà? Sao cơ thể của tôi…”

Cố Trường Sinh ném sợi tóc cháy thành tro vào thùng rác, giải thích: “Thuận tay giúp anh loại bỏ cơn đau. Nhưng vết thương của anh vẫn cần tĩnh dưỡng, anh chỉ hết đau thôi. À còn nữa, trong hai tháng tới vận khí của anh sẽ đặc biệt tốt.”

Vậy nên có gặp chuyện lạ thì đừng giật mình, vàng từ trên trời rơi xuống gì đó đều có thể xảy ra.

Cố Trường Sinh ám chỉ rất rõ ràng, Lâu Hậu Đức là dân làm ăn kỹ năng xem mặt đoán ý phải có, tất nhiên là hiểu.

Chỉ là hắn bị thuyết phục, bội phục cậu mà thôi.

Nhẹ nhàng xử lý toàn bộ sự việc, giải quyết nhiều chuyện cùng lúc. Cố đại sư so với lời đồn đại thổi phồng còn tài giỏi hơn nhiều.

Lâu Hậu Đức quyết định, sau khi xuất viện phải chăm chỉ thắp nhang thờ Táo Vương gia, cầu tượng thần phù hộ.

Đệ tử đã lợi hại dữ vậy, tất nhiên thần minh Tổ sư gia của cậu ấy phải ghê gớm lắm!

Hoàn thành nhiệm vụ, Cố Trường Sinh mang dao phay chưa sử dụng về nhà.

Tà tu kia làm nhiều chuyện tàn nhẫn, trên tay dính máu nhiều người, không cần Cố Trường Sinh rút dao, kẻ đó đã biến thành cô hồn dã quỷ bị âm sai khóa xích lôi đi.

Ra khỏi phòng bệnh, chưa đi được hai bước thì Cố Trường Sinh gặp người quen.

Là Phương Bác Diễn đang đẩy xe lăn cho một bà lão.

Tốt xấu gì cũng là khách hàng cũ, nhớ Phương Bác Diễn từng trả đứt một trăm vạn. Cố Trường Sinh có ấn tượng khá sâu về hắn, khách hàng hào phóng thế này hiếm lắm.

Cậu quyết định đến chào hỏi một tí, duy trì quan hệ, nếu sau này đối phương lại gặp chuyện, tất nhiên sẽ nghĩ đến mình đầu tiên.

“Cố đại sư.” Cố Trường Sinh chưa kịp mở miệng, Phương Bác Diễn đã mở lời trước.

“Phương tổng đây là?” Cố Trường Sinh nhìn bà lão đang ngồi trên xe lăn, hình như đang ngủ: “Thân thể của bà không tốt?”

Phương Bác Diễn gật đầu: “Không quá nghiêm trọng, là bệnh của người già.”

“Nhà anh không phải có hình Táo Vương gia sao? Khi nào anh về thì thắp nhang cho ngài, sẽ cải thiện ít nhiều.” Cố Trường Sinh nhớ lại mà đau lòng, ôi tượng vàng của Tổ sư gia biến thành một bức hình.

Nghe Cố Trường Sinh, Phương Bác Diễn không thắc mắc vì sao Táo Vương gia có tác dụng này, trực tiếp đồng ý: “Được.”

Hai người vốn không thân, Cố Trường Sinh miễn cưỡng nói vài câu liền cứng miệng, đành phải tạm biệt: “Tôi tới thăm người quen bị tai nạn nằm viện. Đã thăm bệnh xong rồi nên phải về. Không làm phiền các anh nữa, chúc bà sớm ngày hồi phục.”

Người quen, Cố Trường Sinh đi được vài bước thì nhớ chuyện này, vội vàng quay lại gọi Phương Bác Diễn: “Phương tổng, anh và tập đoàn Long Đằng có hợp tác gì không?”

“Tập đoàn Long Đằng sắp tới không tốt lắm, có hợp tác thì nên cẩn thận.”

Nếu sắp hợp tác, thừa lúc chưa ký hợp đồng lo mà ôm của bỏ chạy. Cố Trường Sinh bày tỏ ý tứ quan tâm, biểu tình nghiêm túc của Phương Bác Diễn hơi dịu lại, lộ ý cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở. Tôi và Long gia không có quan hệ làm ăn.”

Nghĩa là không quen biết cũng không có ý tứ hợp tác trong tương lai?

Cố Trường Sinh yên tâm, đã đảm bảo tiền bạc của khách được an toàn. Nếu sau này hắn có việc tìm mình có lẽ vẫn trả thù lao thoải mái.

Lại tạm biệt thêm lần nữa, Cố Trường Sinh ra khỏi cổng bệnh viện liền nhận được điện thoại của nhân viên ban ngành đặc thù, họ báo rằng đã kết thúc vụ án thuận lợi.

Cố Trường Sinh từng nghĩ đến khả năng Phương Bác Diễn sẽ trở thành khách quen, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.

Sau lần gặp tại bệnh viện hai ngày, đối phương tìm đến tận cửa nhà cậu. Còn mang theo một người trẻ tuổi nhỏ hơn hắn khoảng hai tuổi, đẹp trai bắt mắt.

“Vị này chính là Cố đại sư.” Phương Bác Diễn giới thiệu hai người với nhau: “Đây là em trai tôi, Phương Diễn Chi.”

Đúng là mặt mũi hai anh em có nét giống nhau.

“Em của anh nhìn hơi quen mắt.” Không phải do giống Phương Bác Diễn. Cố Trường Sinh cẩn thận quan sát, đẹp trai đến mức sáng lấp lánh, mình từng gặp qua ở đâu nhỉ.

“Chào đại sư, có lẽ ngài từng thấy tôi trên TV.” Tính tình chàng trai rộng rãi, tuy có chút buồn rầu nhưng nụ cười trên mặt vẫn sáng lạn.

“Em trai tôi làm nghề diễn viên.”

Cố Trường Sinh chợt nhớ lại, hèn gì nhìn quen mắt thế, tên cũng quen tai. Tuần trước cậu lướt di động đọc báo lá cải trên mạng, xem tin đồn về minh tinh mới nổi Phương Diễn Chi có gia cảnh không tầm thường, là phú nhị đại tham gia giới giải trí cho vui.

“Em của anh bị sao vậy?” Sắc mặt Phương Diễn Chi hơi tối, Cố Trường Sinh chưa nhìn ra nguyên do: “Có chút quỷ khí, nhưng không phải bị quỷ bám. Nhà ở bị quỷ nháo, Địa Phược Linh?”

Đừng nói là gặp xui giống anh trai nhé?

“Cũng, cũng không hẳn.” Phương Diễn Chi ủ rũ cụp mắt: “Có lẽ tôi bị lây vận đen của anh mình. Hồi trước vẫn bình thường, cơ từ khi vào phim trường đóng bộ phim mới thì gặp quỷ. Con quỷ đó cứ bám theo tôi, xin tôi đốt tiền cho nó. Tôi thấy con quỷ đó khá tội nghiệp, nghĩ rằng đốt ít tiền chẳng sao, tiền âm phủ rẻ mà.”

“Ai biết đốt xong một lần, nó vẫn chưa chịu đi, ngày nào cũng đi theo tôi đòi đốt thêm. Nó bám lấy tôi lúc quay phim, lúc ăn cơm, kể cả đi WC cũng không tha. Hình như hôm nay đến nhà ngài nên nó không dám vào tiểu khu, tôi mới được thả lỏng một chút. Chứ mấy ngày nay nó suốt ngày nhìn chằm chằm tôi như vợ phát hiện chồng ăn vụng bên ngoài.”

“Nó là nam quỷ, có đi theo tôi cũng chả sao. Nhưng lần trước lúc tôi đang quay phim, tự dưng nó làm mặt quỷ, rồi động tay động chân gì đó làm tôi ngã đè lên đạo diễn.”

Phương Diễn Chi càng nói càng kích động: “Cuối cùng tôi bị đạo diễn mắng chửi đuổi về.”

Quá thê thảm.

“Chưa hết, ban đầu nó chỉ trêu đùa, phá tôi không cho đóng phim đàng hoàng.” Nét cười trên mặt Phương Diễn Chi biến mất, nghiêm túc hẳn: “Hiện tại càng lúc càng nghiêm trọng.”