Người ban ngành đặc thù theo lời Cố Trường Sinh canh chừng ở siêu thị một tuần, đừng nói tà tu, đến góc áo cũng không thấy. Thời đại thay đổi, xem ra quốc gia đã đè bẹp tính cố chấp của các thuật sĩ âm tà, khiến họ biết thế nào là kiềm chế nén giận, một điều nhịn chín điều lành.
“Qua điều tra, tổng cộng có hai nhà cung cấp túi thực phẩm tại thành phố A, cả hai gần đây đều thay đổi giám đốc mới. Ngay khi mọi chuyện bị lộ, cả hai giám đốc liền biến mất, thủ tục từ chức còn chưa làm. Sống không thấy người chết không thấy xác.”
“Đã chết?” Cố Trường Sinh hỏi.
“Cũng không phải, trước mắt chúng tôi nghi ngờ đối phương sử dụng thân phận giả, sau khi bại lộ thì kim thiền thoát xác*. Căn cứ vào kết quả điều tra, hai người có tên trong chứng minh nhân dân vẫn luôn ở quê làm nghề nông, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, thậm chí giấy tờ của mình bị mất cũng không biết.” Dân quê rất ít khi dùng chứng minh nhân dân. Nhiều khi cứ để trong ngăn kéo, quanh năm suốt tháng không cần đụng vào nên không biết cũng bình thường.
Còn công ty cung cấp túi xé khi tuyển dụng cũng không kiểm tra xem giấy tờ là thật hay giả, thành ra hai kẻ kia thành công trà trộn. Mãi đến khi bọn chúng biến mất, cảnh sát lấy lý do đuổi bắt tội phạm đến tận cửa thì công ty mới biết. Các nhân viên ở đây vừa giật mình vừa cảm thấy may mắn: Có đồng nghiệp là tội phạm mấy tháng vẫn bình an, hên quá.
“Điều tra sâu hơn, chúng tôi cho rằng do một nhóm người có tổ chức gây án. Theo camera quan sát, có bốn tà tu lộ mặt, còn lại ngầm ẩn nấp bao nhiêu thì chưa rõ.”
“Dù nhiều hay ít, có lẽ bọn chúng đã rời khỏi thành phố A. Cấp trên ra lệnh, canh chừng hết hôm nay thì giải tán.” Bọn họ không thể ở đây mãi, vì chẳng biết khi nào bọn tà tu sẽ xuất hiện.
Nhân viên ban ngành đặc thù ít ỏi, chịu không nổi tài nguyên bị lãng phí: “Nhưng để đảm bảo an toàn của người dân, tiếp theo chúng tôi sẽ sắp xếp người thay phiên nhau giả làm khách hàng, mỗi ngày đến siêu thị tuần tra.”
Cũng đúng. Cố Trường Sinh không có ý kiến gì. Hai người ở siêu thị đi dạo đến chiều rồi đường ai nấy đi.
Về nhà một lúc, Cố Trường Sinh nhận được điện thoại của ông Trần.
“Ta muốn làm bàn thờ cho Táo quân.” Chỉ dán hình trên tường thì quá đơn sơ. Lần này Táo Vương gia giúp họ nhiều đến vậy, về tình về lý, ông Trần thấy mình có nghĩa vụ đổi giao diện mới tốt hơn cho ngài: “Xong rồi mua tượng vàng để trên đó.”
“Cơ mà ta không rành mấy cái này, cậu xem tượng thần thì trông như thế nào, cao bao nhiêu thì hợp lý? Bàn thờ làm bằng gỗ hả? Có thể giới thiệu vài thợ thủ công tay nghề tốt không?” Là đệ tử đệ tôn của Táo Vương gia, chắc chắn Cố Trường Sinh hiểu Táo quân hơn ông.
Tượng vàng cho Tổ sư gia?!
Hai mắt Cố Trường Sinh sáng rực, mệt mỏi vì đi siêu thị lập tức tan biến, cả người tinh thần sáng láng: “Dự kiến chi bao nhiêu?” Tuy cậu biết ông Trần không thiếu tiền, nhưng vẫn nên hỏi trước.
“Không có hạn mức cao nhất.” ông Trần vô cùng hào phóng.
Cùng lắm thì dùng hết tiền tiết kiệm của mình.
Tuy bản thân luôn tiết kiệm mộc mạc, ông Trần không cảm thấy lãng phí cho việc này. Trong lòng ông, chuyện tà tu gây sự, là Táo Vương gia cứu mạng vô số người, công đức vô lượng. Đừng nói một bức tượng, mà hai bức ba bức tượng ông cũng sẵn sàng tìm cách làm.
“Không cần loại mạ vàng mạ bạc, nhanh hư, toàn bộ phải dùng vàng ròng.” Vậy mới đủ thành tâm.
Trừ lý do cảm kích Táo Vương gia, ông Trần còn mang tâm tư riêng. Ông trông cậy lần tới lần nếu lại xảy ra chuyện như thế, nể mặt tượng thần bằng vàng, Táo quân có thể tiếp tục nhắc nhở, giúp bọn họ kịp thời ứng đối, giảm bớt thiệt hại, thậm chí ngăn cản sự kiện nguy hiểm phát sinh.
Đem hy vọng đặt trên người thần tiên là cách tốt nhất. Rốt cuộc những kẻ tu tà không hành động theo quy luật, dù quốc gia có đầy đủ nhân lực cũng không thể đảm bảo kiểm soát được toàn bộ.
“Vàng tinh chất quá mềm, muốn làm vàng ròng thì hơi khó.” Trong đầu Cố Trường Sinh chạy một loạt các số điện thoại.
Cậu chỉ nhớ số điện thoại của các thợ thủ công tay nghề tinh vi.
Tạm thời Cố Trường Sinh không biết nên đề cử ai cho ông Trần: “Vì có thể thành hình, vàng cần trộn với các loại kim loại khác. Cháu biết một số nghệ nhân lâu đời, kỹ thuật cực cao, có lẽ biết cách làm tượng vàng ròng. Ngoài ra còn vài thợ mộc, trong tay họ có mấy loại gỗ quý, thích hợp để làm bàn thờ. Tượng thần trước đây của cháu đều đặt làm chỗ họ. Để cháu ghi lại ưu khuyết điểm và cách liên hệ với họ, ngài tự chọn người ngài muốn nhé.”
“Cũng được.” ông Trần không quá thất vọng, trước khi gọi ông đã đoán được kết quả này. Hơn nữa không cần tốn công tìm vật liệu gỗ là ổn lắm rồi. Trên đời này nào có gì là hoàn mỹ.
Biết Cố Trường Sinh ngày mai không cần đi siêu thị, ông Trần nổi cơn nghiện trà: “Sáu lạng Đại Hồng Bào còn chưa đưa cậu đâu!” Chừng nào tới đổi trà?
“Ngày mai ngày mai.” Cố Trường Sinh cũng muốn sớm nhận trà quý. Đã lâu rồi cậu không về quê, không kiếm được gì tốt, ba mẹ cậu nhất định sẽ không bỏ qua.
Sáng sớm hôm sau, Cố Trường Sinh đến nhà ông Trần. Cậu không tiện xuống tay nên mang theo một bàn tiệc. Cậu nấu sẵn đồ ăn, dùng hai hộp chuyên dụng cao ba tầng bỏ vào. Hộp đồ ăn khá nặng, xách theo rất vướng víu, vì vậy Cố Trường Sinh lái xe ô tô đi.
Thi pháp lên trà không tốn công, cả lúc đi đến lúc về tổng cộng chỉ tốn nửa giờ. Cầm trà về đến nhà, Cố Trường Sinh không rảnh nghỉ ngơi, xắn tay áo mặc tạp dề bắt đầu bận việc.
Từ hôm nay cậu sẽ bồi thường dần cho Tổ sư gia.
Cố Trường Sinh tính làm bánh hoa tươi. Món này cần nhiều loại hoa cỏ tươi mới, hôm qua cậu gọi điện nhờ người khác đưa tận nhà. Buổi sáng nhận hàng, trước khi ra ngoài cậu đã rửa sạch cánh hoa, ngâm nước tới giờ là vừa đủ.
Vừa làm xong bánh, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ai đến vậy nhỉ? Hai anh em Du gia đều có chìa khóa, không cần nhấn chuông, còn khách hàng muốn tìm cậu thường đến quán ăn chờ. Cố Trường Sinh hơi tò mò, trước khi mở cửa nhìn mắt mèo quan sát bên ngoài.
Một người phụ nữ bịt kín mít đang đứng ngoài cửa. Thời tiết ba mươi mấy độ, người khác mặc áo tay cộc còn ngại nóng muốn lột ra, người này lại mặc áo tay dài quần dài.
Trên mặt đeo khẩu trang không nói, thậm chí còn quấn khăn quàng cổ, che kín hơn nửa khuôn mặt.
Hình như đối phương không muốn để người ta thấy mặt, dù có khẩu trang cùng khăn quàng cổ bảo đảm, cô vẫn là theo bản năng cúi đầu. Hai tay bất an nắm chặt, bả vai hơi co lại, tạo cảm giác rụt rè nhát gan.
Cách trang điểm của cô quá kỳ quái. Cố Trường Sinh cân nhắc sức lực hai bên, lại xác nhận đối phương không giấu hung khí trên người, lúc này mới mở cửa.
“Xin hỏi, có phải ngài là Cố đại sư?” Thấy cửa mở, cô theo bản năng lùi lại một bước, hai tay nắm chặt vào nhau, lấy hết can đảm hỏi.
“Tôi là Cố Trường Sinh.”
“Không tìm nhầm.” Cô như trút được gánh nặng, ngữ khí nói chuyển giảm bớt sự khẩn trương: “Chào ngài, tôi được dì Ngô Tiệp giới thiệu tới.” Đại sư là người trẻ tuổi, trước đó dì Ngô đã nói trước cho cô.
Ngô Tiệp là mẹ Đóa Đóa, Cố Trường Sinh ấn tượng khắc sâu, nghe vậy bước sang bên cạnh nhường đường: “Vào nhà đi.”
Không có mắt mèo ngăn cách, Cố Trường Sinh lập tức chú ý tới hắc khí nồng đậm trên người cô gái.
Mặt đối mặt ngồi xuống, rót trà nóng đẩy qua. Cầm ly trà nóng hôi hổi, độ ấm có chút phỏng tay, tựa hồ tăng thêm dũng khí cho cô.
Đặt ly trà lên bàn, cô cởi khăn quàng cổ và khẩu trang, lộ mặt của mình.
Cô gái trước mặt tuổi còn trẻ, khoảng mười tám mười chín tuổi, do trang điểm già dặn và che kín mặt nên cậu chưa nhận ra.
“Lần đầu tiên khi em phát hiện bản thân biến thành thế này, cũng bị dọa sợ.”
Trên mặt cô bé chi chít màu đỏ rậm rạp. Có vẻ bị nổi mụn hoặc bệnh mề đay, nhưng không giống lắm.
“Ban đầu chỉ nổi một hai nốt đỏ, em không để trong lòng. Từ nhỏ đến lớn em chưa từng bị mụn, nhưng năm nay nhiệt độ tăng cao, em dễ bị nóng trong người, bị nổi mụn cũng bình thường. Em cứ tưởng đợi mấy ngày là hết, không ngờ nốt đỏ không bớt mà càng lúc càng nhiều, càng ngày càng càng nghiêm trọng.”
“Được bạn cùng phòng giới thiệu, em thử dùng sản phẩm trị mụn, nhưng không có tác dụng. Cuối cùng gương mặt vô cùng đáng sợ, khi về nhà suýt chút nữa ba mẹ em không nhận ra em.” Con gái đi học về, mặt bị hỏng, đương nhiên mẹ cô bé sốt ruột kéo đi bệnh viện kiểm tra.
“Ở bệnh viện tốn vài ngàn, uống thuốc bôi thuốc các kiểu không có hiệu quả. Không chỉ không cải thiện, tình huống càng tệ hơn. Bác sói nói đây không phải mụn.”
Cô bé che mặt, vô cùng tuyệt vọng: “Liên tục đi vài bệnh viện, bác sĩ đều nghi ngờ trong cơ thể của em có quá nhiều độc tố, thân thể thông qua phương thức này thải độc. Nhưng em uống rất nhiều thuốc thải độc vẫn thế.”
“Vì gương mặt kín nốt đỏ, người khác bắt đầu dùng ánh mắt mắt khác thường nhìn em, bạn trai chia tay, em học không nổi đành phải xin tạm nghỉ học. Bạn học ban đầu còn quan tâm cũng dần xa cách. Về sau, ngay cả thân thích cũng chỉ trỏ, chê bai sau lưng em không ngừng. May mà thái độ ba mẹ em, dì Ngô và chị Ngô vẫn không thay đổi.” Nói đến đây, trong mắt cô bé hơi có ánh sáng: “Dì Ngô và mẹ em là bạn thân, sau khi dì Ngô lấy chồng vẫn giữ liên lạc. Chị Ngô từ bé vẫn thường chiếu cố em, tháng trước chị và dì Ngô dọn về ở gần nhà em, trở thành hàng xóm càng quan tâm em hơn.”
Mấy tháng trước, khi mới biết nguyên nhân Đóa Đóa chết. Con gái lớn của Ngô Tiệp đối với em gái khác khó tránh khỏi bồi hồi.
“Dì Ngô và chị Ngô chưa từng dùng ánh mắt khác thường nhìn em, như thể mặt em vẫn bóng loáng, không nổi mụn. Trừ ba mẹ, chỉ còn họ xem em là người bình thường.”
“Trên người em cũng dần xuất hiện nốt đỏ, cả người như bị virus vô danh xâm nhập. Em nghĩ rằng sau này mình sẽ mãi như thế, xấu xí ghê tởm, phải sống chung với nó cả đời. Nhưng chị Ngô cẩn thận hỏi quá trình biến đổi, biết em vô duyên vô cớ bị vậy, chị ấy nghi ngờ có vấn đề.” Cô gái nói tiếp: “Dì Ngô cũng cảm thấy bất thường, dì bảo em nên tới tìm ngài.”
“Em đã bàn qua với ba mẹ, họ đồng ý để em đi.” Cô bé nhìn về phía Cố Trường Sinh: “Dì Ngô nói khả năng cao ngài có cách chữa trị.”
Thật ra cô nghĩ Cố Trường Sinh không có biện pháp nào, tất cả bác sĩ đều bó tay mà. Nhưng chị Ngô dì Ngô tin tưởng cậu, cô bé không muốn từ chối ý tốt của họ.
Hơn nữa với bộ dạng này, cô chẳng biết phải đi đâu chữa trị.