“Ầm!”, một tiếng sấm rền vang lên, một tia sét rạch ngang bầu trời khiến nó đã vốn âm u, nay lại càng trở nên lạnh lẽo. Chỉ mới đó thôi mà những hạt mưa đã không ngừng đổ xuống ào ào như thác nước, nhưng chỉ một lúc sau liền tạnh hẳn.
Nhìn mây đen cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ, Ly Tâm liền chép miệng, biết hôm nay cũng chẳng phải ngày tốt đẹp gì. Cô buồn chán mò vào phòng vi tính – chơi điện tử để giết thời gian.
Ly tâm lơ đãng liếc nhìn qua ngoài cửa sổ, không biết từ lức nào bầu trời đã trở về trạng thái trong xanh không một gợn mây, cô lắc đầu ngao ngán:
Đúng là nắng mưa thất thường!
Đúng lúc này, màn hình máy tính lại đột nhiên rung nhẹ một cái, chỉ tiếc Ly Tâm lại đang mải quan sát hiện tượng thiên nhiên nên không phát hiện ra.
Trước cổng Tề Gia đột nhiên ồn ào, đến người gác cổng cũng vội vã chạy đi làm việc gì đó, một chiếc Hummer H2 màu đen quyền lực bỗng xuất hiện, chậm rãi lướt qua cổng TềGia.
***
Trên một chiếc Mazzanti màu đen, một cậu nhóc bốn tuổi xinh đẹp như thiên thần mặc một bộ quần áo hổ con màu xám nghịch ngợm đu lên cổ một người đàn ông “Tiểu Vũ sắp phải xa chú rồi, chú phải nhớ Tiểu Vũ đấy nhé!”
Jiaowen nở nụ cười méo xệch, hắn muốn tránh khỏi thằng nhóc còn không được, làm gì có thời gian ở đó mà nghĩ tới chuyện nhớ mới nhung.
Đúng là thằng quỷ chuyên gây rắc rối!
Jiaowen trong lòng thầm mắng nhưng trên mặt vẫn phải cố tỏ ra tươi cười. Đúng thật là tội nghiệp cho anh quá!
Hai người một già một trẻ láu nháu với nhau một hồi, vừa liếc nhìn ra bên ngoài thì không biết chiếc xe đã dừng lại từ lúc nào.
Đúng lúc này, một nhóm người bỗng từ bên trong bước ra, dẫn dầu là Hoàng Ưng. Lúc này gương mặt anh ta mang theo một màu đen lạnh lẽo khiến người khác không dám tùy tiện lại gần. Hoàng Ưng nhíu mày nhìn trên mặt đất, không để ý chiếc xe cách đó không xa.
Thấy vậy, Jiaowen liền xuống xe, tiểu Vũ cũng lập tứ xuống theo, còn luôn miệng gọi:
– Chú Hoàng! Chú Hoàng! – Rồi chạy tới bên anh, nhưng chỉ được nửa đường rồi lập tức dừng lại.
Nghe tiếng gọi, Hoàng Ưng liền ngẩng đầu, thấy người đến là Jiaowen và tiểu Vũ, trong mắt anh lóe lên chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng biến mất.
Bởi, theo giao hẹn thì vẫn còn tới nửa tháng nữa. Không nhẽ mới có mấy ngày mà Jiaowen đã bị tiểu Vũ hành tới không chịu nổi rồi sao?
Hoàng Ưng cười mờ ám, lịch sự chào hỏi một tiếng:
– Jiaowen lão đại!
Jiaowen gật đầu, liếc séo Hoàng Ưng một cái. Đương nhiên anh biết cậu ta đang cười cái gì, nhưng anh thà đi Châu Phi đào mỏ một tháng còn hơn là phải ở với thằng nhóc tiểu quỷ này.
Jiaowen không thèm đếm xỉa gì tới Hoàng Ưng nữa, anh nhíu mày quan sát sinh vật kì lạ đang nằm trên mặt đất, ngổn ngang trước cổng Tề Gia.
Sinh vật đó hóa ra lại là một người phụ nữ. Nhưng đầu tóc cô ta rối bời, bê bết, vo thành một cục. Quần áo lại rách lát, bẩn thỉu, còn loang lổ vết máu. Làn da lở loét, chằng chịt những vết thương và vẫn còn đang rỉ máu. Nói chung là trên người không còn một chỗ nào lành lặn cả.
Càng đến gần, mùi hôi tanh càng bốc lên nồng nặc khiến Jiaowen không khỏi nhíu mày. Còn tiểu Vũ thì cũng khôn ngoan mà đứng ở một khoảng cách “an toàn”.
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ bỗng phát hiện ra một chiếc hộp màu đen từ trên người phụ nữ kia. Hoàng Ưng cầm lấy, xoay đi xoay lại chiếc hộp trong lòng bàn tay. Chỉ có điều, cái nhíu mày của anh vốn đã sâu, nay lại càng thêm sâu.
Jiaowen bước tới, hỏi:
– Cái gì vậy?
Hoàng Ưng không trả lời mà ném lại chiếc hộp cho Jiaowen. Jiaowenbắt lấy, nhìn ngắm một lúc, chỉ thấy chiếc hộp này được thiết kế rất tinh xảo, lại còn có cả khóa vân tay nữa nên không thể lập tức mở ra được.
Thứ nhất, anh không tìm thấy bất kỳ một đoạn camera nào quay được hình ảnh người phụ nữ kia xuất hiện trước cổng Tề Gia. Mà ở đây lại được gắn tới hàng trăm chiếc máy theo dõi cả lớn lẫn nhỏ. Nhưng không hiểu sao trong khoảng thời gian ấy lại chẳng có bất kì chiếc nào hoạt động. Với lại, bán kính xung quanh suốt mấy kilometers cũng không có chiếc nào hoạt động trong khoảng vài giây ngắn ngủi đó.
Chỉ cần là người thông đều biết, chuyện này không hề bình thường. Có kẻ cố tình sắp đặt.
Thứ hai, tất cả người canh gác lúc đó đều không nhớ ra được người phụ nữ kia đã đến đây bằng cách nào. Nên nó có thể nói lên được rất nhiều vấn đề.
Thứ ba, thương thế của người phụ nữ kia rất nặng, giống như đã bị hành hạ và tra tấn trong một khoảng thời gian dài mà ra.
Thứ tư, chiếc hộp màu đen kia quá đỗi tinh xảo, nó không phải là thứ mà một người bình thường có thể có.
Hơn thế nữa, bất kỳ một người nào xuất hiện ở Tề Gia điều không hề bình thường!
– Ly Tâm có đây chứ? – Jiaowen đột nhiên hỏi.
Hoàng Ưng hiểu ý, lập tức gật đầu đáp:
– Trong phòng vi tính!
Ai bảo Ly Tâm là thần trộm cơ chứ! Cho nên cứ để cô mở chiếc hộp này là nhanh nhất.
Lúc này, Ly Tâm đang mải chơi Liên Minh trên máy tính. Nghe thấy tiếng bước chân, tưởng là Hoàng Ưng tới tìm, cô liền xua xua tay:
– Đi đi đi…! Tôi đã nói rồi mà, có việc gì thì cậu cứ tự mình giải quyết, không cần hỏi ý kiến tôi! – Ly Tâm nói mà mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính.
– Khụ khụ! – Thấy Ly Tâm tự bôi tro trát trấu vào mặt mình như vậy, Jiaowen cảm thấy buồn cười nên vội ho khan vài tiếng.
Ly Tâm nghe tiếng liền quay đầu lại, trong lòng thắc mắc:
Không phải Hoàng Ưng sao?
Thấy người tới là Jiaowen, Ly Tâm hơi ngẩn người, trong lòng thầm than một tiếng:
Không phải chứ!
Đúng lúc này, một bóng dáng bé nhỏ bỗng từ sau lưng Jiaowen nhào tới, nhào vào lòng cô.
Tề Thiên Vũ dụi dụi đầu vào lòng Ly Tâm, nũng nịu nói:
– Mami! Mami có nhớ tiểu Vũ không?
Ly Tâm gượng cười, beo hai má của tiểu Vũ, yêu chiều nói:
– Nhớ chứ! Nhớ chứ! Nhớ chết đi được ấy!
– Hứ! – Tề Thiên Vũ nghe vậy liền bĩu môi, rõ ràng là không tin – Mami nói dối, Mami chẳng nhớ tiểu Vũ gì hết, suốt ngày chỉ nhớ tới Daddy thôi!
Tiểu Vũ phùng má trợn mắt, phụng phịu nói.
Cuối cùng, nhóc cũng biết ghen với Tề Mặc rồi!
Nghe xong, Ly Tâm cũng chỉ cười không đáp. Lúc này, cô mới sực nhớ tới sự tồn tại của Jiaowen, liền hỏi:
– Cậu có việc tìm tôi à?
Nhắc tới mới nhớ, Jiaowen liền lấy chiếc hộp màu đen từ trong người ra ném cho Ly Tâm.
Cô bắt lấy, nhìn Jiaowen với ánh mắt nghi hoặc:
– Có thể mở chứ? – Jiaowen nhìn chiếc hộp, hỏi.
Cái này sao?
Ly Tâm vừa nhìn chiếc hộp trong lòng bàn tay, vừa gật đầu.
– Có thể!
Nói rồi, cô liền đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó thì tự mình đi tìm đạo cụ để mở khóa. Lâu lắm rồi không được đụng vào mấy thứ này khiến chân tay Ly Tâm ngứa ngáy vô cùng. Vì dù sao, cô cũng không thể nào tự hoạt động trên địa bàn của mình được! Đúng không? Tề Mặc sẽ giết chết cô mất!
Jiaowen nhìn Ly Tâm cầm một đống đồ kì dị, hí hí hoáy hoáy. Biết bản thân không giúp được gì nên chỉ đành đứng một bên yên lặng chờ đợi. Còn Tiểu Vũ cũng ngoan ngoãn ở một bên nhòm ngó học hỏi.
Vài giây sau, một tiếng “cạch” rất khẽ vang lên, Jiaowen bước tới, Ly Tâm nhìn anh, hào hứng khoe khoang thành quả của mình.
Thấy vậy, khóe môi Jiaowen hơi giật giật:
Bà chị à, có cần phải tự phụ tới mức ấy không?
Ly Tâm chẳng thèm đếm xỉa gì tới thái độ của Jiaowen. Cô cúi đầu, mở chiếc hộp trong tay, tò mò:
Không biết bên trong là cái gì nhỉ?
Ly Tâm nhìn con chíp nhỏ xíu trên tay, mở to đôi mắt nhìn Jiaowen đầy nghi hoặc.
– Mở ra xem đi! – Jiaowen trầm ngâm nói.
Ly Tâm gật đầu, lắp con chíp vào máy tính. Nhưng kì lạ thay, tất cả các tệp dữ liệu trong đó đều hoàn toàn trống rỗng. Chỉ trừ một file duy nhất ở tệp cuối cùng.
Trên màn hình lúc này bỗng xuất hiện một khung cảnh mờ tối do thiếu ánh sáng, có thể đoán đây là một nhà kho nào đó. Chính giữa màn hình lúc này xuất hiện một người phụ nữ bị treo lơ lửng trên xà nhà, đầu tóc rũ rượi, vô cùng thê thảm.
Đúng lúc đó, giọng nói dữ tợn của một người đàn ông vang lên:
– Nói! Mày có nói không hả!
Ông ta vừa nói, vừa cầm roi da quất tới tấp vào cơ thể của người phụ nữ kia. Trên người cô ấy, những vết thương cũ mới chồng chất, quần áo tả tơi, loang lổ vết máu.
Mặc dù phải chịu cảnh hành hình đau đớn như vậy, nhưng cô gái vẫn cắn chặt răng, không hề rên rỉ lấy một lời. Đôi mắt cô ấy lúc này ngời sáng, trong veo, toả ra thứ ý chí vô cùng kiên định.
Bàn tay đang cầm chuột của Ly Tâm bỗng run lên, con chuột liền rơi xuống đất, vỡ tan. Cả người Ly Tâm liền trở nên run rẩy, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Hình dáng bé nhỏ quen thuộc ấy, đôi mắt trong sáng kiên cường ấy, có lẽ, cả cuộc đời này, cô chẳng bao giờ có thể quên.
Đôi môi mỏng của cô hơi hé mở, khẽ gọi ra tên một người trong kí ức: