Sáng hôm sau, khi tiểu Vũ vẫn còn chưa thức giấc, nhóc đã được đưa lên một chiếc xe khác và bắt đầu di chuyển rời bỏ kho hàng kia. Hay, nói chính xác hơn là rời khỏi thành phố này.
Đến khi tỉnh lại, Tề Thiên Vũ bỗng cảm thấy chân tay tê rần, trói chặt, không thể nào cử động được, còn miệng cũng bị một miếng băng keo dính lấy. Thân thể nhỏ bé hơi co lại, thu mình vào một góc, nhìn vô cùng cô đơn và tội nghiệp.
Nhóc hơi hé mắt, đôi con ngươi lanh lợi liếc nhìn xung quanh rồi chợt giật mình nhận ra, đây hoàn toàn là một nơi xa lạ. Lúc này, ở đây không có lấy một bóng người nên nhóc hoàn toàn có thể ngang nhiên dò xét nơi này. Giống như một nhà kho, xung quanh chứa đầy những thùng coton được chất thành từng đống, nhưng không biết rốt cuộc bên trong có gì không.
Bỗng, nhóc nghe thấy tiếng bước chân loáng thoáng lại gần, liền khép mắt lại, giả bộ ngủ. Tiếng bước chân từ từ lại gần và dừng lại ngay bên cạnh bé.
Giọng nói của người kia vang lên, là đàn ông, nên giọng có phần trầm trầm, khàn khàn và sực nức mùi dữ tợn. Ông ta vừa nói, vừa dùng chân đá đá vào người nhóc:
– Đừng có giả vờ! Tao biết mày đã tỉnh rồi!
Sit! Biết cái con khỉ! Nhóc chửi thầm trong lòng. Cái trán giả bộ nhăn lại, đôi mắt hơi mở ra nhìn người đàn ông, rồi mở thật to, chớp chớp rồi lại chớp chớp, đôi con ngươi lộ rõ sự sợ hãi và hoảng loạn.
Tranh thủ đánh giá người đàn ông kia, đó là một người đàn ông to khỏe, nhìn qua trông có vẻ ngoài 40, trên người mặc toàn đồ đen nên nhìn có vẻ lạnh lùng và hung ác. Lại cộng thêm khuôn mặt chằng chịt vết sẹo nên nhìn vào lại có thêm vài phần dữ tợn.
Ấy vậy mà Tề Thiên Vũ lại không hề sợ hãi.
Nhóc bình tĩnh nhìn người đàn ông ấy ngồi xổm xuống bên cạnh. “Xẹt” một tiếng, lão ta đột ngột xé miếng băng keo trên miệng nhóc làm nhóc không khỏi nhíu mày vì đau. Nhưng đôi môi vẫn không hề mở miệng kêu ca lấy một lời.
Người đàn ông kia nhíu nhíu mày, nhìn thằng nhóc bốn, năm tuổi trước mặt. Ánh mắt của nó lúc đầu rõ ràng vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, nhưng càng về sau, lão ta càng nhận ra thằng nhóc này không hề giống như vẻ bề ngoài mà nó biểu hiện. Theo trực giác lâu năm của lão, thằng nhóc này khá là ranh ma quỷ quái, hơi thở của nó mang theo sự trầm ổn và khi chất vương giả như Tề Mặc, mặc dù vẫn còn rất non nớt. Thêm vào đó, nó lại sở hữu vẻ quỷ quyệt, yêu mị như Lam Tư, kết hợp với bộ mặt thiên sứ làm người ta lầm tưởng rằng nó hoàn toàn là một kẻ vô hại.
Ánh mắt của người đàn ông lúc này trở nên sâu thẳm, lão ta xoa xoa cằm, đôi mắt hứng thú nhìn Tề Thiên Vũ như theo kiểu suy nghĩ sâu xa.
Trong lòng lão không ngừng cảm thán:
Thằng nhóc này không hổ là con trai Tề Mặc, đứa con nuôi mà Lam Tư yêu quý mà!
– Tao biết mày là một đứa “ác quỷ đội lốt thiên sứ”! – Lão nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, đôi mắt tiểu Vũ lập tức lóe lên, tuy đã được che dấu rất tốt nhưng lão vẫn có thể nhận ra.
Tề Thiên Vũ ngước đôi mắt lên nhìn lão, đôi môi run run, hai cánh môi cứ mở ra lại khép vào như có điều muốn nói nhưng lại không dám nói. Bộ dáng này,… Haizzz! Thật sự rất khiến người ta phải thương xót.
Thấy bộ dạng đó của Tề Thiên Vũ, trong lòng lão cười khẩy một tiếng, nếu không phải đã biết trước được bản chất của thằng nhóc này, lão nhất định cũng sẽ bị lừa. Nghĩ vậy, đôi mắt của lão nhìn tiểu Vũ lại có thêm vài phần ý vị sâu xa.
– Chú là ai? – Hồi lâu sau, tiểu Vũ mới có thể thốt lên lời. Nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự run rẩy và sợ hãi.
Đôi mắt tiểu Vũ hơi rưng rưng nhìn người đàn ông, giống cái kiểu như rất muốn khóc nhưng lại không dám khóc. Haiz! Thằng nhóc này diễn thời thật giỏi, giống hệt Jiaowen vậy! Lão thầm cảm khái.
– Tao là ai không quan trọng! Quan trọng là chỗ này chính là nơi sẽ chôn thân của mày và ba mẹ mày là được!
Lão vừa dứt lời, trong đôi mắt Tề Thiên Vũ liền lóe lên vài tia sát khí. Thần sắc hoàn toàn thay đổi. Nhóc hơi nhếch môi cười lạnh:
– Vậy sao? Nhưng rốt cuộc là ai chôn ai thì còn chưa biết đâu! – Tề Thiên Vũ nói bằng khẩu hình, trong lời nói tràn đầy ý vị không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa. Lời của thằng nhóc khiến lòng lão nổi lên chút lo lắng mơ hồ. Nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên sau lưng hoàn toàn cắt đứt dòng suy nghĩ của lão. Lão quay đầu, thấy “Mộc Tùy Tâm” đang bước tới. Trên tay cầm theo chiếc túi ni lông, có vẻ như là đồ ăn thì phải.
Bước chân “Mộc Tùy Tâm” hơi khựng lại, dường như cũng khá là ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông đó ở đây.
– Chú ở đây làm gì vậy? – Mộc Tùy Tâm bước tới, hỏi.
Người đàn ông đứng dậy, xỏ hai tay vào túi quần, đáp:
– Không có gì, chỉ là đến xem con trai của Tề Mặc rốt cuộc sẽ mang bộ dáng gì thôi!
Nói xong, lão liền bước chân rời đi. Nhưng trước khi đi, lão lại quay đầu nhìn Tề Thiên Vũ một cái, thằng nhóc đó cũng đang nhìn lão, nhưng ánh mắt lại mang vẻ lo sợ như lúc ban đầu. Trong lòng lão thầm nhủ:
Nó chỉ là một thằng nhóc, không thể làm gì được. Tổ chức đã sắp xếp rất chu đáo và kín kẽ, nhất định có thể thành công!
Sau khi người đàn ông kia rời đi, “Mộc Tùy Tâm” liền vội vàng tới bên tiểu Vũ, cởi trói cho bé.
“Mộc Tùy Tâm ôm nhóc vào lòng, vỗ về an ủi. Đôi mắt cô hơi nhắm lại, trong lòng tràn ngập cảm xúc ấm áp. Giống như cô đang ôm con trai cô vậy, giống như nó vẫn đang ở bên cạnh cô, chưa từng rời xa.
Nhưng cô biết, điều đó là không thể! Con trai cô không thể ở bên cô nữa rồi!