Nhưng như vậy cũng đúng thôi, vốn dĩ hàng trăm năm qua, Tề Gia và Lam Bang luôn ở trong tư thế như nước với lửa. Chỉ có một lần hợp tác duy nhất giữa Tề Gia với Lam Bang là trong một bữa tiệc hôn lễ của ba năm về trước, ngoài ra bọn họ cũng không hề có sự hợp tác bất kì và chính thức đối đầu nào khác.
Nghĩ vậy, đôi mắt của Lam Tư hơi cụp xuống, đôi mày khẽ nhăn lại như đang suy nghĩ điều gì đó. Hồi lâu sau, đôi môi mỏng của anh hơi hé mở, nghiêm túc nói:
– Tôi muốn bảo vệ cô ấy!
– Ai! – Nghe vậy, Jiaowen nhíu mày hỏi.
Anh không biết “cô ấy” trong lời nói của Lam Tư ở đây là ai. Mà hơn nữa, anh cũng chưa từng thấy bất kì một người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Lam Tư cả.
Vậy có phải anh đã bỏ lỡ chuyện gì rồi không?
Lam Tư không để ý tới câu hỏi của Jiaowen, đôi mắt anh dán chặt vào Tề Mặc, chờ đợi câu trả lời.
Thấy vậy, Tề Mặc hơi nhíu mày, trong đầu tự động lướt qua một vài hình ảnh của Mộc Tuỳ Tâm và Mộc Ly Tâm. Hồi lâu sau, anh mới gật đầu đáp:
– Được!
Chờ đợi được đáp án mình mong muốn, khoé môi Lam Tư nhếch lên vẻ hài lòng.
Ba người họ, ở trong phòng bàn bạc lâu thật lâu. Bên ngoài, Ảnh và Hắc Ưng đang canh gác. Không khí nơi đây nồng nặc mùi yên tĩnh và nguy hiểm.
*******************
Lúc này, trên một con tàu chở hàng chạy trên biển Thái Bình Dương, Tề Thiên Vũ lúc này bị trói chặt chân tay vứt trên sàn nhà. “Mộc Tuỳ Tâm” nhìn tiểu Vũ, trong lòng có chút xót xa nhưng để đề phòng việc thằng nhóc lại nghịch ngợm linh tinh, cô bắt buộc phải trói thằng nhóc lại.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của “Mộc Tuỳ Tâm” reo lên, cô ta liếc nhìn qua màn hình một chút rồi bắt máy:
– Đại nhân! Tiếp tiếp theo chúng tôi phải làm gì? – “Mộc Tuỳ Tâm” nghiêm túc hỏi.
– Các cô đưa thằng nhóc đến đảo đi!
– Đảo? – “Mộc Tuỳ Tâm kinh ngạc: – Nhưng chỗ đó…!
“Mộc Tuỳ Tâm” còn chưa nói xong, người đàn ông kia đã lập tức ngắt lời:
– Không nhưng nhị gì hết, cô chỉ cần làm theo lệnh là được!
Nghe vậy, “Mộc Tuỳ Tâm” hơi nhíu mày nhưng vẫn đáp:
Ly Tâm ngồi máy bay suốt hơn hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đến được chỗ Tề Mặc.
Vừa xuống máy bay, cô liền thấy bộ dáng lạnh lùng của Tề Mặc đang đứng trước cổng toà lâu đài cổ kính của Jiaowen chờ cô. Anh vận trên mình một bộ comple màu đen nghiêm túc lạnh lùng lại càng tôn lên dáng người hoàn mĩ và khí chất tàn nhẫn.
Vì đã lâu không được gặp anh nên cảm xúc lúc này của Ly Tâm có phần vui sướng khó tả.
Nhìn thấy cô, khoé môi Tề Mặc hơi cong lên thành nụ cười nhẹ.
– Tề Mặc, em nhớ anh! – Ly Tâm chạy đến bên Tề Mặc, ôm chặt lấy eo anh, rúc đầu vào ngực anh, thì thầm:
Nghe vậy, đôi mắt sắc bén của Tề Mặc liếc qua đám Hồng Ưng, thấy bọn họ đều đang rất thức thời cúi đầu, giả bộ mắt điếc tai ngơ. Lúc đó, anh mới hài lòng mà thu hồi tầm mắt lại.
Tề Mặc chỉ khẽ “ừm” một tiếng nhưng Ly Tâm lại không thể không nghe ra sự vui vẻ trong đó.
Tề Mặc ôm eo cô, dẫn đầu bước vào trong nhà. Vừa tới phòng khách, Ly Tâm hơi kinh ngạc khi thấy cả Jiaowen và Lam Tư đều đang ở đây.
– Ha! Các anh cũng ở đây sao? – Ly Tâm ngạc nhiên hỏi, nhưng không chờ họ trả lời, cô liền quay sang Lam Tư, nghiêm nghị nói:
– Nhưng Lam lão đại à, anh mà ở đây thì Tuỳ Tâm nhà tôi biết để ai chăm sóc đây?
Nghe vậy, khoé môi Lam Tư hơi nhếch lên, đáp:
– Tôi đã cho người chăm sóc cô ấy cẩn thận rồi, xin Tề phu nhân cứ việc yên tâm!
Tề Mặc không thèm để ý tới cuộc trò chuyện của hai người họ. Anh kéo Ly Tâm vào chỗ ngồi, để cô ngồi lên đùi anh, rồi lại ấn đầu cô vào ngực anh, ra lệnh:
– Ngủ đi!
Nghe vậy, khoé môi Ly Tâm hơi giật giật:
Có nhất thiết cần phải như thế không? Ly Tâm trừng mắt nhìn Tề Mặc, cô vẫn còn chưa nói chuyện xong mà.
Tề Mặc khẽ lườm Ly Tâm một cái làm cô sợ rụt cổ lại. Không dám ho he thêm gì nữa!
Ngoài anh ra, cô tuyệt đối không được phép nói cười với bất kì một người đàn ông nào khác! (Hắc hắc, lão đại nhà ta ghen mà cũng đáng yêu nữa!)
Ly Tâm xờ xờ mũi, cũng thu hồi tầm mắt lại:
Được rồi, sức chiếm hữu của Tề Mặc rất lớn, cô biết điều đó mà!
Nhưng cũng phải thừa nhận rằng vì dạo này không có Tề Mặc ở bên nên cô ngủ không hề ngon giấc. Điều đó khiến cô tiều tuỵ đi không ít.
Ngồi trong lòng Tề Mặc, tâm trạng của Ly Tâm cũng dần dần trở nên bình tĩnh. Sự việc của tiểu Vũ cũng vì thế mà bị cô ném ra sau đầu không một chút thương tiếc.
Cô có Tề Mặc rồi, không cần phải lo gì cả! Cứ để anh lo là được!
Haiz! Quả thực người đáng thương nhất vẫn là tiểu Vũ nhà ta mà!
Không bao lâu sau, Ly Tâm đã thiếp đi từ lúc nào không biết. Tề Mặc dịu dàng vuốt tóc cô, liếc nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục bàn bạc công việc với đám Hồng Ưng, Lam Tư và Jiaowen.
Khi Ly Tâm tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, nhưng khi nhìn sang bên cạnh thì đã không thấy Tề Mặc đâu nữa. Ly Tâm hơi hiếu kì bước xuống dưới nhà. Ở đó chỉ có duy nhất một mình Lập Hộ đang nhàn nhã đọc báo trên sofa. Thấy vậy, cô liền bước đến hỏi:
– Tề lão đại đi đâu rồi?
Lập Hộ không thèm ngẩng đầu, đáp:
– Đi làm chuyện trọng đại!
Nghe vậy, Ly Tâm cười khẩy một tiểng:
Nói thừa, đương nhiên là cô biết anh đi làm việc quan trọng rồi, nhưng làm việc gì mới được chứ?
– Thế anh không đi cùng bọn họ sao? – Ly Tâm hỏi.
– Lão đại giao trách nhiệm trông coi cô cho tôi nên không đi được! – Nói rồi, anh ta đứng dậy, bước vào trong nhà bếp: – Đi thôi, tôi cũng chưa ăn gì đây!
Ly Tâm ở đằng sau nhìn theo bóng dáng tập tễnh của Lập Hộ, bĩu môi:
Có mà anh ở nhà dưỡng thương thì có, cứ ở đấy mà ra vẻ đi. Hừ!
P/s: Từ chương này trở đi câu chuyện đã bắt đầu trở nên kịch tính rồi! Huyết Hoa Lệ xin cảm ơn sự ủng hộ và động viên của các bạn độc giả. Vì thế, mình sẽ tạm thời gác các truyện khác lại và tập trung sáng tác Đạo tình 2, nhưng mình cũng phải thú nhận rằng, viết Đạo tình quả thực rất khó. Nhưng bản thân Huyết Hoa Lệ sẽ cố gắng hết sức mình, mong các bạn tiếp tục ủng hộ, like và chia sẻ thác phẩm nhé! Thân!