– Vậy chúng ta còn bao nhiêu thời gian? Ly Tâm quay sang Tề Mặc hỏi.
– Nhiều nhất là mười phút nữa! Tề Mặc nhìn cô đáp.
Nghe xong, trong lòng Ly Tâm liền rơi lộp bộp vài tiếng, chỉ còn mười phút nữa, nhưng còn cả Tiểu Vũ của cô. Nếu như lúc này, cô và Tề Mặc cùng tháo chạy, rời khỏi hòn đảo này trước khi nó phát nổ, thì vẫn đủ thời gian. Nhưng nếu cộng thêm cả việc đi cứu Tiểu Vũ khỏi tay “Mộc Tùy Tâm” thì chắc chắn là không đủ.
Nghĩ tới đây, Ly Tâm mới giật mình nhận ra “Mộc Tùy Tâm” đang cố tình kéo dài thời gian của bọn họ ở nơi này, cô ta muốn cô, muốn Tề Mặc và cả Tiểu Vũ nữa, tất cả đều phải chôn cùng. Lúc này, trái tim Ly Tâm như bị rơi vào hầm băng lạnh lẽo, cô hốt hoảng chạy bạt mạng lên cầu thang, hướng thẳng lên đỉnh tháp của tòa lâu đài.
Tiểu Vũ, con nhất định phải chờ Mami! Mami sẽ lập tức đến cứu con đây!
Ly Tâm chạy nhanh đến nỗi cô có cảm tưởng như lồng ngực của mình muốn nổ tung ra, không khí trong phổi dường như bị rút sạch, chân tay vừa tê, vừa mỏi, … Nhưng cô vẫn phải cố cắn răng chịu đựng chạy lên trên, cô không có thời gian, Tiểu Vũ cũng không có thời gian.
Trái tim Ly Tâm đập “thình thịch, thình thịch” vì mệt, vì sợ hãi và vì căng thẳng. Chính vì thế mà cảm xúc của cô bắt đầu trở nên hỗn loạn, khó mà kiểm soát được.
Cô nhớ tới Tiểu Vũ, nhớ tới hình dáng bé nhỏ, hoạt bát của thằng bé, nhớ những lúc thằng nhóc gây họa tày trời rồi lại đổ hết lên đầu cho cô gánh vác. Cô nhớ khi Tiểu Vũ chào đời, đôi mắt nó mở to nhìn cô, cái miệng nhe ra cười toe toét, ngực phập phồng như một sinh linh yếu ớt và vô hại.
Rồi, cô lại nhớ tới những lúc Mộc Tùy Tâm giả xuất hiện, khi ấy cô và cả Tề Mặc đều bỏ bê thằng bé rất nhiều. Chắc thằng bé cảm thấy tủi thân lắm nhỉ? Cùng một lúc, trong lòng Ly Tâm đồng thời dâng lên cảm giác tội lỗi và sợ hãi tột cùng.
***
Lúc này, tại Lam Gia.
Một Tùy Tâm hốt hoảng chạy xuống cầu thang, lao nhanh ra ngoài cửa. Cô nhất định phải ngăn cản Ly Tâm tới hòn đảo đó, nhất định không được để bọn chúng nhìn thấy Ly Tâm. Nếu không…! Nếu không…!
Ngay cả bản thân cô cũng không biết trước được kết quả sẽ tồi tệ như thế nào nữa.
Đúng lúc này, hai tên thuộc hạ của Lam Gia bỗng xuất hiện trước mặt cô:
– Mộc tiểu thư, lão đại yêu cầu cô không được rời khỏi tòa nhà chính cho đến khi lão đại trở lại!
Mộc Tùy Tâm nhíu mày, lòng cô vừa hoảng, vừa vội, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra nét uy nghiêm lạnh lùng:
– Tránh ra!
– Xin lỗi! Mộc tiểu thư, chúng tôi chỉ làm theo lệnh!
Trong ánh mắt Mộc Tùy Tâm liền bùng lên tia giận dữ, nhưng cô vẫn còn chưa kịp hành động gì thì trước mắt đã tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.
Đường Thiệu Vũ ở phía sau đỡ lấy cơ thể Mộc Tùy Tâm, ra lệnh cho thuộc hạ quay trở về vị trí rồi đưa cô về phòng.
Đến khi tỉnh lại, Tùy Tâm thấy sau gáy êm ẩm đau, cô nhíu mày mở mắt. Đập ngay vào mắt cô lúc này là gương mặt lạnh lùng vô cảm của Đường Thiệu Vũ:
– Là anh đánh ngất tôi! Cô khẳng định nói.
Đường Thiệu Vũ nhếch môi:
– Mộc tiểu thư, tôi chỉ làm theo lệnh!
Mộc Tùy Tâm mím môi, trong đầu dường như nhớ ra điều gì đó, cô bỗng vội vã hỏi.
– Lam Tư! Lam Tư! không! Ly Tâm đã quay trở lại chưa? Con bé đang ở đâu? Làm gì? Ở với ai? Nó có tới hòn đảo đó không?
Nghe xong, Đường Thiệu Vũ nhíu mày:
– Lão đại đang trên đường trở lại hòn đảo đó, Tề phu nhân hiện đang ở cùng Tề lão đại.
Nghe xong, Mộc Tùy Tâm có cảm giác như sấm nổ giữa trời quang. Khuôn mặt cô bỗng trở nên tái nhợt, cuống quýt nói:
– Tôi phải nói chuyện với Lam Tư! không! không! là Tề Mặc! Tôi phải nói chuyện với Tề Mặc! không! Tôi phải đi tìm Ly Tâm! Con bé nhất định không được xảy ra chuyện gì! Tôi không thể để con bé rơi vào tay chúng, không thể! Tuyệt đối không thể! Tùy Tâm dồn dập nói.
Vừa dứt lời, cô lập tức nhảy khỏi giường, lao ra khỏi phòng. Nhưng vừa mở cửa, liền có ngay hai người đàn ông nhảy ra chặn trước mặt cô.
– Mộc tiểu thư, cô hiện tại không được khỏe, nên ở trong phòng thì tốt hơn. Bọn họ nói bằng chất giọng lạnh lùng không cảm xúc.
– Các người giam lỏng tôi? – Cô giận dữ nói.
– Xin lỗi Mộc tiểu thư, chúng tôi chỉ làm theo lệnh!
Đúng lúc này, bên tai Tùy Tâm bỗng vang lên thanh âm của Đường Thiệu Vũ.
– Mộc tiểu thư, lời của cô, tôi nhất định sẽ chuyển lại cho lão đại và Tề lão đại nên xin cô cứ ở yên trong này là được. Tôi sẽ cố gắng chuyển lời càng sớm càng tốt! Đường Thiệu Vũ nhíu mày, nghiêm trọng nói.
***
Lúc này, Ly Tâm đã leo cầu thang lên tới hai phần ba chặng đường, chân cô tê cứng lại, không còn một chút sức lực nào nữa. Cô có thể nghe thấy những tiếng rít gào của tòa lâu đài, gió tát mặt cô – đau rát. Cô khẽ liếc nhìn xuống bên dưới khu rừng, từ trên độ cao 20 mét này, cô có thể nhìn thấy toàn cảnh bên dưới. Nếu như bây giờ, cô mà buông mình xuống đây thì sao nhỉ? chắc chắn là sẽ thịt nát xương tan.
Ý nghĩ ấy vừa lóc lên trong đầu đã làm cho Ly Tâm giật mình. Tại sao cô lại có những ý nghĩ điên rồ như vậy nhỉ? Ly Tâm lắc đầu, không hiểu nổi chính bản thân mình nữa.
Cô lại tiếp tục leo lên cầu thang, chỉ còn năm phút nữa, cả hòn đảo này sẽ lập tức phát nổ, cô không còn thời gian để nghĩ tới mấy chuyện linh tinh này.
Khi Ly Tâm leo lên đến đỉnh tháp của tòa lâu đài, cũng là lúc thời gian chỉ còn lại ba phút. Bình thường, số thời gian này đối với cô có lẽ là rất nhiều, nhưng lần này, thời gian ba phút quả thực là quá ít. Nếu như được làm chủ thời gian, cô sẽ làm cho nó chạy chậm hơn một chút.
Khi tòa tháp hoàn toàn lộ ra trước mặt, trái tim Ly Tâm liền nhảy lên vì sung sướng. Cô lao vào trong căn phòng nhỏ bằng đá lạnh lẽo kia, khuôn miệng đồng thời thất lên :
– Tiểu Vũ!
Nhưng, đáp trả cho sự hiện diện của cô chỉ là một căn phòng đá hoàn toàn trống rỗng. Trái tim Ly Tâm bỗng đập “thịch” một tiếng, cô hốt hoảng lật tung căn phòng lên nhưng vẫn chẳng thấy Tiểu Vũ đâu.
Tiểu Vũ ở đâu? Tiểu Vũ của cô rốt cuộc đã bị bọn chúng đưa đi đâu rồi?
Trong phút chốc, trái tim Ly Tâm lại một lần nữa rơi vào hầm băng lạnh lẽo. Cô lao tới bên cửa sổ, nhòm ra bên ngoài, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bọn họ ở trên sân thượng của pháo đài bên cạnh. Cô thấy Tề Mặc đang ở đó, đứng đối diện với “Mộc Tùy Tâm”. Còn cô ta đang giữ khư khư Tiểu Vũ bên cạnh, dí sát khẩu AK vào đầu thằng bé.
Nhưng chỉ còn 2 phút nữa, làm sao cô có thể rời khỏi được nơi này, không kịp! không kịp nữa rồi! Cô không thể cứ ở nơi này đợi Tề Mặc tới cứu được, như vậy chẳng khác nào trói tay chịu chết. Cô phải làm gì đó.
Ly Tâm nhìn đám người Tề Mặc ở hướng 10 giờ, khoảng cách từ chỗ cô tới chỗ bọn họ không xa lắm, cô có thể tự mình tới đó.
Ly Tâm chèo lên ô cửa sổ, định đi đường tắt tới chỗ Tề Mặc. Vì tòa lâu đài này được xây dựng bằng đá nên rất lởm chởm, Ly Tâm nghĩ bản thân cô có thể leo được xuống dưới đó – chỗ Tề Mặc.
Lúc này, vì Tề Mặc đứng quay lưng lại với Ly Tâm nên không nhìn thấy cô. Nhưng trực giác cho anh biết, sau lưng anh có thứ gì đó đang chuyển động, anh quay đầu, liếc đôi mắt sắc bén về phía đó, thấy cả người Ly Tâm đang ở lửng bên ngoài, cả người ôm chặt lấy bức tường, hai tay hai chân dang rộng ra thành hình chữ x.
Bỗng, phần đá nhô ra dưới chân cô sụt xuống, cả người Ly Tâm liền mất trọng lực, rơi xuống. Tề Mặc thót tim, đúng lúc này, “Mộc Tùy Tâm” bỗng hét lên :
– Tề Mặc, anh mà dám rời khỏi đây một bước, tôi nhất định sẽ bắn chết cô ta ! vừa nói, Mộc Tùy Tâm vừa chĩa khẩu súng về phía Ly Tâm.
Tề Mặc vẫn dán chặt vào mắt vào Ly Tâm, chưa hề rời nửa giây.
Ly Tâm bình tĩnh túm lấy một phần đá nhô ra, cả người cô lúc này đang treo lơ lửng trên không, cơn gió thổi qua khiến cả người cô đưa đi đưa lại. Cô có cảm giác như có thứ gì đó đang muốn hút cô xuống phía dưới, rất nặng nề.
Bàn tay cô túm chặt lấy phần đá kia, trắng bệch, ở kẽ móng tay thậm chí còn bật máu. Nhưng Ly Tâm không thấy đau, nỗi sợ hãi đã át đi tất cả.
Tạm thời thấy Ly Tâm an toàn, trong lòng Tề Mặc mới nhẹ nhõm đi một chút. Anh liếc mắt về phía Mộc Tùy Tâm, nhếch môi khinh thường.