Đạo Tình 2

Chương 31: Âm mưu trong âm mưu



“Tề Mặc!” Trong cơn mê man Ly Tâm khẽ gọi tên Tề Mặc, cả người vô thức dúc vào người anh. Tề Mặc vỗ vai cô trấn an, khẽ nhíu mày, cả người tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

***

Lam Gia

Mặc dù cả người bị trói chặt, trên miệng còn bị dính băng keo trông có chút chật vật. Nhưng nó lại không hề ảnh hưởng tới việc cô phải nghỉ ngơi. Mộc Tuỳ Tâm dựa người vào thành tủ, khẽ nhắm mắt.

Cả một ngày một đêm trôi qua, bên ngoài Lam Gia đã sớm loạn thành một đoàn. Biết bao phân đội được cử đi tìm Mộc Tuỳ Tâm tại mọi ngóc ngách nhưng vẫn chẳng thấy chút tăm hơi. Mặc dù vậy, trên dưới Lam Gia vẫn nhất trí không báo cho Lam Tư về sự việc lần này. Nếu đến ngay cả một người bệnh sờ sờ ra đấy bọn họ còn không trông coi nổi, nói gì đến tiếp tục làm việc cho Lam Gia?

***

Trong một phòng thí nghiệm nằm trên Hải đảo của Tề Gia, Lam Tư, Jiaowen và Phong Vân Wiliam mặc áo bảo hộ màu trắng nặng trịch, bước vào trong khu lắp ráp và chế tạo.

Lúc này, Lam Tư mới chú ý tới một cỗ người máy nhỏ, cao chưa tới thắt lưng. Anh có chút giật mình kinh ngạc:

“Đây là phiên bản của Tiểu Vũ sao?”

Jiaowen liếc mắt nhìn rồi thờ ơ gật đầu. Những mối nghi hoặc của Lam Tư dường như đã được sáng tỏ toàn bộ. Anh thờ ơ liếc nó một cái rồi không nói thêm gì nữa.

***

Tề Gia.

Máy bay vừa hạ cánh, Tề Mặc từ trên máy bay bước xuống, thần sắc lạnh lẽo. Theo sau là Hồng Ưng, lại còn bế Ly Tâm trên tay. Đám thuộc hạ nhìn thấy cảnh này đều âm thầm kinh ngạc. Đúng lúc này tiểu Vũ từ trong biệt thự bước ra, thấy Ly Tâm nhóc liền vui mừng gọi “Mami!”

Nhưng không biết Tề Mặc đã bước đến bên cạnh nó từ lúc nào, ánh mắt vốn lạnh lùng nay lại yên tĩnh hơn không ít. Nhưng vẫn cất giọng nói lạnh lùng nguyên thuỷ:

“Đi thôi!”

Tiểu Vũ còn chưa kịp trả lời Tề Mặc đã cất bước đi xa, nhìn theo bóng dáng Tề Mặc khuất dần, không hiểu sao nhóc lại cảm nhận được mùi sát khí. Đưa mắt nhìn sang Hồng Ưng đang bế Ly Tâm, thấy anh cũng đang nhíu mày nghi hoặc liền từ bỏ ý định tìm nguyên nhân ở chỗ anh. Nhóc đi tìm cha nhóc vẫn tốt hơn.

***

Tề Mặc ngồi một mình trong phòng nhắm mắt dưỡng thần. Bầu không khí xung quanh dường như bị nhiễm một mùi băng giá. Không lâu sau, Lập Hộ gõ cửa bước vào, đứng phía sau Tề Mặc, cách anh đúng ba bước chân cúi mình báo cáo.

“Cô ta vẫn chưa tỉnh lại!”

Tề Mặc mở mắt, vẫn giữ nguyên tư thế hơi gật đầu. Lập Hộ hiểu ý lập tức lui ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Tề Mặc, anh nhíu mày xoa xoa mi tâm. Bàn tay rắn rỏi chạm nhẹ lên chiếc hoa tai, mặc dù hắn tìm được cô nhưng lại không phải là cô.

Mấy năm nay Tề Mặc đã thu liễn khá nhiều, phần lớn công việc đều do Tứ Ưng gánh vác. Các trường phái mấy năm nay cũng khá yên tĩnh nên không gặp cản trở gì nhiều. Chỉ là sự yên tĩnh đó lại là một điềm báo trước cơn giông tố lớn khiến hắn bất giác phải nhíu mày. Nhưng hắn cũng không quá lo lắng cho Ly Tâm, bởi hắn tin cô biết tự chăm sóc mình. Nếu không hắn đã không nhận được bất kì tin tức gì.

***

Tuỳ Tâm ở trong chiếc tủ quần áo chật hẹp, đã sắp một ngày một đêm trôi qua mà bọn chúng vẫn chưa tới tìm cô. Nếu là trước đây cô sẽ thoải mái mà chơi trò mèo vờn chuột với chúng, nhưng lấy tình trạng sức khỏe của cô bây giờ mà xem xét thì lại kiên nhẫn không nổi.

Không cần đoán cũng biết, Tuỳ Tâm có thể lờ mờ đoán được kẻ đánh chủ ý lên cô là ai. Nhưng cô lại rất muốn xem xem, trong một Lam Gia to lớn như thế thì có bao nhiêu kẻ nội gián.

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới. Cửa phòng vang lên tiếng động rất khẽ, Ly Tâm liền nhắm mắt giả bộ bất tỉnh. Xem bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì, là giết cô ngay tại chỗ hay là bắt cóc khỏi Lam Gia? Nếu quả thật chúng bắt cóc được cô, vậy cũng chỉ có thể nói người của Lam Tư quá vô dụng. Còn nếu giết chết được cô thì lại là do cô không đủ bản lĩnh.

Tên đột nhập khẽ mở tủ quần áo, thấy cô vẫn bất tỉnh thì có chút yên tâm. Bên trên đã nhắc nhở hắn phải cẩn thận với Mộc Tuỳ Tâm nhưng đối phó một con bệnh với hắn dễ như trở bàn tay. Nên hắn thấy bên trên đã quá coi trọng cô gái này rồi.

Vừa nghĩ hắn vừa nhấc cô ra khỏi tủ quần áo, cho vào một vali lớn mà hắn đã chuẩn bị trước đó. Nhưng còn chưa kịp đặt cô xuống, hắn đã thấy trước mắt tối sầm lại. Trong lòng chỉ kịp vang lên hai chữ “xong rồi!” liền bất tỉnh nhân sự.

Đúng lúc này, Đường Thiệu Vũ từ bên ngoài bước vào, nhìn Tuỳ Tâm bằng ánh mắt không cảm xúc.

“Đem đi!” Giọng nói của hắn vẫn lạnh lẽo như vậy.

Tuỳ Tâm dựa người vào cánh tủ, sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng không thể nào che giấu được vẻ chế giễu.

Đường Thiệu Vũ cười nhạt, tự bản thân hắn biết mình sơ suất. Không đến lượt một con nhóc như cô ra vẻ với hắn, hắn sẽ tự đến chỗ Lam Tư thỉnh tội sau.

Đường Thiệu Vũ lạnh lùng nhìn cô một cái, không nói gì lập tức đi ra ngoài.