Mặc dù chỉ có vài chữ đơn giản nhưng nó lại có sức nặng cả ngàn cân, khiến Tề Mặc lẫn Lam Tư đều trầm mặc. Vài giây sau, Lam Tư mới trầm giọng ra lệnh.
– Đi!
**************
Lúc này, Mộc Tùy Tâm đã được đưa tới phòng xét nghiệm, khuôn mặt cô trắng bệch như người chết, ngay đến cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt vô cùng.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, đích thân bác sĩ riêng của Lam Tư giám sát cả quá trình khám bệnh này.
Mười phút sau, kết quả kiểm tra lần lượt vang lên.
– Hệ thống gan suy giảm!
– Thận suy yếu!
– Sức đề kháng cạn kiệt!
– Phổi nhiễm độc!
-…
– Máu nhiễm độc!
Báo cáo vừa dứt, không khí trong phòng liền trở nên im ắng tới mức đáng sợ.
Bọn họ thật không ngờ, tình trạng của Mộc Tuỳ Tâm lại nghiêm trọng tới như vậy. Nếu không được chữa trị kịp thời, thì cô có thể chết bất cứ lúc nào.
Lúc này, đội ngũ bác sĩ của Lam Gia đang chạy tán loạn, các thiết bị máy móc hoạt động không ngừng, tài liệu phân tích được in ra tới tấp.
Đường Thiệu Vũ – bác sĩ riêng của Lam Tư. Anh ta nhìn chồng tài liệu dày cộp trong tay, sắc mặt nặng nề bước về phía Lam Tư và Tề Mặc.
– Chữa được không? – Đúng lúc này, Tề Mặc bỗng lên tiếng hỏi.
Đường Thiệu Vũ nhíu mày, hồi lâu sau mới trả lời:
– Việc này e rằng hơi khó!
Nghe vậy, đôi lông mày của Tề Mặc liền giãn ra. Cho dù chỉ còn một tia hi vọng, anh cũng nhất định sẽ lôi cô ta từ cõi chết trở về.
Đôi mắt Tề Mặc liếc về phía Lập Hộ. Lập Hộ liền hiểu ý, bước về phía Đường Thiệu Vũ, nhận lấy tập tài liệu trong tay anh ta, hỏi tình hình:
– Cô ta mắc bệnh gì?
Nghe Lập Hộ hỏi vậy, Đường Thiệu Vũ không trả lời ngay mà nhìn về phía Lam Tư – hỏi ý kiến. Thấy Lam Tư gật đầu, anh mới mở miệng nói:
– Không rõ! – Đường Thiệu Vũ vô cùng không có trách nhiệm đáp.
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía anh ta. Thấy vậy, Đường Thiệu Vũ có chút xấu hổ, xờ xờ mũi, đáp:
– Báo cáo phân tích cho thấy máu của cô ta bị nhiễm độc, đó là do một loại virus trong máu gây nên. Nó phá hủy hệ bạch cầu, gây suy giảm hệ thống miễn dịch và các chức năng khác. Nó giống như một dạng thù hình của HIV nhưng đã được đột biến gen và điều chế theo một công thức hoàn toàn khác. Những người bị nhiễm loại virus này sẽ ngày càng trở nên kiệt quệ, cứ mỗi lần phát bệnh, toàn thân sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn, vô cùng thống khổ! Giống như kẻ đang lên cơn nghiện ma tuý vậy. Sống không bằng chết!
Nghe xong, Lập Hộ liền gật đầu, xem như đã hiểu được tình hình.
Thật ra, Đường Thiệu Vũ nói như vậy thì có vẻ là như đang nói với Lập Hộ. Nhưng thực chất, lại là đang giải thích cho Tề Mặc và Lam tư hiểu.
Lúc này, Đường Thiệu Vũ bỗng quay đầu, hướng đôi mắt về phía Mộc Tùy Tâm, nhàn nhạt nói:
– Mọi người có thấy cô ta hiện tại đang rất thống khổ không? Nếu không có thuốc giải, mỗi một phút một gây trôi qua đối với cô ta chẳng khác nào như đang bị tra tấn trong địa ngục.
Nghe Đường Thiệu Vũ nói vậy liền hướng ánh mắt về phía Mộc Tùy Tâm, thấy cô đang nằm trên giường, cả người co giật liên tục. Đôi môi tím lại, máu từ trong miệng đang không ngừng trào ra. Đám bác sĩ lập tức vây quanh, cố gắng để khống chế tốt tình hình.
Khiếp sợ!
Ngoài hai từ này ra, đám người Tề Mặc và Lam tư không biết phải hình dung sự việc này như thế nào nữa.
Chỉ là, không phải họ khiếp sợ đối với căn bệnh mà Mộc Tùy Tâm đang mắc phải, mà là khiếp sợ thế lực đang giấu mình trong bóng tối kia.
Bởi, Mộc Tùy Tâm là chị em kết nghĩa của Mộc Ly Tâm, tình cảm của hai người vô cùng thắm thiết, chẳng khác nào hai chị em ruột vậy. Mà, Mộc Ly Tâm lại là chủ mẫu của Tề Gia, là người có tầm ảnh hưởng lớn nhất tới Tề Mặc. Trong khi đó, Tề Mặc lại là đối thủ ngang sức ngang tài với Lam Tư…
Quả thực là có liên quan tới quá nhiều mắt xích. Mà mục đích cuối cùng không phải là muốn lật đổ cả Tề Gia và Lam Bang hay sao? Chỉ e, bọn chúng có giã tâm không nhỏ – muốn làm bá chủ cả thiên hạ!
Tề Mặc cụp mắt, bàn tay đang buông thõng của anh khẽ cuộn chặt lại. Mộc Tùy Tâm – Mộc Ly Tâm! Anh tuyệt đối không thể để hai người này xảy ra bất cứ chuyện gì.
***********************
Lúc này, Tùy Tâm chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, cô khẽ nhíu mày, khó chịu mở mắt ra. Vừa mở mắt, đập vào mắt cô là gương mặt hung thần ác sát của Tề Mặc. Trong lòng thầm giật mình, nhưng rất nhanh sau đó cô liền có thể bình ổn lại trái tim đang căng thẳng, đồng thời dựng lên một hàng rào cảnh giác, quan sát Tề Mặc. Cô nhìn thẳng vào mắt anh tìm tòi, nghiên cứu. Chỉ thấy, đôi mắt anh sắc bén mà nguy hiểm, giống như một con dao hai lưỡi có thể xé toạc tâm tư cô bất cứ lúc nào.
Tùy Tâm cụp mắt, che dấu tâm tư của bản thân, chờ Tề Mặc lên tiếng.
– Chúng là ai! – Âm thanh của anh trầm thấp mà lạnh lẽo, khiến cho Tuỳ Tâm bất giác sợ hãi.
Tùy Tâm trầm mặc đôi chút, sắp xếp câu chữ, sau đó mới mở lời:
– Tôi không biết rõ về bọn chúng lắm! Chỉ biết chúng là người của “Thiên Long”. “Thiên Long”? Không biết anh đã nghe tới đã nghe tới cái tên này chưa?
Tề Mặc trầm ngâm, “Thiên Long”, đương nhiên là anh biết. Nhưng không đợi Tề Mặc lên tiếng, Tuỳ Tâm liền nói tiếp:
– Thiên Long có nghĩa là con rồng thăng thiên đang chuẩn bị bay về trời. Đấy chính là thời khắc huy hoàng nhất của nó, vì vậy cái tên này tượng trưng cho sự duy nhất, huy hoàng nhất. Thiên Long là tổ chức Mafia đầu tiên tại Ý, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, địa bàn hoạt động của nó đã bao phủ toàn địa cầu. Thế lực vô cùng lớn mạnh! Tuy nhiên, “Thiên Long” chỉ tồn tại ở thời khắc huy hoàng mấy chục năm, sau đó thì suy tàn. Đến nay thì đã trở thành một phần lịch sử của giới Hắc Đạo. Chỉ là, tôi thật sự không ngờ, tổ chức này vẫn còn tồn tại mà chúng ta lại… không hề hay biết!
Mộc Tùy Tâm vừa dứt lời liền đưa tay lên che miệng, ngáp một cái thật dài, nói:
– Tôi mệt rồi! – Rồi quay lưng về phía Tề Mặc, nhắm mắt lại.
Những gì có thể nói, cô đã nói, còn những thứ còn lại, cô muốn giữ chặt trong tim mình.
Bởi, cô chỉ muốn bảo vệ Ly Tâm, nó là “Báu vật” vô giá của cô. Là… duy nhất của cô trên đời này.
Tể Mặc hiểu ý, rời khỏi phòng bệnh. Vừa ra đến bên ngoài, anh liền lập tức phân phó.
– Điều tra tất cả thông tin về “Thiên Long”.
Hồng Hưng lập tức đáp:
– Rõ!
Ngay trong đêm hôm ấy, Tề Mặc liền lên máy bay trở về Tề Gia.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Ly Tâm hơi ngạc nhiên khi thấy Tề Mặc đang nằm bên cạnh. Vì hôm qua cô ngủ rất muộn, mà lúc đó anh vẫn chưa về nên chắc mới về vào sáng ngày hôm nay. Vậy mà cô chẳng biết gì cả.
Ly Tâm hơi cựa người, muốn thoát khỏi vòng tay của Tề Mặc nhưng lại càng bị anh kìm chặt lại trong lòng.
Biết anh đã tỉnh, cô liền mè nheo:
– Em muốn xuống!
– Ngủ thêm một chút đi! – Giọng anh đều đều ra lệnh.
Phản đối vô hiệu!
Ly Tâm xụ mặt, không cam lòng lắc lắc cánh tay của anh, nũng nịu:
– Đi mà! Đi mà! Em còn phải đi chăm sóc Tùy Tâm nữa!
Nghe vậy, Tề Mặc hơi cau mày nhưng rất nhanh liền dãn ra nên Ly Tâm không hề nhìn ra phản ứng này của anh. Tề Mặc buông lỏng cánh tay, Ly Tâm liền hí hửng xuống giường.
Chỉ là, khi cô vừa đi khỏi, Tề Mặc liền mở mắt, trong ánh mắt lóe lên vài tia sát khí rồi nhanh chóng biến mất.
Đúng lúc này, tiểu Vũ ở bên ngoài thò đầu vào, thấy chỉ có mình Tề Mặc thì trèo lên giường, đu lên người anh.
– Daddy! Daddy! Tiểu Vũ muốn tới nhà chú xinh đẹp!
Tề Mặc đưa tay xoa đầu tiểu Vũ, trong mắt lóe lên vài tia cưng chiều. Anh khẽ “Ừm” một tiếng xem như đồng ý.