Đạo Tình 2

Chương 41



Phần 2: Đại chiến Vương Quyền

Chương 1: Sập bẫy
Lúc này, trong căn phòng u tối nằm sâu dưới địa ngục. Mộc Lệ Tâm ngước đôi mắt sắc bén, đầy căm hận của mình về nơi phát ra tiếng nói.
Cô ta hận. Nhưng cô ta biết Tề Mặc cũng đang ở đây.
Mộc Lệ Tâm nghiến răng, khoé môi rướm máu bỗng nhếch lên thành nụ cười mỉa mai:
– Tề Mặc! Tôi là em gái Mộc Ly Tâm. Anh dám làm gì tôi?
Trong phút chốc, không khí xung quanh bỗng tĩnh lặng như tờ, Mộc Lệ Tâm chỉ thấy trán mình lành lạnh. Một áp lực vô hình bỗng đè nặng khiến cô ta không thở nổi.
Mộc Lệ Tâm biết, một khẩu súng đang kề trên trán cô ta, cả Tề Mặc nữa.
Dám uy hiếp Tề Mặc? Cô ta chết chắc rồi!
– Muốn thử không? – Thanh âm lạnh léo của Tề Mặc vâng lên, gương mặt lãnh đạm không cảm xúc tựa hàn băng.
– Ngươi – Tề Mặc giống như bóng mà tu la từ địa ngục lên làm cho cô sợ hãi.
Nhưng cô ta có sợ chết không?
Không.
Nếu sợ, cô ta đã không dấn thân vào con đường này.
Vì sao ư?
Vì cô ta hận. Rất hận.
Mười giây sau, xung quanh vẫn tĩnh lặng đến không ngờ, Mộc Lệ Tâm vẫn đang đánh cược. Rằng cô ta sẽ sống hay chết. Nhưng với vụ cá cược đã biết trước đáp án này, đám Hồng Ưng vẫn nhướng mày chờ mong. Bởi, ngoài Ly Tâm, cô ta là kẻ đầu tiên dám thách thức Tề Mặc.
Chỉ là…
– Tề Mặc việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra Ly Tâm.
Trong đêm tối tĩnh mịch, âm thanh lạnh lẽo của Lam Tư vang lên, nói đỡ cho Mộc Lệ Tâm. Chỉ là trong bóng đêm âm u này, anh ta cũng có thể cảm nhận ánh mắt đằng đằng sát khí đang nhìn mình.
Tề Mặc nhướn mày, nhìn người phụ nữ bị trói chặt trên ghế. Trông cô ta lúc này thật thảm hại. Nhưng muốn anh ta thỏa hiệp ư?
Đừng hòng. Không có cô ta, anh vẫn sẽ đưa Ly Tâm an toàn trở về như thường.
Nhận ra ý định của Tề Mặc, Làm Tư liền lắc đầu, vội vàng nói:
– Mộc Lệ Tâm! Bây giờ cô muốn sống hay chết? Tôi cho cô ba giây suy nghĩ.
Tề Mặc nghe vậy thì nhíu mày, liếc mắt nhìn Lam Tư có chút không hài lòng nhưng cũng không có hành động gì.
Mộc Lệ Tâm biết Tề Mặc đã nổi sát ý, còn cô đương nhiên chẳng bằng một cậng tóc của Ly Tâm. Nhưng…
Cuối cùng, Mộc Lệ Tâm cũng phải cắn răng, hạ lòng tự trọng của bản thân xuống, hai cánh môi hơi mở ra, gằn lên thành tiếng:
– Sống!
*************
Lúc này, phía bên kia đại dương, trên một chiếc du thuyền đang trôi lênh đênh trên biển. Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi đang ôm một cô gái trẻ trong lòng. Cô gái ấy lúc này đang ngủ say, yên tĩnh như một chú mèo nhỏ đáng yêu. Bỗng hai hàng mi của cô rung rung, chậm rãi mở đôi mắt tớ tròn. Thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là gương mặt vui mừng của người đàn ông kia.
Cô – lúc này chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết bản thân mình là ai, không biết mình đang ở đâu, tên gì, làm gì. Trước mắt chỉ còn lại toàn một màu đen u tối.
Người đàn ông đưa tay vuốt mái tóc xoã tung của cô, hỏi:
– Tỉnh rồi à?
Cô gật đầu, mặc dù không biết người đàn ông này là ai, nhưng trong kia ức mơ hồ của cô cũng chỉ còn lại duy nhất hình ảnh của ông ấy. Vậy nên, với lựa chọn tin tưởng không cần suy nghĩ.
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, hỏi:
– Ly Tâm, con đói chưa? Cha nuôi dẫn con đi ăn nhé!
Cô gật đầu: – Vâng! Cha nuôi!
************
Tiểu Vũ trượt theo đường cửa sổ, xuống tầng một, thoát khỏi hàng trăm người và camera giám sát, rời khỏi Tề Gia. Nhưng đến khi lang tháng trên con đường nhựa dài lê thê, nhóc mới không biết bản thân phải đi đâu về đâu.
Nhóc phải đi đâu tìm Mami đây?
Lang tháng trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, không biết từ lúc nào một người đàn ông mặc đồ đen đã xuất hiện bên cạnh nhóc hỏi:
– Nhóc con lạc mẹ rồi à? Để chú đưa cháu đi tìm mẹ nhé!
Tiểu Vũ nghiêng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chỉ thấy hình một con sư tử đen đc săm trên cổ của người đàn ông. Gật gật đầu:
– Dạ!
Vậy là trên con phố lớn, ai cũng cảm thấy cặp đôi một lớn một nhỏ này thật kì quái. Nhỏ thì trong sáng đơn thuần, lớn thì khiến cho người khác cảm giác thật nguy hiểm. Thật là đối nghịch với nhau mà!
**********
Một ngày trôi qua, Tề Gia chính thức thông báo tiểu thiếu gia họ Tề mất tích.
********
Tại thành phố A, trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao, bên ngoài phòng có hai người bảo vệ, trong phòng có bốn người thủ ở bốn phía xung quanh, còn trọng tâm thì có một lớn một nhỏ đang ngồi. Nhỏ lúc này đang ngồi trên đùi của một người đàn ông khoảng hai tư hai năm tuổi. Anh ta sở hữu một gương mặt đậm chất yêu nghiệt, tuy so với Lam Tư còn kém một chút, nhưng cũng đủ để làm điên đảo chúng sinh.
Tiểu Vũ ngồi trên người Mĩ Nam, lấy ngón tay chọc chọc vào lồng ngực của hắn, làm hắn thấy nhột nhột. Xong lại bày ra một bộ dáng đáng thương, hỏi:

– Anh xinh đẹp, không phải anh định đưa tiểu Vũ đi tìm Mami sao? – Tiểu Vũ vừa nói vừa nhìn Mĩ nam bằng ánh mắt lưng tròng. Bộ dáng trực khóc đến nơi làm người ta thương tiếc, giống như một oán phụ đang giận dỗi tướng công của mình.
Mĩ nam kia nghe xong liền đưa tay đỡ trán, sao hắn lại có cảm giác mình trở thành tên tiểu nhân bỉ ổi ức hiếp con gái nhà lành thế này? Thở một hơi thật dài, gắn liền ôm tiểu Vũ vào lòng, vô tội nói:
– Nhưng hiện tại anh xinh đẹp cũng không biết Mami của em ở đâu cả. Phải làm sao bây giờ?
Tiểu Vũ nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước, khóc oa oa:
– Anh xinh đẹp bắt nạt tiểu Vũ, anh xinh đẹp không cần tiểu Vũ nữa rồi! Oa oa…!
Mĩ nam kia nghe xong liền đưa tay đỡ trán, hắn thực chất không có làm gì nha. Nhưng những lời này hắn lại chỉ dám để trong lòng khóc ròng thôi!