Hoàng Ưng nhìn những con số đang nhảy nhót trên màn hình điện tử, không quay đầu nói:
– Lão Hồng vẫn chưa trở lại!
– Tra!
– Rõ! – Lướt ngón tay trên bàn phím, hai hàng lông mày bỗng dưng cau lại – Lão đại, chúng ta đã mất liên lạc với phía Hồng Ưng!
Thần sắc Hoàng Ưng có chút ngưng trọng.
– Liên lạc với Hắc Ưng bảo cậu ta điều động nhân lực, nhất định phải đưa Hồng Ưng sống sót trở về!
– Rõ!
Chỉ là trong lòng Hoàng Ưng vẫn có chút không hiểu, liền qay sang hỏi Tề Mặc:
– Lão đại, vì sao ngài biết Hồng Ưng xảy ra chuyện?
Vốn dĩ, Hồng Ưng là người cẩn thận nhất trong số bọn họ, việc rơi vào tay anh ta chưa từng xảy ra vấn đề, nên anh cũng chưa từng mảy may lo lắng.
– Vì cậu ta đi quá lâu! – Tề Mặc nhàn nhạt đáp, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ra ngoài đại dương.
Lúc này, Hoàng Ưng mới giật mình, với năng lực của Hồng Ưng, giải quyết một vấn đề lâu như vậy mà không có bất kì tin tức gì cũng đồng nghĩa với việc xảy ra chuyện.
Tề Gia bọn họ có thể đi đến ngày hôm nay không phải vì bọn họ có âm mưu thủ đoạn nhiều. Mà là vì bọn họ hiểu quá rõ năng lực của bản thân. Chỉ cần chưa đến một phút hoặc một giây thôi, Tề Mặc cũng coa thể phán đoán được vấn đề mà bọn họ đang gặp phải rồi tìm hướng giải quyết.
Bọn họ đi được đến ngày hôm nay, không chỉ nhờ vào năng lực nhạy bén, mà còn nhờ vào sự xoay chuyển tình thế ba trăm sáu mươi độ cuar Tề Mặc. Chỉ cần có một chút xíu cơ hội, hoặc với một phần trăm khả năng sống sót, anh vẫn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết và chuyển bại thành thắng. Đương nhiên, trong chuyện này còn không thể thiếu yếu tố may mắn được!
Nhưng kẻ đang đứng đằng sau kia, hắn muốn bẻ gãy từng cánh tay đắc lực của Tề Mặc, làm thế lực của Tề Gia suy yếu từng chút một. Chắc không phải chỉ vì muốn làm bá chủ cả thế giới đâu nhỉ?
***
Tên thuộc hạ không biết từ đâu lấy ra một tấm bản đồ bằng giấy, trải lên chiếc bàn làm việc ở giữa phòng. Một người trong số đó chỉ vào vị trí sâu trong đại dương, nói:
– Nếu thuộc hạ không nhầm thì hiện tại chúng ta đang ở đây. Còn tàu chỉ huy đang ở đây. Nếu muốn quay lại thì nhất định phải đi theo con đường này…
– Khoan đã! – Một người kinh ngạc kêu lên.
Hồng Ưng nhìn sắc mặt kinh ngạc pha lẫn không thể tin của thuộc hạ, khẽ nhíu mày. Hắn là người cẩn thận và nhạy bén nhất trong số những trợ thủ đắc lực dưới trướng của anh.
– Đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm sao? – Đúng lúc này, thanh âm phát ra từ vô tuyến của hai chiếc tàu theo sau.
Từ nãy đến giờ, bọn họ ít nhiều cũng hiểu được một chút tình hình. Nếu nói bây giờ thoát ra khỏi vùng bị nhiễu sóng, tìm cách liên lạc với tàu chỉ huy là điều không hề khó. Nhưng nếu nói việc quay trở về trong khi chưa hoàn thành nhiệm vụ thì… xin lỗi, bọn họ không làm được!
– Ổn định vị trí, sẵn sàng đợi lệnh! – Hồng Ưng đứng thẳng người, thanh âm kiên định, đôi mắt thâm sâu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Việc cũng đã đến bước này, anh nghĩ chúng không đơn giản chỉ muốn dẫn dụ anh rời khỏi lão đại. Nhưng bọn chúng muốn đối phó với anh thế nào, vậy phải chờ xem mới biết được.
Tên thuộc hạ vừa nãy hết nhẩm tính thời gian lại nhìn ra ngoài đại dương qua kính chống lực, trong lòng thầm kêu không ổn. Nhưng nhìn tới sắc mặt nghiêm nghị bình tĩnh của Hồng Ưng, những gì sắp tuôn ra khỏi cổ họng lại bị nuốt trở lại.
Hắn hít vào một hơi, bình tĩnh báo cáo:
– Đại nhân, chúng ta đang ở vùng cấm địa!
Những người còn lại trong phòng đều nhíu mày, nhưng vẫn không ngắt lời:
– Nơi này được gọi là Biển cá mập vì cá mập trong mùa sinh sản sẽ về đây để sinh con. Không chỉ có cá mập mẹ mà cá mập bố cũng quay trở về. Nên những chiếc tàu đã từng đi qua nơi này chưa từng có ai sống sót trở về!
Sắc mặt của ai nấy trong phòng đều trầm xuống, việc nghe qua có vẻ đơn giản nhưng càng đơn giản thì vấn đề lại càng phức tạp.
Đôi lời của ad: Vì ad sắp thi đại học nên thời gian có chút eo hẹp. Nên xin lỗi mọi người nha, lần trước đã nói với một bạn là cuối tuần đăng hai chương nhưng có lẽ phải thất hẹn rồi. Vì vậy ad sẽ bù vào cuối tuần sau nhé. Cảm ơn vì mọi người đã ủng hộ!