Hai người cứ đi như vậy cho đến khi về tới nhà của Hạ Lân, Hạ tổng mua cho con trai một căn biệt thự độc lập trên đảo, nghe nói là chỗ ở cũ của một danh nhân thời dân quốc, dù ra giá cao thế nào thì cũng không chịu bán, mãi cho tới khi Hạ tổng siêu cấp có tiền xuất hiện.
Nơi này đối với Chung Tình đã không còn xa lạ, cô đã tới đây vài lần, vốn dĩ là bởi vì Hạ tổng quan tâm thành tích của Hạ Lân, muốn mời gia sư cho cậu, rốt cuộc ngoại trừ thành tích môn tiếng anh đáng tự hào ra thì các môn khác đều thảm không nỡ nhìn.
Hiệu trưởng nhận được yêu cầu của Hạ tổng thì lại đá "bóng cao su" này cho chủ nhiệm.
Chủ nhiệm suy nghĩ mãi lại nhớ đến Chung Tình đứng đầu cả khối, không chỉ thành tích học tập tốt mà còn lấy được cả học bổng của nhà Hạ Lân, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cô thích hợp. Vì thế Chung Tình liền nhận công việc làm thêm mỗi giờ 150 tệ này.
Cô được Hạ Lân dãn vào biệt thự, hôm nay không có giúp việc, điều này khiến Chung Tình dễ chịu hơn đôi chút.
"Đổi dép lê rồi lên phòng tôi." Hạ Lân mở tủ giày ra, ném xuống những lời này rồi đi lên tầng 2.
Chung Tình cúi đầu thay dép lê màu hồng phấn, rồi lại đặt đôi sandal giá rẻ của mình vào tủ giày xa hoa nhà Hạ Lân.
Sau đó, cô chậm rì rì đi lên tầng 2, mỗi bước đi đều cực kì nặng nề, chờ đến lúc đi đến cửa phòng ngủ của Hạ Lân, cô không khỏi đứng lại, hít sâu, lại hít sâu, chậm chạp không dám gõ cửa đi vào.
Mà Hạ Lân bắt đầu gọi cô: "Chung Tình, vào đi."
Chung Tình bị hoảng sợ, cuối cùng cũng đẩy cửa ra, căng da đầu đi vào.
Hạ Lân đã cởi hết đồ đi vào phòng tắm, chỉ chừa lại cho cô một bóng dáng.
Chung Tình sợ tới mức không dám nhìn câu, cúi đầu lấy sách giáo khoa trong cặp ra.
Hạ Lân đi vào phòng tắm nhưng cửa cũng chẳng thèm đóng, cũng may còn cách nhà vệ sinh nên cô chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào, nhưng cô vẫn không dám quay đầu nhìn về hướng ấy.
Rất nhanh Hạ Lân đã tắm xong, Chung Tình nghe thấy tiếng bước chân, cô rất sợ cậu trần trụi đi ra. Nhưng cũng may Hạ Lân đã mặc áo thun sạch sẽ và quần đùi vào.
"Cậu đi tắm đi." Hạ Lân cầm khăn lông lau tóc, ánh mắt dừng ở trên người Chung Tình, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cổ tinh tế khi cô cúi
thấp đầu xuống. Vừa trắng vừa mềm.
Áo sơmi màu trắng được cô giặt rất sạch sẽ, bao trùm lấy bộ ngực đẹp đẽ phát dục tốt, vạt áo sơmi được sơ vin vào cạp váy, vòng eo tinh tế, vốn dĩ váy đồng phục dài đến đầu gối nhưng lại bởi vì cô đã mặc 2 năm nên có chút ngắn, bởi vậy lộ ra một đoạn đùi, thẳng tắp lại trắng nõn.
Có đôi khi Hạ Lân cũng cảm thấy kì quái, sao lại có người hợp gout của cậu đến như vậy nhỉ?
Cậu thật sự rất muốn xé rách quần áo của cô ngay bây giờ, muốn đẩy ngã cô trên giường, muốn cô tách hai chân ra để chính mình tận tình tiến vào, tùy ý thọc vào lại rút ra.
Tưởng tượng lát nữa có thể thực hiện ảo tưởng của mình, phía dưới Hạ Lân đã cương lên, vì che giấu xấu hổ, cậu đi đến tủ lạnh cầm bình nước khoáng, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Mà Chung Tình đã đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa. Qua một giờ, cô còn chưa ra ngoài.
Hạ Lân cho rằng cô đã hối hận, hoặc là thẹn thùng, nhưng thời gian cô ở trong đó thật sự quá lâu, cậu thật sự có chút lo lắng, không biết có phải cô đã té xỉu ở bên trong hay không.
"Hạ Lân..." Thiếu nữ nâng khuôn mặt nhỏ lên, ủy khuất nhìn cậu, một bộ khóc không ra nước mắt.
"Tôi...tôi đến tháng..."
Hạ Lân ngây người mất 1 giây, sau đó mới phản ứng lại, sờ sờ đầu tóc ngắn cũn của mình, mất tự nhiên hỏi: "Cậu mang băng vệ sinh không?"
Chung Tình gật gật đầu: "Trong cặp sách."
Ngay sau đó Hạ Lân xoay người đi ra ngoài, lấy băng vệ sinh từ balo của cô ra, trở lại phòng tắm, đưa cho Chung Tình.
Chung Tình duỗi tay nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn." "Không cần cảm ơn, tôi ra ngoài trước."
Chung Tình cúi đầu, mãi tới khi Hạ Lân đóng cửa phòng tắm lại, cô mới bắt đầu động tác. Cô nhanh chóng sửa soạn lại, ủy khuất đi ra ngoài, đi đến bên người Hạ Lân.
Cậu đang dựa vào đầu giường hút thuốc.
Chung Tình không ngửi được mùi thuốc lá, ho khan vài tiếng, Hạ Lân lập tức dụi tắt.