Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 55: Kế hoạch



Sau khi phần ăn của mỗi người được dọn lên, Ông Nhiêu châm chước mở miệng: "Chung Tình, nghe nói cháu vì không liên lạc được với thằng nhóc này mà bỡ lỡ việc trao đổi sinh, dì thay mặt nó xin lỗi cháu. Cháu còn muốn sang Mỹ du học không? Nếu muốn dì có thể giúp đỡ."

Tuổi này của đám trẻ đang là tuổi có lòng tự trọng mãnh liệt, Ông Nhiêu cũng không tiện nói nhiều.

Chung Tình buông đũa nhìn Ông Nhiêu, rất lễ phép nói: "Cảm ơn ý tốt của dì ạ. Chuyện du học tạm thời cháu không nghĩ tới, mà học phí cũng quá đắt với cháu. Nếu cháu muốn đi thì đợi đến khi làm nghiên cứu sinh, đến lúc ấy cháu có thể xin học bổng." Thanh âm của cô tuy nhỏ, nhưng thái độ không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh nọt.

Nháy mắt, hảo cảm của Ông Nhiêu với cô tăng vọt.

Một bữa cơm còn tính vui vẻ nhẹ nhàng, sau khi kết thúc, Chung Tình vẫn còn đang do dự là về trường học hay lên xe Hạ Lân. Tài xế của Ông Nhiêu đã tới đón bà, bà tạm biệt hai người rồi ngồi lên xe đi rồi.

Hạ Lân thấy bóng xe biến mất, lại dính lên người Chung Tình mà hôn hôn cô: "Hôm nay em đẹp thật đấy.0

Chung Tình bị hôn đến đỏ mặt, cô có uống chút rượu vang đỏ, bây giờ có hơi say.

Hạ Lân lái xe đưa cô về biệt thự ở phố Ngô Đồng, vừa vào cửa đã hôn cô một cách nóng bỏng. Chung Tình duỗi tay ngăn lại: "Đừng, em còn chưa tắm."

"Anh cũng chưa tắm mà."

Chung Tình bị sự vô lại của anh làm cho bật cười: "Không đùa nữa, kem nền ở trên mặt em khó chịu quá, em muốn đi tẩy trang."

Tuy rất muốn nhìn thấy cô mặc chiếc váy này bị mình thao, nhưng lại đau lòng cho cô. Hạ Lân không tình nguyện buông tay, để cô đi tắm rửa.

Tắm rửa xong hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm.

Hạ Lân nghịch nghịch tóc cô: "Em thật sự không muốn du học?"

Chung Tình quay đầu nhìn anh: "Vâng, em thấy cơ sở giáo dục của trường trong nước cũng không kém.0

"Nếu thật sự chỉ là vấn đề về tiền..."

Chung Tình duỗi tay che miệng cậu lại: "Tiền là một chuyện nhưng không phải quan trọng nhất, em thật sự cảm thấy bản thân chưa chuẩn bị tốt, muốn đợi thêm một thời gian nữa, cũng muốn tranh thủ giành học bổng."

"Tình Tình thật là giỏi." Hạ Lân nói không được hai câu đứng đắn đã bắt đầu động tay động chân, bàn tay to vuốt ve eo cô, sau đó lại sờ đến bầu ngực trắng nõn.

Chung Tình hít sâu một hơi, híp mắt uy hiếp nhưng cũng chẳng có chút sát thương.

"À đúng rồi." Cô nhìn Hạ Lân, có chút ngại ngùng: "Túi xách mà mẹ anh tặng nó đắt quá, anh đưa lại cho dì hộ em đi."

Lại nữa lại nữa, Hạ Lân nghĩ, bà xã nhất định cứ phải phân chia rõ ràng với mình như vậy sao?

Cậu véo véo gương mặt mềm mại của cô: "Vợ ơi, sao em đáng yêu thế chứ? Em đừng trách anh nói trắng ra, em thấy nó đắt nhưng đối với mẹ anh nó chỉ là giá của một bữa cơm hay tiền trà chiều thôi, bà ấy thích em nên mới tặng em, là tấm lòng của người lớn mà."

"Với lại." Hạ Lân tỏ vẻ ấm ức: "Em đừng rạch ròi quá như vậy với anh." Chung Tình chớp mắt, miệng nhỏ cũng chu lên.

Hạ Lân không muốn làm cô mất vui, cậu chỉ muốn cô lúc nào cũng vui vẻ, bởi vậy giọng nói cũng nhu hoà hơn: "Đừng nghĩ nhiều nữa được không?"

Chung Tình hừ nhẹ một tiếng: "Biết rồi, em không nhắc nữa." Giọng nói của cô mang theo vài phần nghịch ngợm: "Anh cũng biết thuyết phục người khác quá nhỉ?"

Cô cười cười, đôi mắt dưới ánh đèn càng thêm sáng ngời khiến trái tim Hạ Lân đập thình thịch.

Hạ Lân vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, cậu bước lên từ chiếc thuyền ngoài thành phố Lam Hải vào đảo nhỏ, mà Chung Tình ngồi kế bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cô, đôi mắt màu hổ phách ấy sáng ngời bắt mắt. Bắt đầu từ lúc ấy, Hạ Lân biết thế nào là rung động.