Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 62: Sau này



Lần gặp đó với Ông Nhiêu cũng là lần cuối cùng cái tên Hạ Lân xuất hiện trong cuộc sống của cô. Chung Tình như cái xác không hồn vượt qua thời đại học, trên lưng gánh theo cái mác con gái của kẻ giết người bị người đời soi mói chỉ trích, đồng thời làm cùng một lúc mấy công việc mới có thể đền bù được cho người nhà nạn nhân.

Người bị hại họ Lý bởi vì cờ bạc nên vợ con ly tán, chỉ có một người mẹ già cần chăm nom. Sau khi bà lão biết hoàn cảnh của Chung Tình, bà cũng không làm khó cô.

Chung Chính Tín bị bắt giam, Chung Tình chỉ đi thăm ông ta một lần, ngẫu nhiên cô cũng đưa tiền cho Trương Thục Lan, nhưng bảo cô phải tha thứ cho ba mình thì cô không thể làm được.

Sau khi tốt nghiệp năm đầu tiên, Chung Tình làm việc tại một công ty internet ở thành phố Lam Hải, có kĩ thuật về máy tính, bản thân lại nỗ lực nên cô rất được coi trọng, tiền thưởng tăng cao. Mọi chuyện đang chuyển hướng tốt đẹp thì bệnh tình của mẹ cô đột nhiên biến xấu, trị liệu không có hiệu quả, rời khỏi thế gian vào một đêm vắng vẻ. Một mình Chung Tình lo liệu xong hậu sự của mẹ, cô quyết định rời khỏi thành phố mang lại đau thương cho mình, đi đến thủ đô để mưu cầu phát triển.

Cô nhờ bạn cùng trường giúp đỡ, vốn nghĩ rằng chỉ là một công ty nhỏ, nhưng không ngờ cô lại được nhận vào CDB (Quận kinh doanh trung tâm: tiếng Anh: central business district, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với "quận tài chính" của thành phố.)

"Đúng vậy, bây giờ các ngành đều tách ra, thật ghen tị với em khi được ở CDB, vừa ăn ngon vừa nhàn hạ." Cô bạn giúp đỡ cô tên là Ôn Ngọc Na, lớn hơn Chung Tình hai khoá, là đàn chị thời cấp ba của San San, con người rất phóng khoáng dễ gần.

Tiền lương ở đây so với ở thành phố Lam Hải cao hơn rất nhiều, trừ đi tiền thuê nhà và tiền bồi thường mỗi tháng cho bà nội Lý, thì cô vẫn còn dư lại 7000 tệ.

Cuộc sống của Chung Tình tẻ nhạt chỉ có 2 điểm một đường, một ngày 3 bữa cơm ở nhà ăn công ty. Hầu như cô không mua quần áo mới, tăng ca điên cuồng, cuối tuần có thời gian thì nằm yên trong nhà, cho dù có ra ngoài cũng chỉ đi vài vòng ở công viên xem triển lãm miễn phí.

Ở xướng lớn năm thứ hai, cô được thăng chức, tiền lương tăng 30%, tiền tích cóp trong thẻ cuối cùng cũng đủ 10.000 tệ. Cô đem số tiền ấy chuyển hết cho Hạ Lân.

Sau khi chuyển khoản trái tim cô đập loạn, suy nghĩ xem không biết đối phương có liên hệ với mình không. Nhưng cô không chờ được cái gì cả. Chung Tình tự giễu cười cười, cô còn chờ mong cái gì chứ? Đã 4 năm trôi qua rồi.

Ngọc Na thường lải nhải với Chung Tình rằng cô quá tiết kiệm lại nhạt nhẽo, địa lý vị trí ở CDB tốt như vậy lại không biết quý trọng. Chung Tình nghe xong chỉ mỉm cười, cô thường cảm thấy mình bị bệnh, có thể là hậm hực, tuy rằng chưa tới mức bị trầm cảm nhưng cô đã mất hứng thú với rất nhiều chuyện.

Cô mới hơn 20 tuổi, lại cảm thấy mình giống một người già, trái tim như thiếu một phần, làm thế nào cũng không thể lấp đầy.

Lúc nhận được số tiềm Chung Tình chuyển khoản, Hạ Lân đang ở một hòn đảo nhỏ tư nhân trên Thái Bình Dương phơi nắng. Nơi này ánh mặt trời chiếu khắp, nước biển xanh thẳm, anh cùng mấy người bạn Mỹ quen nhau thời đại học đã bao hòn đảo này, có bạn gái mang theo bạn gái, nhóm nữ sinh lại mang theo mấy cô bạn thân, một đám người mênh mông cuồn cuộn, lấy một lý do hoa mỹ rằng hưởng thụ sinh hoạt.

Bây giờ anh kết bạn cũng không thể dựa vào tình cảm, giữa hai gia đình luôn có mối làm ăn qua lại, ông già nhà anh lần đó kháng án thành công lại quay về tiếp quản tập đoàn, làm mọi người trong giới ý thức được Hạ gia ở Lam Hải có gốc rễ sâu tới mức nào, mà Hạ Quang Chấn lại là một người mưu mô không dễ đối phó.

Hổ phụ sinh hổ tử, Hạ Lân cũng cực kì được coi trọng.

Hạ Lân híp mắt nằm trên ghế ngoài bờ cát, nửa người trên lộ ra trọn vẹn, cả một thân cơ bắp cường tráng, đường cong lưu loát khoẻ mạnh. Lúc này anh đang thất thần nhìn chằm chằm màn hình di động. Cho dù không có thân phận phú nhị đại, chỉ dựa vào bề ngoài thôi cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác, mi cốt Hạ Lân rõ ràng, mũi thẳng tắp, đường cong cằm sắc ném, càng miễn bàn chiều cao 1m9 cùng vai rộng eo thon.

"Tôi thật sự rất muốn ngủ anh ta." Phương Vũ Mông và bạn thân đang đi dạo gần đó, trên thực tế ánh mắt vẫn luôn cố ý đảo qua chỗ Hạ Lân.

Bạn thân cười nhạo một tiếng: "Đổi người khác đi, anh ta khó gặm lắm, chỉ có mình cậu đơn phương thôi."

"Sao chứ, là tôi không đủ xinh đẹp hay dáng người không quyến rũ?" Phương Vũ Mông ưỡn ngực, đúng là cô ta có quyền tự tin thật, chiều cao 1m7, eo thon chân dài, cả người chỗ nào cũng gầy nhưng ngực lại lớn.

Gia cảnh cũng tốt. Từ nhỏ đến lớn đều là nam sinh theo đuổi cô ta, đương nhiên cô ta sẽ tự tin

"Biết Tần Tâm Nhiên không? Chính là tiểu thư của văn hoá Thịnh Cầm. Mấy năm trước cũng thích Hạ Lân, nhưng không phải cũng chẳng có kết quả sao!" Bạn thân tận tình khuyên bảo cô ta nên từ bỏ.

Nhưng cho dù nghe vậy Phương Vũ Mông vẫn cảm thấy không sao cả: "Đều là chuyện từ đời nào rồi, thiếu niên vô tri, lông còn chưa mọc hết thì tính gì?"

Bạn thân bất đắc dĩ lắc đầu, biết cô ta thích gặm xương cứng tới nỗi hết thuốc chữa.

Phương Vũ Mông cầm lấy một ly mojito, xoắn eo đi đến gần Hạ Lân, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh anh.

"Bên cạnh có người không?"

Hạ Lân giương mắt nhìn cô ta: "Có hay không thì cô cũng ngồi rồi."

Cô ta nhìn anh cười, tự nhiên hào phóng: "Tôi tên Phương Vũ Mông, còn anh?"

"Ông Lân."

"Lừa ai vậy?" Cô ta buông ly rượu, miệng hơi chu lên: "Tôi biết anh tên Hạ Lân."

"Vậy cô còn hỏi."

"Là có hứng thú với anh đó." Phương Vũ Mông nằm xuống ghế, tận tình giãn cặp chân dài, thậm chí cô ta còn dùng mũi chân đụng vào cẳng chân Hạ Lân.

"Đừng chạm, ngứa." Hạ Lân vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngay cả liếc cũng không thèm liếc cô ta lấy một cái.