Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 72: Chốn cũ



Sau đó có một khoảng thời gian dài Hạ Lân không liên lạc với Chung Tình. Còn cô chỉ một lòng nghĩ kiếm tiền trả anh, ngẫu nhiên trong đêm khuya tĩnh lặng, cô sẽ vừa khóc vừa nghĩ đến anh.

Cuối xuân đầu hạ, trò chơi ra mắt, cuối cùng văn phòng họ cũng được thư giãn một chút. Phương Vũ Mông làm người phát ngôn nên rất nhanh

đã nổi tiếng, sau lưng cô ta lại có đoàn đội chuyên nghiệp, lập tức nhận được suất tham gia show hẹn hò du lịch, trong show còn được tạo couple.

Chung Tình xem qua một tập, trong lòng thấy quái lạ, rốt cuộc Phương Vũ Mông với Hạ Lân là quan hệ gì? Quan hệ này có phải hơi loạn không? Chẳng qua bây giờ game show đều có kịch bản, kia chưa chắc đã là sự thật.

Sau khi trò chơi ra mắt, Lâm Bồi rất hào phóng, tiền thưởng cho nhân viên rất cao. Chung Tình vừa nhận được tiền đã chuyển qua cho Hạ Lân, cô tính tính một chút, hiện tại chỉ còn nợ anh 150.000 tệ, cố gắng một chút, rất nhanh sẽ trả được hết nợ.

Sau khi Hạ Lân nhận được tiền thì bực mình tới nỗi đập vỡ điện thoại. Trong thời gian này không phải anh không muốn đi tìm Chung Tình, nhưng thật sự anh không có cách nào để phân thân. Phương Vũ Mông nổi tiếng khiến anh bắt đầu đánh giá lại tiềm năng của giới giải trí trong nước, hơn nữa anh còn rất nhiều hạng mục đầu tư, cả ngày bận tối mặt tối mũi

Chủ yếu vẫn là lần trước chọc Chung Tình nóng nảy, Hạ Lân vẫn còn chút tâm lý trốn tránh.

Dựa vào cái gì mà anh muôn là người phải cúi đầu trước? Rõ ràng là Chung Tình vứt bỏ anh, anh mới là người đáng thương bị cô ném. Năm đó cũng là năm đau khổ nhất mà anh phải chống đỡ, trong nhà nhiều việc, phương hướng tương lai của tập đoàn còn chưa trong sáng, cô còn đá anh, nói cái gì mà xa mặt cách lòng.

Chuyện Chung Tình xa mặt cách lòng khiến tâm lý Hạ Lân chịu thương tổn rất lớn, thậm chí anh còn sợ yêu đương.

Hết thảy đều do Chung Tình.

Rất nhanh đã đến tháng 9, Hạ Lân nhận được lời mời của đại học Lam Hải, làm doanh nhân ưu tú lên phát biểu trong ngày khai giảng. Tập đoàn Tiểu Hải Đảo quyên góp cho trường 5 triệu tệ tiền học bổng, dùng để giúp đỡ những sinh viên khó khăn, chuyện này rất có lợi cho hình tượng của tập đoàn, Hạ Lân tuy bận nhưng vẫn phải dành chút thời gian để tham dự.

Nghi thức kết thúc, lãnh đạo phụ trách học bổng lấy ra một quyển sổ dày đưa cho Hạ Lân.

"Cảm ơn tập đoàn Tiểu Hải Đảo đã giúp đỡ những sinh viên nghèo, quyển sổ này ghi lại những sinh viên được nhận học bổng, mỗi năm chúng tôi đều liên hệ với họ, hỏi tình hình gần đây của họ sau đó sửa sang lại quyển sách này."

Lãnh đạo mở ra vài tờ cho Hạ Lân xem.

"Đây là sinh viên được giúp đỡ nhiều nhất, hiện tại đã là giáo sư đại học."

"Người này đã di dân sang Canada."

"Người này làm việc ở Cục Hàng Không, lần này hạng mục Hàng Thiên cũng có cô ấy tham dự."

Hạ Lân tuỳ ý nhìn qua vài tờ, bất tri bất giác lật đến năm Chung Tình nhập học. Ảnh Chung Tình dán ở mặt trên, nhưng ngoại trừ tên cùng ngành cô theo học thì không còn gì khác.

Hạ Lân chỉ vào tên cô rồi hỏi: "Sao tờ này lại ít nội dung như vậy?"

Giáo sư nhíu mày, trang của Chung Tình đúng là không có tin tức gì mới. Trợ lý bên cạnh thấy thế tiến lên một bước ghé vào tai ông nói gì đó, Hạ Lân tai thính, nghe được mấy chữ "ba phạm tội" rồi "chết ngay tại chỗ."

Giáo sư phụ trách cười có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói với Hạ Lân: "Học sinh này rất ưu tú, luôn đứng đầu khoa máy tính, bản thân không có vấn đề, nhưng ba em ấy là phạm nhân, cho nên..."

Hạ Lân truy vấn: "Ba cô ấy phạm tội gì?"

Giáo sư: "...Cái này...hình như là đẩy người xuống cầu thang, nạn nhân chết ngay tại chỗ."

Giọng nói của Hạ Lân run lên: "Xảy ra khi nào?"

Giáo sư xoa xoa mồ hôi trên trán, trong lòng thầm kêu xui xẻo, nhưng vẫn đưa mắt ra hiệu cho trợ lý.

Trợ lý trả lời: "Sinh viên này tôi nhớ rõ, lúc ấy chúng tôi có mở họp để thảo luận về trường hợp của em ấy, tôi nhớ lúc đó em ấy lên năm ba."

"Có lẽ là mới qua khai giảng không lâu."

Trong đầu "oành" một tiếng, cả người Hạ Lân lung lay, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục bình thường, chỉ là nắm chặt lấy tờ giấy kia, bởi vì dùng quá nhiều sức nên đầu ngón tay cũng trắng bệch.

Hạ Lân gật đầu với mọi người rồi lại lật vài tờ có lệ, sau đó nói mình muốn đi dạo trong trường một lát. Những người khác đương nhiên đồng ý, kim chủ giàu có như vậy, anh tự muốn đi dạo một mình bọn họ vui vẻ còn không kịp.

Hạ Lân rời khỏi đám người, lập tức ra lệnh cho thư ký, bảo cậu ta kiểm tra mọi chuyện năm đó, nghĩ một lát lại nói thêm: "Kiểm tra thêm một người tên Trần Hoàn, dưới Chung Tình một khoá."

Kết quả lại chẳng phải mất công, Trần Hoàn đang ở đại học Lam Hải khoa máy tính học tiến sĩ.