Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 87: Sofa (H)



Làn váy bị đẩy đến vòng eo, quần tất và quần lót cũng bị cởi đến cẳng chân, Chung Tình nhếch mông quỳ trên sofa đơn, tay chống chỗ tựa, Hạ Lân đứng phía sau cô.

Người đàn ông ngửa đầu uống một ngụm nước đá, ngậm ở trong miệng, đầu cúi xuống, đôi tay tách ra hoa huy*t ấm áp, dùng môi để an ủi.

“A…Không cần…” Một ngụm nước lạnh được đẩy vào hoa huy*t, cả người Chung Tình run rẩy không thôi.

Hạ Lân lại không nghe, vươn đầu lưỡi tham nhập vào tiểu huy*t ướt át, đầu lưỡi chui sâu vào trong, liếm cho Chung Tình nước sốt đầm đìa.

Cô rất nhanh đạt c/ao tr/ào ở trong miệng anh.

Lúc này Hạ Lân mới cởi quần, côn th*t thô to nhảy ra, lập tức chụp đánh lên trên mông cô, đôi tay anh lần ra trước sờ tới hai luồng mềm mại, đem nhũ thịt gộp lại trong tay, ôn nhu mà xoa nắn đè ép.

Từ miệng Chung Tình phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị, eo không tự giác mà xoắn lại.

Eo thon mông vểnh, chân dài thẳng tắp, nhìn như thế nào cũng thấy cực kì gợi cảm sắc tình.

Hạ Lân hít sâu một hơi, thẳng lưng dùng côn th*t cắm vào hoa huy*t.

Anh xoa vú cô, ở trong nhục đạo kịch liệt thọc vào rút ta, quy đ*u liên tục cắm vào cung khẩu mềm mại, khiến cô sợ hãi liên tục kêu thành tiếng.

Trong phòng không mở điều hoà, mùa hè lại nóng, rất nhanh cả người Chung Tình đã tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, Hạ Lân ghé vào trên lưng cô dùng sức hút một ngụm.

“Bà xã, em thơm quá.”

Nhục bích gắt gao co rút lại, cơ hồ như muốn kẹp bắn anh.

Hạ Lân tét một cái lên mông cô, hung tợn nói: “Không được quyến rũ ông xã, ông xã muốn thao vào t* cung em rồi mới bắn.”

Anh làm càng thêm hung ác, mỗi một lần tựa hồ đều phải cắm mở cung khẩu để đi vào nơi sâu nhất.

Chung Tình bị cắm đến nỗi lắc lư trước sau, côn th*t Hạ Lân không ngừng ra vào chinh phạt trong cơ thể cô.

Đột nhiên người đàn ông hất mạnh eo về phía trước, quy đ*u phá vỡ cung khẩu, toàn bộ cắm vào nhỏ hẹp t* cung.

“A…” đôi mắt Chung Tình trợn ngược, miệng nhỏ khẽ nhếch, bộ dáng như bị cắm xuyên qua.

Hạ Lân đau lòng mà cắm vài vái trong t* cung, cuối cùng bắn toàn bộ tinh d*ch vào nơi đó.

Sau khi làm xong cả người Chung Tình bủn rủn, thuận theo nằm liệt trong ngực anh. Hạ Lân ôm cô, không ngừng vuốt ve tấm lưng trần trụi của Chung Tình.

“Bà xã, ông xã thao em có thoải mái không?”

Chung Tình đã khôi phục ý thức, thẹn thùng gật đầu, sau đó nhíu mày hỏi: “Anh bắn vào trong?”

Hạ Lân “ừ” một tiếng, dùng ngữ khí thương lượng hỏi: “Bà xã, em sinh con cho anh nhé?”

Chung Tình: “Anh tiền trảm hậu tấu, sao không hỏi ý kiến em trước rồi bắn sau?”

Hạ Lân quan sát sắc mặt cô, sợ cô tức giận nên dỗ dành: “Là anh không tốt, đừng giận nhé, để anh moi ra giúp em.”

Chung Tình lắc đầu: “Thôi bỏ đi, em đói bụng, ăn cơm trước đã.”

Bộ dáng này của cô căn bản không thể đến quán ăn mì, Hạ Lân đành gọi cơm hộp. Thức ăn được giao đến, anh ra nhận hàng, lại cẩn thận đỡ

Chung Tình đến bàn ăn.

Hạ Lân sợ chọc cô tức giận.

Bà xã lại chạy thì anh phải làm sao bây giờ.

Chung Tình nhìn một bàn đồ ăn, bất đắc dĩ đỡ trán: “Chỉ có hai người chúng ta, anh gọi nhiều như vậy ăn hết được sao?” Bình thường một mình cô cũng chỉ ăn một phần mì trộn tương, nhiều lắm thì gọi thêm phần rau và khoai tây. Bây giờ có hai người, nhưng Hạ Lân lại gọi tám món, còn gọi thêm một phần bánh bò.

Hạ Lân cười làm lành: “Ăn hết mà, anh ăn nhiều lắm.”

Chung Tình lườm anh một cái, cẳng chân cô còn run, không muốn cho anh sắc mặt tốt, chỉ cúi đầu ăn mì.

Hạ Lân gắp cho cô một đũa rau cần đậu phộng, Chung Tình ngẩng mặt lên nhìn, thấy vẻ mặt anh tràn đầy chờ mong, cô đành phải nhận lệnh mà ăn nó.

Buổi tối Hạ Lân không muốn về, một hai đòi ngủ lại. Chung Tình bất đắc dĩ: “Vậy sáng mai anh mặc gì đi làm?”

Hạ Lân xoa tóc cô: “Anh bảo thư kí mang đồ tới, sáng mai đi làm trễ chút cũng không sao.” Chung Tình hừ nhẹ một tiếng, cũng không tiếp tục đuổi anh về nữa.