Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 91: Cầu hôn (hơi H)



Chung Tình rốt cuộc cũng về nước, Hạ Lân tới đón cô, đồng thời phái một chiếc xe khác đưa Ngọc Na về nhà. Cửa sổ xe hạ xuống, Ngọc Na vẫy tay với cô, cứng đờ cười cười.

Cô nàng luôn cảm thấy Hạ Lân có chút doạ người, sự chiếm hữu và khống chế với Chung Tình quá mạnh. Trong lúc đi du lịch tuy không có ai quấy rầy, nhưng nơi chốn đều có anh nhúng tay sắp xếp, cho người ta cảm giác vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng có mặt), chen chúc vào trong cuộc sống của Chung Tình.

Ngọc Na rùng mình một cái, kéo cửa xe lên.

Chung Tình vừa ngồi thẳng, Hạ Lân đã cúi người cài dây an toàn giúp cô: "Lần này đi du lịch vui không?"

"Cạch" một tiếng, dây an toàn cài xong. Hạ Lân ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô. Ánh mắ người đàn ông nguy hiểm, như có mưa rền gió dữ, Chung Tình không nhịn được mà rụt người về phía sau.

Hạ Lân cố nén xúc động muốn làm cô ngay lập tức, dựa vào chút ý chí còn lại mà ngồi thẳng dậy, lái xe rời khỏi sân bay.

Trên đường đi mắt anh nhìn thẳng, cơ bản là không liếc cô lấy một cái. Chờ xe dừng lại trong gara, Hạ Lân giống như một dã thú săn mồi, đem cô giam cầm giữa mình và ghế xe, cả người đè ép xuống.

"Ưm..." Môi bị anh ngậm lấy liếm mút, vú mềm mại bị mạnh mẽ xoa bóp, Chung Tình hơi vặn vẹo thân thể để mình càng dán sát vào người đàn ông hơn.

Cảm nhận được cô chủ động, tâm lý của Hạ Lân cực kì thoả mãn, anh cướp lấy toàn bộ không khí trong miệng cô, khi hai đôi môi tách nhau ra còn tạo ra chỉ bạc, anh dùng bàn tay giúp cô lau đi.

Trong xe rất ấm, anh lưu loát cởi bỏ quần áo của cô, tách ra hai chân trắng nõn, đầu vùi xuống, dùng môi liếm láp âm phụ.

"Không được, anh dậy đi." Chung Tình đẩy anh, cô vừa mới xuống máy bay, bay thời gian lâu như vậy còn chưa tắm, sao anh có thể...

Hạ Lân không nghe lời, đầu lưỡi đảo quanh thịt hạch, anh quá quen thuộc thân thể của cô, biết liếm chỗ nào sẽ làm bắp đùi cô run rẩy, liếm nơi nào sẽ làm cô thốt ra tiếng rên rỉ ngọt nị.

Đầu lưỡi chui vào hoa huy*t, ngón tay thay thế đầu lưỡi tiếp tục khiêu khích â/m đ/ế, người đàn ông vừa dùng tay vừa dùng miệng công kích hoa huy*t, cả người Chung Tình co rút, ngón chân cuộn tròn, ở trong miệng anh đạt tới lần cao trào đầu tiên.

Người đàn ông nhìn chằm chằm mặt cô, môi đỏ khẽ nhếch, lông mi bất an mà nhấp nháy, dục vọng của anh đã dồn đến đỉnh điểm, thật sự rất muốn móc côn th*t ra cắm vào nhục đạo ấm áp.

Nhưng anh vẫn nhịn xuống, mặc lại quần áo cho cô, nửa ôm nửa bế mang người về nhà.

Cửa vừa đóng lại, anh ôm Chung Tình vào phòng tắm, mở vòi sen, điều chỉnh độ ấm, dòng nước ấm áp tưới từ đầu xuống chân, Chung Tình mềm như bông dựa vào anh, cuối cùng cũng khôi phục được chút sức lực.

Hạ Lân lấy danh nghĩa giúp cô rửa sạch, hai bàn tay to du tẩu trên người cô, vuốt ve cảm thụ đường cong tốt đẹp cùng da thịt tinh tế, vuốt vuốt một chút liền nổi lửa, Hạ Lân một phen bế cô lên.

Chung Tình thở nhẹ một tiếng, hai chân cách mặt đất, cô vội vàng vòng tay ôm lấy cổ Hạ Lân.

Côn th*t cương cứng chống lại huy*t khẩu, quy đ*u cọ qua cọ lại ở lỗ nhỏ như đang trêu cợt cô. Chung Tình bất mãn, chủ động nâng mông lên, dùng hoa huy*t ăn côn th*t của người đàn ông.

Hạ Lân cười khẽ, hôn lên cằm cô: "Gấp như vậy cơ à?"

Chung Tình mềm như bông đáp lại nụ hôn của anh: "Em nhớ anh!"

Ba chữ này hoàn toàn bậc lửa dục vọng, Hạ Lân nảy sinh ác độc ấn cô lên vách tường, nâng đùi cô lên, mãnh liệt mà thao làm.

Tiếng nước cùng tiếng thọc vào rút ra trộn lẫn với nhau, điểm mẫn cảm bị tra tấn liên tục, Chung Tình bám chặt lấy lưng anh, cùng anh trầm luân vào dục vọng.

Bọn họ ở trong phòng tắm làm hai lần, lên giường lại làm thêm lần nữa. Xong việc Hạ Lân thần thanh khí sảng, cả người Chung Tình bủn rủn.

Anh tự giác xoa eo ấn chân cho cô, hầu hạ cô thoải mái dễ chịu vô cùng. Mấy lần Chung Tình muốn tâm sự về chuyến du lịch này với anh, nhưng nhìn đến ánh mắt nghiêm túc mê luyến của người đàn ông thì lại không thể mở miệng được.

"Sao lại nhìn anh như vậy?" Hạ Lân nhướng mày. "Do anh đẹp trai." Chung Tình chớp chớp mắt.

Hạ Lân cười cười, lấy từ tủ đầu giường một chiếc hộp nhỏ, tay anh có hơi run, sắc mặt cũng căng thẳng.

Nháy mắt Chung Tình nhận ra chiếc hộp đó là cái gì.

"Bà xã." Hạ Lân mở hộp ra, đưa đến trước mặt cô: "Anh muốn, muốn đưa em một món quà..."

Trong hộp quả nhiên là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Tốc độc chớp mắt của Chung Tình nhanh hơn, cô cũng bắt đầu khẩn trương.

Hạ Lân tiếp tục nói: "Hy vọng em sẽ thích chiếc nhẫn này." "Sao lại đưa nhẫn cho em..."

Cô hỏi vì sao khiến Hạ Lân càng thêm khẩn trương? Vì sao chứ? Bởi vì mấy ngày nay không nhìn thấy cô khiến anh như mất hồn, trong lòng nhớ thương đều là cô. So với dĩ vãng anh ý thức sâu sắc được rằng, anh muốn sống chung cả đời với người phụ nữ này, anh muốn dùng toàn bộ tình yêu của mình để yêu cô, muốn có được tất cả của cô.

"Bởi vì, anh...em..." Người đàn ông căng thẳng đến nỗi muốn ngất đi.

Thời gian địa điểm đều không đúng, quá đột ngột, không có nghi thức long trọng, không có mọi người chứng kiến, anh sợ Chung Tình sẽ cảm thấy ấm ức, nhưng thật sự anh chờ không nổi nữa.

Hạ Lân hít sâu vài hơi, bình phục lại hơi thở mới mở miệng: "Chung Tình, em đồng ý gả cho anh sao?"

Chung Tình cắn môi, cả người run lên. Sao lại là hôm nay? Cô còn chưa chuẩn bị chút nào.

Nhưng thật ra hai người cũng nên đi đến bước này rồi.

Màn cầu hôn như vậy Chung Tình cũng không chán ghét, cũng không thấy ấm ức, vốn dĩ cô đã chẳng thích làm tiêu điểm cho mọi người xem, cô càng thích hạnh phúc thuộc về riêng mình hơn.

Dưới sự chờ mong của Hạ Lân, Chung Tình ngượng ngùng gật đầu.

Hạ Lân mừng như điên, cuống quít lấy nhẫn ra, nhanh chóng đeo lên ngón áp út của Chung Tình như sợ cô đổi ý.

Chung Tình hơi cử động tay, nhẫn sặc sỡ loá mắt, bởi vì viên kim cương quá lớn nên có hơi nặng.

Người đàn ông cầm lấy tay cô đặt lên miệng, nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út của cô.