Đạo Trưởng, Em Có Thơm Không?

Chương 11: Sơn trang vũ ảnh (11)



Chung Đường ngẩng đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn đạo trưởng trước mặt.

Tiếng côn trùng vang lên từ trong rừng trúc. Lần này y không mở miệng, cũng không thúc giục, chỉ ngồi xổm ở trước mặt Lý Tị Chi, ngón tay vẫn còn đặt trên môi.

Cuối cùng, thanh bào cũng phủ lên bờ vai y, Lý Tị Chi duỗi tay như muốn nâng Chung Đường dậy, vừa nghĩ thế thì Chung Đường đã vòng hai tay qua cổ hắn: "Đạo trưởng gật đầu ư? Gật đầu thì phải cõng ta trở về đó nhé."

Xiềng xích giam cầm bước chân phát ra tiếng kêu nặng nề, Chung Đường còn chưa hồi thần thì tầm mắt chợt thay đổi, y được người kia trực tiếp ôm lên.

Lý Tị Chi không nói một lời, đôi tay vững vàng ôm eo Chung Đường, cách lớp áo đỏ son mỏng manh chạm vào cơ thể ấm áp của y.

Chung Đường chợt bật cười, tay của y vẫn vòng qua cổ Lý Tị Chi, bây giờ cũng đặt trán lên đầu vai đối phương.

Đường nhỏ trong rừng trúc vừa hẹp dài vừa uốn lượn. Lý Tị Chi ôm Chung Đường bước từng bước, tiếng cười của Chung Đường cũng không dừng lại, nhẹ nhàng lại vô tư, mãi đến tận khi y thật sự mệt mỏi mới rúc vào lồng ngực Lý Tị Chi, dần dần yên tĩnh lại.

"Đạo trưởng —" Giọng nói của Chung Đường nhỏ dần đi, Lý Tị Chi khẽ ừ một tiếng nhưng không nhận được hồi đáp.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện người trong ngực đã ngủ rồi...

-------

Mặc dù chiếc áo cưới nhuốm máu đêm hôm đấy cũng không thật sự gây ra thương vong nhưng vẫn khiến lòng người trong Thanh Bình sơn trang hoảng loạn.

Những nô bộc tỳ nữ tuy ngoài mặt thì không dám bàn tán gì nhưng khi làm việc lại hết sức cẩn thận. Mặc dù là ban ngày nhưng nam nữ dù không có quan hệ với nhau cũng không dám đồng hành. Màn đêm buông xuống thì không cần phải nói, đa phần là đến cửa cũng không muốn ra.

Nhưng dù vậy thì hôn sự của Tưởng Ngọc Bân và Vũ Nương vẫn chuẩn bị như cũ. Hỉ lụa đỏ rực phấp phới treo trên xà nhà, giăng đầy khắp các viện trong sơn trang. Thiệp cưới thếp vàng như nước chảy phát ra ngoài. Đến cả Chung Đường cũng lu bu với công việc, mấy ngày liên tiếp đều ở trong phòng bếp, cực kỳ bận rộn.

Hôn kỳ dần đến, Vũ Nương cũng dần dần lộ rõ vẻ lo âu và bất an. Nàng thường xuyên ôm đầu, không nói lời nào xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sáng sớm hôm nay, mặc dù sương sớm chưa kịp tan nhưng thời tiết đã nóng nực khiến người ta khó chịu.

Tinh thần của Tiểu Nhàn đã tốt hơn nhiều, ở trong phòng Vũ Nương mỗi ngày làm mấy việc đơn giản như vẩy nước quét nhà, nhưng rốt cuộc cũng vì việc của Phương Hi nên tâm trạng luôn không yên ổn.

"Hôm nay nhị thiếu gia rời trang à?" Vũ Nương bên cửa sổ thình lình hỏi một câu.

Tiểu Nhàn cũng không biết trả lời thế nào, đúng lúc Tiểu Huyên từ bên ngoài đi vào vội đáp: "Không đâu ạ, nghe người ta nói đã nhiều ngày nhị thiếu gia đều ở trong thôn trang chuẩn bị hôn sự, chưa từng ra ngoài."

"Có đúng không..." Vũ Nương mang vẻ mặt ảm đạm gật đầu, như làm ra quyết định gì đó dặn dò Tiểu Huyên, "Người đi gặp nhị thiếu gia truyền lời, hôm nay sau giờ ngọ mời chàng đến thư phòng nhỏ, ta có lời muốn nói."

Tiểu Huyên nghe xong, ban đầu còn cười trêu ghẹo nói: "Em nói với cô nương này, cô nương không cần nóng vội đâu, chờ ngày sau thành hôn thì nói lúc nào chả được."

Nhưng Vũ Nương chỉ lắc đầu, tuy trên mặt vẫn miễn cưỡng mỉm cười nhưng sắc mặt lại thật sự không tốt.

Tiểu Huyên thấy thế thì cũng nhỏ giọng xuống, lo lắng hỏi: "Cô nương có chuyện gì ạ?"

Vũ Nương hơi giật mình nhưng vẫn nhẹ giọng đáp: "Không sao, chỉ là nhớ quê với cả lo lắng trước khi xuất giá thôi, muốn tâm sự với nhị thiếu gia một chút."

Tiểu Huyên vẫn không yên tâm, nhưng dù cho nói như thế nào thì Vũ Nương cũng không nhiều lời, chỉ đành nghe theo lời nàng nói.

Vừa qua trưa, Vũ Nương liền mang theo hai nha đầu tuổi còn nhỏ ra khỏi cửa, vừa ra khỏi rừng trúc, còn chưa tới bên hồ hoa sen thì nàng lấy cớ đuổi hai nha đầu đi, một người đi lấy khăn tay, một người đi lấy điểm tâm, còn mình thì tiếp tục đi về thư phòng nhỏ...

Bức màn tre nhạt màu được cuốn lên một nửa, hiếm khi có vài cơn gió mát thổi qua. Trong tay Vũ Nương chỉ cầm một chén trà nhỏ, nàng còn chưa vào phòng đã loáng thoáng thấy nhị thiếu gia Tưởng Ngọc Bân đang ngồi ngay ngắn sau án thư.

Hôm nay Tưởng Ngọc Bân nhìn có vẻ rạng rỡ, thấy Vũ Nương tới thì cười khẽ với nàng: "Trời nắng như vậy sao nàng không đợi mặt trời lặn rồi đến."

Vũ Nương sửng sốt rồi cũng cười với hắn: "Lòng ta cứ nhớ nhị thiếu gia mãi thôi cho nên tới rồi đây."

Nói xong thì bưng trà trong tay đi tới án thư.

Tưởng Ngọc Bân vẫn cứ dõi mắt theo nàng, ôn hòa nói: "Mau ngồi đi."

Vốn ý của hắn là muốn để Vũ Nương ngồi vào bàn đối diện, hai người cũng dễ nói chuyện hơn. Nhưng ai ngờ chỉ thấy vạt áo nhẹ động, Vũ Nương đã ngồi xuống cùng bên với hắn.

Bàn tay nắm bút của Tưởng Ngọc Bân dường như hơi cứng lại một chút nhưng đã nhanh chóng che giấu.

Nhưng Vũ Nương chưa dừng lại ở đó, nàng đặt chén trà tới trước mặt Tưởng Ngọc Bân, nhỏ nhẹ nói: "Nhị thiếu gia chắc là khát nước rồi, uống chút nước giải khát đi."

"Được." Tưởng Ngọc Bân vẫn cười ôn hòa như cũ, nhưng mà đến khi hắn duỗi tay muốn nhận chén trà thì Vũ Nương lại tránh đi.

"Nhị thiếu gia..." Gò má Vũ Nương ửng hồng, ngồi sát vào người Tưởng Ngọc Bân.

Tưởng Ngọc Bân theo bản năng muốn tránh đi nhưng khóe mắt lại liếc thấy cổ tay áo của Vũ Nương lộ ra một vệt đỏ son.

"Không cần, nàng uống đi." Giọng nói của Tưởng Ngọc Bân dường như đã lạnh hơn một chút. Nhưng Vũ Nương lại như thể không nghe thấy, trái lại còn dựa tới gần hơn. Môi mỏng nhạt màu gần như cọ vào bên tai hắn như đang nói lời tâm tình giữa đôi tình nhân, nhưng khi mở miệng lại là giọng nam mang theo trêu chọc: "Đạo trưởng chưa từng nhìn thấy phu thê người ta thân mật với nhau sao? Diễn không giống chút nào cả nha."

Lý Tị Chi âm thầm nắm chặt tay. Hắn thật sự không biết sao việc đêm đó mình và Vũ Nương thương nghị với nhau lại bị Chung Đường biết được, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể thuận theo diễn tiếp.

Chung Đường nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Lý Tị Chi thì trong lòng càng thêm vui sướng. Ngón tay thon dài của y đặt lên bả vai Lý Tị Chi, nụ cười tràn ngập trên môi, bưng chén trà lên lần nữa: "Nhị thiếu gia mau uống đi nào, đây là một phen tâm ý của thiếp đấy."

Sự đụng chạm như có như không ấy dường như đang đốt lên từng ngọn lửa, mỗi lần Lý Tị Chi muốn thối lui thì Chung Đường lại càng dính lại gần, động tác càng thêm ngỗ nghịch.

"Đạo trưởng, phải thân mật hơn chút mới giống."

Cuối cùng, ánh mắt của Lý Tị Chi cũng tối sầm lại, chờ đến khi Chung Đường một lần nữa cố ý bưng chén trà đặt lên môi hắn, hắn cũng không tránh mà thuận theo tay y, ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn.

Chung Đường chớp chớp mắt, vừa muốn đắc ý đạo trưởng này cuối cùng cũng chịu không nổi rồi, định thừa cơ nói vài câu đùa giỡn thì lại không ngờ bàn tay bưng trà của mình bị siết chặt.

"Nhị thiếu —" Lời đùa giỡn còn chưa dứt thì đã bị cắt đứt bởi tiếng rơi xuống đất của chén trà. Chung Đường mở to đôi mắt như mèo con của mình, giữa răng môi không phát ra âm thanh.

Hương sữa thơm ngọt được Lý Tị Chi truyền vào miệng y, cọ xát như khiển trách khiến Chung Đường không cách nào thoát khỏi sự dây dưa.

Y thậm chí còn không thể phân biệt được trên đầu lưỡi rốt cuộc là vị sữa mát lạnh hay là hơi thở lạnh lẽo của Lý Tị Chi.

Chung Đường theo bản năng chậm rãi giơ tay bám vào lưng Lý Tị Chi, dường như càng muốn nhiều hơn. Nhưng Lý Tị Chi lại nắm eo y hơi muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Như thế này đã giống chưa?"

Chung Đường nhẹ nhàng thở gấp, dựa vào trong lòng Lý Tị Chi. Giọng nói lạnh lùng kia khiến y run lên nhè nhẹ, dường như mềm hết cả người. Y muốn mạnh miệng chiếm thêm chút tiện nghi nhưng lại lưu luyến hơi thở còn sót lại trong miệng.

Ngay lúc y đánh bạo muốn vòng qua cổ Lý Tị Chi hôn lên thì đột nhiên phát hiện cánh tay ôm eo mình chợt siết chặt. Chung Đường theo bản năng muốn ngẩng đầu nhưng lại không ngờ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Lý Tị Chi ôm lấy y bảo hộ cả người y vào trước ngực, nhanh chóng xoay người sang bên kia bàn.

Ngay sau đó, vài chiếc lông vũ đen nhánh cắm thật sâu vào chỗ hai người vừa ngồi.

Chung Đường lập tức hiểu ra đây đang làm mồi nhử chim cắn câu.

Tiếng chim kêu phẫn nộ vang bên tai, càng nhiều hắc vũ như mưa rào rơi xuống. Trong giây lát, ánh mắt hai người đối diện nhau, không hẹn mà cùng không thi triển bất cứ pháp thuật gì chống đỡ, trái lại giống như người bình thường chật vật tránh né.

Một tiếng chim hót lại vang lên, Chung Đường nhạy bén phát giác yêu điểu lông vũ đen kia đã tới gần bọn họ hơn một chút, thậm chí sau lưng còn bị gió quạt ra từ cánh của nó thổi phát đau.

Ngay giờ khắc này, thanh quang mang theo hàn ý hiện ra biến tất cả hắc vũ bay vụt đến thành bột mịn.

Mộc kiếm vốn nấp dưới bàn lao thẳng ra đâm về phía hắc điểu sau lưng Chung Đường.

Yêu điểu màu đen cuống quýt trốn tránh, lúc này nó đã biết mình trúng kế nên vừa định bay tránh ra thì lại không ngờ mộc kiếm kia trong giây lát đã đến trước đầu của nó. Kiếm khí lạnh lẽo sắc bén trực tiếp đâm xuyên qua một con mắt của nó.

Yêu điểu đau đớn tức giận ngẩng đầu kêu to một tiếng. Trong chốc lát, Chung Đường chỉ nghe được vô số tiếng vỗ cánh từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn tụ lại, xuyên qua song cửa, bình phong, xông thẳng về phía Chung Đường và Lý Tị Chi.

Những con chim đen ấy tuy chỉ lớn bằng bàn tay nhưng lại như cơn lốc điên cuồng khiến người ta khó bề ngăn cản.

Lý Tị Chi hoàn toàn cởi bỏ ngụy trang, thanh bào đón gió mở tung trực tiếp giấu Chung Đường vào trong bảo hộ. Đồng thời, hắn dẫn quyết triệu hồi mộc kiếm, không chút lưu tình quét sạch tất cả hắc điểu nhìn thấy trong tầm mắt.

Hắc điểu vừa thấy là Lý Tị Chi thì lập tức kinh hãi vỗ cánh bay lên, tiếp tục thao túng đàn chim nhỏ trì hoãn thời gian.

Thấy hắc điểu kia thật sự muốn rời đi, Chung Đường đột nhiên xốc thanh bào trên người lên, ngọc châu đột nhiên cuốn quanh ngón tay, kim linh ném thẳng ra ngoài cuốn chặt lấy móng vuốt của yêu điểu.