Hạ Tuy muốn đi theo bọn người đội trưởng Dương, chính là hi vọng có thể biết được manh mối sớm nhất, hôm nay mùng mười tháng bảy dương lịch, nông lịch cũng là mùng mười tháng bảy.
Mười chín năm mới có một lần nông lịch và dương lịch trùng nhau, tháng bảy lại là tháng cô hồn.
Hạ Tuy vừa rồi bấm đốt ngón tay tính thời gian, kết hợp với quy luật thời gian tử vong do đội trưởng Dương cung cấp, trong lòng có một chút suy đoán, chỉ chờ điều tra kỹ tình huống của ngăn đông số 404, xem có phải giống như hắn phỏng đoán, chỉ cần đối chiếu một chút là có thể gần như xác định được rồi.
Nếu thật sự là như thế, thì quả thật bọn họ giống như lời của đội trưởng Dương nói, thời gian không còn nhiều lắm.
Buổi tối ngày ba mươi tháng sáu hàng năm, chưởng quản địa ngục Địa Tạng Vương Bồ Tát sẽ mở cửa địa ngục, thả quỷ đói ra, đến ngày ba mươi tháng bảy mới đóng cửa.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả quỷ đói đều có thể trở lên nhân gian để hưởng lễ "Phổ độ", lỡ như Bồ Tát ác quỷ ra ngoài, chẳng phải là thả hổ về rừng hay sao.
Thời cổ đại, tại địa ngục cũng có "Sách chấm công", nếu biểu hiện tốt thì sẽ có cơ hội cao hơn, dù sao sau khi hưởng lễ "Phổ độ" của nhân gian, là có được tiền tài hoặc đồ ăn, thậm chí còn có thể làm chuyện tốt kết phúc duyên tranh thủ sớm kết thúc tội hình để đầu thai chuyển thế.
Từ động quỷ đi ra tất nhiên sẽ có quỷ hại người, nhưng cũng có tà ma ngoại đạo theo dõi đám quỷ đói, hoặc là luyện hóa để mình sử dụng, hoặc là luyện chế thành đan dược đặc biệt để tăng tu vi cho mình.
Tóm lại, tháng bảy chính là một tháng không yên bình.
Hạ Tuy muốn đi cùng bọn người đội trưởng Dương, tất nhiên còn phải thu gom đồ vật, vì để ngừa vạn nhất, Hạ Tuy vào buồng trong gọi Chu Khải và Hạ Dạ, lúc nhìn thấy Hạ Dạ thì Hạ Đông hoảng sợ.
Đội trưởng Dương không nhìn thấy gì, chỉ thấy thằng nhóc Hạ Đông này đột nhiên biến sắc giống như con thỏ nhảy tới sau lưng mình, "Làm trò gì đó?"
Cũng không chê động tác này rất nữ tánh!
"Chu Khải, ông lão và Tiểu Hải đang ngủ sao?"
"Đúng vậy, Lão Đại, có chuyện gì sao? Bọn họ nhìn thấy không không sao chứ?"
Chu Khải lúc bị Lão Đại gọi ra còn có chút do dự, không mở cửa, chỉ vươn nửa cái đầu ra ngoài xem xét, toàn thân đều tràn ngập chữ "Bần".
Ngược lại là Hạ Dạ, biến mất trong ngăn tủ, đảo mắt đã xuất hiện trên vai Hạ Tuy trên, một đôi mắt đen to tròn đầy tử khí cứ như vậy nhìn chằm chằm Hạ Đông và đội trưởng Dương.
Cũng không trách Hạ Đông lá gan nhỏ, bởi vì chờ đến khi Hạ Dạ xác định mình có thể hiện thân trước mặt hai người kia thì đội trưởng Dương cũng sợ tới mức lui về phía sau đạp lên chân của Hạ Đông.
"Không sao cả, bọn họ là người của đội hình cảnh, cậu ở nhà trông chừng ông lão và Tiểu Hải, tôi và Tiểu Dạ đi ra ngoài một chuyến, đêm nay có thể không trở về."
Hạ Tuy cảm giác được Hạ Dạ ở trên vai, quay đầu đưa tay sờ sờ tóc máu của Hạ Dạ, xoay người xỏ hạt châu đã khắc xong được Hạ Dạ chọn rồi vào một sợi dây mang vào cổ tay, hướng Hạ Dạ quơ quơ.
Hạ Dạ im lặng nhìn chằm chằm đội trưởng Dương và Hạ Đông, thừa dịp Hạ Tuy không chú ý thì nhếch miệng nhe răng ra.
Phải nói tới cái miệng của Hạ Dạ, bình thường thì nhìn nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng một khi nhe răng, cái miệng chiếm trọn nửa khuôn mặt, nhìn vô cùng đáng sợ.
Hạ Đông đã sợ tới mức ôm lấy đội trưởng Dương hận không thể co lại một cụm, đội trưởng Dương cũng tái mặt đổ mồ hôi lạnh.
Hạ Tuy quay đầu nhìn thì thấy Hạ Dạ đang ngoan ngoãn ngồi xổm trên bả vai mình.
Hạ Dạ bản thân chính là do oán khí của rất nhiều bào thai chết tạo thành, cho nên thân hình giống như một em bé đủ tháng, cũng khoảng bảy cân (3,5kg), cả người cũng chưa bằng một cẳng chân của Hạ Tuy.
Bây giờ nó đang mặc áo sơ mi và quần yếm do Hạ Tuy cắt, dưới chân còn có một đôi giày cắt bằng giấy, hơn nữa buổi chiều đi theo Hạ Tuy tập luyện cũng hưởng ké một chút hồng hoang chi khí, ít nhiều cũng đã cải thiện làn da xanh tái của mình, nhìn trắng trắng tròn tròn.
Nếu bỏ qua cặp mắt đen to tròn không có tròng trắng nhìn rất dọa người kia, thì nó cũng giống như một bé trai dễ thương vậy.
Hạ Tuy không phát hiện Hạ Dạ lại nhếch miệng cố ý hù dọa người, cho nên nhìn tới nhìn lui không nhìn ra Hạ Dạ có chỗ nào làm người hoảng sợ, chỉ cho là đội trưởng Dương và Hạ Đông bị sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Dạ làm giật mình.
Đội trưởng Dương và Hạ Đông là cảnh sát hình sự, thấy như vậy sao còn không rõ ràng, hai người liếc nhau, trên mặt đều có chút dở khóc dở cười.
Hạ Dạ hù dọa người ta, trong lòng đắc ý, cong cong đôi mắt, cao hứng chui vào hạt châu trên cổ tay Hạ Tuy.
Hạ Tuy lại thu dọn túi vải, bên trong cũng còn một ít lá bùa, để ngừa vạn nhất, Hạ Tuy đem cả bút lông và hộp chu sa nhét luôn vào đó, còn kiếm gỗ đào và vòng chuỗi gỗ, trước khi đi còn đem la bàn luôn ngâm nước ở ban công theo, dùng khăn mặt lau lau, bỏ vào trong túi vải.
Tận mắt nhìn thấy Hạ Dạ, đội trưởng Dương đã tuyệt đối tin tưởng trên đời có quỷ, nhìn Hạ Tuy chuẩn bị mấy thứ này, vẻ mặt cũng nghiêm túc, những thứ đồ chơi nhỏ này không chừng lúc nào đó có thể cứu mạng của ông và các đồng nghiệp không chừng!
Để đề phòng, Hạ Tuy lại vào buồng trong tạo một trận pháp bảo vệ đơn giản, Hạ Tuy sợ già Lý bị dính khí tức trong nhà xác, nếu bị lệ quỷ mù quáng tìm tới cửa thì nguy rồi.
"Xong, bây giờ có thể đi rồi, làm chậm trễ thời gian của hai vị."
Hạ Tuy kéo cửa, khom lưng trực tiếp ghim một lá bùa bát quái vào chỗ đóng cửa, lúc này mới coi như xong.
Lần này Hạ Tuy trực tiếp tạo một trận pháp bảo vệ nhỏ, chỗ đóng cửa cũng có bùa công kích, trận pháp bảo vệ tuy rằng được bố trí trong nhà già Lý, nhưng cũng có thể bảo vệ ở phạm vi rộng hơn, Hạ Tuy cũng sợ giống như lần trước con quỷ mất mục tiêu sẽ tìm đến ngộ hại nhà hàng xóm.
Đội trưởng Dương cười cười, mời Hạ Tuy đi trước, còn mình thì nghiêng đầu ghé vào cánh cửa nhìn qua khe hở rất nhỏ đó.
Đây chính là một vách tường vô