Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 40: Khôi phục





Buổi sáng, Hạ Tuy đã thức dậy đánh răng rửa mặt, cũng không ra ngoài, chỉ ở nhà ra ngoài ban công nhỏ luyện quyền, già Lý nghe thấy động tĩnh, mơ mơ màng màng còn buồn ngủ, thấy trời cũng vừa sáng, lúc này mới mở mắt ra, bất ngờ bị hoảng sợ tới mức trái tim già sắp nhảy khỏi lồng ngực, không biết từ lúc nào Chu Khải đã ngồi xổm ở đầu giường hai tay nâng má nhìn bọn họ chằm chằm.

Già Lý giật mình ngồi dậy, nhìn lại mới phát hiện Chu Khải nhìn chăm chú là cháu trai nhà mình.

"Ôi làm tôi sợ nhảy dựng, Tiểu Khải cậu đây là đang làm gì đó?"

Chu Khải cười thần bí nhìn già Lý, khoát tay cười ha ha nói không có việc gì.

Không có việc gì mà lại ngồi xổm ở đầu giường nhìn người ta chăm chú như vậy?

Già Lý giật giật khóe miệng, nhưng cũng không nói gì, đúng là người già rồi, quả nhiên không thể hiểu được suy nghĩ của bọn trẻ.

Già Lý rời giường làm vệ sinh cá nhân, nhìn thấy Hạ Tuy ở bên ngoài đánh quyền, thuận miệng hỏi, "A Tuy sao cậu không đến công viên tập luyện buổi sáng?"

Tuy rằng từ khi Hạ Tuy đến nhà ở thì già Lý đã không đem ve chai để ở ban công nữa, đến phơi quần áo thì phơi khô rồi là mang vào cất ngay, nhưng nói chung thì cũng không rộng rãi lắm.

Hạ Tuy quay đầu cười cười với già Lý, vốn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến Chu Khải sáng sớm đã đi vòng vòng cạnh mình dặn dò, Hạ Tuy cũng không nói gì cả.

"Sáng hôm nay có thể sẽ có chút việc, cứ tập luyện ở nhà cũng được." Già Lý "Ừ" một tiếng, không nghĩ nhiều, đi làm bữa sáng.

Gần bảy giờ, Hạ Tuy đã ngồi xuống tĩnh tọa, già Lý cũng làm bữa sáng xong rồi, thường ngày Tiểu Hải hẳn đã dậy rồi, vậy mà hôm nay sao còn chưa thức nữa?

Già Lý có chút nghi ngờ, nhưng đứa trẻ ngủ nhiều một chút thì cũng chẳng hại gì.


Chờ đến bảy giờ rưỡi Hạ Tuy tập luyện buổi sáng xong, già Lý bưng bữa sáng lên, xoa xoa hai tay chuẩn bị gọi cháu trai dậy, "Sáng nay sao vậy, tối qua đi ngủ sớm lắm mà..."

Già Lý nói nhỏ, Hạ Tuy vừa chuẩn bị ngăn cản, Chu Khải lại đột nhiên chui từ buồng trong ra, trên mặt Chu Khải đang hưng phấn như đang tỏa sáng, Hạ Tuy vừa thấy là biết xảy ra chuyện gì, đứng lên chuẩn bị đi theo già Lý đến buồng trong nhìn xem.

Động tác chui ra của Chu Khải quá đột ngột, lại dọa già Lý nhảy dựng, không đợi già Lý hồi phục tinh thần chuẩn bị đẩy cửa, cánh cửa trước mắt đột ngột bị người ta kéo ra.

Già Lý nhìn thấy cháu trai, vừa cười vừa muốn trêu chọc cháu trai ngủ nướng, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của cháu mình thì ngây ngẩn cả người.

Một người bình thường hay không, nhìn ánh mắt là có thể cảm giác được.

Ngày xưa Tiểu Hải ngây ngốc, ánh mắt có chút khờ dại, nhưng hôm nay già Lý phát hiện ánh mắt của cháu trai rất linh động.

Nhưng cũng chỉ ngây người trong chốc lát, cặp mắt linh động kia liền ứa nước mắt, Tiểu Hải cũng không lau nước mắt, bước ra vươn tay ôm lấy ông nội của mình, "Hu hu ông nội, xin lỗi, để một mình ông phải vất vả lâu như vậy!"

Tiểu Hải thể chất đặc thù, sau khi một hồn một phách trở về thì kí ức cũng không mất, tất nhiên biết được hơn hai năm nay mình đi theo Hạng tam thiếu và trở nên ngu dại ra sao.

Thiếu niên khóc rất nhiều, như kìm nén lâu lắm rồi.

Già Lý vẫn còn đang run rẩy, không dám tin sững người hồi lâu, quay đầu nhìn Hạ Tuy xin giúp đỡ. Hạ Tuy cười gật gật đầu, già Lý cứ như vậy hai hàng nước mắt chảy xuống, chảy vào những nếp nhăn hằng sâu trên mặt giống như vùng đất khô được tưới nước, đôi mắt già mờ đục trở nên sáng ngời.

Già Lý vừa khóc vừa cười, vươn tay ôm lấy cháu trai mình, vốn là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này cũng nói không nên lời, chỉ nói mãi một câu "Trở về là tốt".

Bốn chữ này làm Lý Hải Sinh không kìm lòng được nhớ về lúc mình còn bé ông nội vẫn còn ở làng chài nhỏ, hàng năm Tết đến cha mẹ sẽ mang cậu về quê, ông nội sẽ nói với bọn họ câu đó.

Hai ông cháu ôm nhau khóc cười một hồi, già Lý xúc động quá thân thể có chút chịu không nổi, Lý Hải Sinh thì một hồn một phách đang có tổn thương, sau khi trở lại thần phủ thì cũng có ảnh hưởng đến thân thể, Chu Khải đang ở bên cạnh ôm Hạ Tuy khóc lóc nghẹn ngào, Hạ Tuy bất đắc dĩ vỗ vỗ con quỷ này, bước đến đỡ Lý Hải Sinh và già Lý vào giường của mình ngồi.

"Quá vui quá buồn đều tổn thương thân thể, sau này mọi người còn rất nhiều thời gian."

Lý Hải Sinh có chút ngượng ngùng xoa xoa mặt, đôi mắt hồng hồng nhìn Hạ Tuy, "Cám ơn Hạ đại ca."

Nếu không phải lúc trước mình còn khờ dại đã nắm lấy tay Hạ đại ca không chịu buông, Lý Hải Sinh có thể tưởng tượng được về sau ông nội sẽ vất vả thế nào, cho dù lúc nhắm mắt xuôi tay cũng không an lòng.

"Nếu chúng ta gặp nhau, tức là có duyên, không cần khách sáo như vậy."

Già Lý kéo ống tay áo lau mặt, cười ha ha, cười như trước giờ chưa từng vui sướng đến vậy, "Đúng là nên cảm ơn Hạ đại sư, nếu không có Hạ đại sư, Tiểu Hải sau này biết sống làm sao."

Bởi vì quá cảm động, cho nên lại gọi là "Hạ đại sư".

Hạ Tuy không nói gì thêm nữa, lúc này hai ông cháu đang trong lúc xúc động, một lúc nữa sẽ bình phục thôi.

Quả nhiên, một lúc sau già Lý hỏi rõ, biết hôm qua Hạ Tuy ra ngoài để mang một hồn một phách của cháu trai về, trong đó còn được Chu Khải giúp đỡ, già Lý vô cùng cảm kích, ăn sáng xong liền ra ngoài mua đồ, nói là hôm nay nhất định phải ăn mừng một bữa.

"Tiểu Hải bây giờ thân thể bị suy yếu, nên mua những món bổ dương."

Hạ Tuy nói tên một ít thuốc bổ cho già Lý, già Lý lập tức dùng giấy bút ghi chép lại, "Không chỉ Tiểu Hải, A Tuy cậu gần đây cũng gầy quá, đều cần phải tẩm bổ lại."


Từ hôm qua già Lý đã phát hiện Hạ Tuy đi ra ngoài một ngày hai đêm lại gầy nhiều như vậy, lúc ấy liền nghĩ phải làm sao bồi bổ cho Hạ Tuy, già Lý vốn là người nói ít làm nhiều, hôm nay một bên nói một bên làm chính là vì quá vui mừng.

Hạ Tuy bật cười, "Ông lão, tôi đã rất béo, bình thường còn ảnh hưởng đến vận động tay chân."

Còn việc thân thể có uế khí thì Hạ Tuy tạm thời không nói, miễn cho già lý bận tâm.

Già Lý ngoài miệng không nói cái gì, chờ mua đồ ăn trở về, trên tay hơn phân nửa là nguyên liệu nấu ăn bồi bổ cho Hạ Tuy.

Đối với già Lý, nếu béo quá sẽ ảnh hưởng sức khỏe, nhưng gầy nhanh quá cũng không tốt, nói nhiều cũng vô dụng, dù sao thức ăn trong nhà là do ông lo liệu, vả lại cứ nấu thức ăn cho ngon là được, cho dù sau đó Hạ Tuy lại tiếp tục gầy đi, chỉ cần có đủ dinh dưỡng không bị ảnh hưởng đến sức khỏe là được.

Bữa trưa rất thịnh soạn, buổi chiều thì còn đang hầm một nồi gà với thuốc Bắc, mùi thơm kia còn là bà Từ ở nhà kế bên phải duỗi cổ nhìn vài lần, còn giễu cợt già Lý có phải phát tài rồi không.

Già Lý vốn muốn mời nhà họ Từ kế bên ăn một bữa, hơn hai năm nay tuy cũng có chút xích mích này kia, nhưng người nhà họ Từ vẫn giúp đỡ ông cháu bọn họ không ít.

Bà nội Từ lúc này mới biết được thằng ngốc nhà kế bên ngủ một giấc tỉnh dậy là khỏi bệnh, nhất thời chút ganh tỵ này cũng biến thành lòng hiếu kì, bắt buộc già Lý phải mang Tiểu Hải qua nhà bà tán gẫy, xong rồi còn gọi những nhà hàng xóm khác đến, như là xem việc lạ.

Trải qua những việc ly kì như vậy, tính tình của Lý Hải Sinh đã được tôi luyện không giống với những thiếu niên mười lăm tuổi bình thường, cũng không ngại nhưng ánh mắt tò mò không có ác ý đó, nhìn ông nội cứ một lần lại một lần kể lại việc buổi sáng mình tỉnh dậy cho hết người này đến người kia nghe, bộ dáng vui vẻ đó làmLý Hải Sinh càng không thể nói được gì, cho dù bị đám bà cô bà bác kéo tay hỏi này hỏi nọ cũng kiên nhẫn phối hợp.

Chiều hôm nay Từ Hiểu và Từ Nhị cũng hiếm khi được nghỉ ngơi nửa ngày, thấy trong nhà náo nhiệt đến sắp bay mất nóc nhà, nói mấy câu với Lý Hải Sinh rồi cầm sách vở bài tập chạy qua bên Hạ Tuy.

Nghe được giọng nói của bà nội ở kế bên là vang dội nhất, Từ Nhị có chút ngượng ngùng, cắn bút nhìn Hạ Tuy một lúc lâu, đột nhiên hỏi Hạ Tuy, "Hạ đại ca, anh Tiểu Hải có phải là được anh chữa khỏi không? Chính là loại chiêu hồn gì trong TV đó, gọi hồn về thì người sẽ khôi phục bình thường?"

Hạ Tuy đang vẽ bùa có chút ngoài ý muốn nhìn cô gái nhỏ lúc lâu, đảo mắt thấy Từ Hiểu cũng giương đôi mắt trông mong mà nhìn, cũng không giấu diếm, gật gật đầu.

Từ Nhị hai mắt sáng lên, "Hạ đại ca anh lợi hại như vậy, có cách gì có thể làm bà nội và mẹ em không cãi nhau nữa không? Em biết cả hai người đều rất vất vả, nhưng mỗi ngày làm ầm ĩ rất phiền, em và anh trai có lúc không muốn về nhà nữa."

Từ Hiểu nhìn em gái, cụp mắt không nói gì, vùi đầu làm bài tập.

Lời này đúng là sự thật, Từ Hiểu lớn hơn em gái, từng chứng kiến cảnh bà nội và mẹ lúc còn hòa thuận, lúc đó Từ Hiểu cũng không có ham học như bây giờ, nhưng sau đó trong nhà cứ cãi nhau mãi, Từ Hiểu tình nguyện mang theo em gái đến lớp học thêm hoặc là trốn trong nhà vùi đầu học.

Chu Khải đang cọc cạch gõ bàn phím vừa nghe, vui vẻ, bay tới bên cạnh Hạ Tuy tích cực bày mưu tính kế.

Bởi vì Hạ Tuy đang vẽ bùa, Chu Khải cảm giác có chút khó chịu, không thể dựa vào quá gần, Hạ Tuy cũng không để ý tới “Kinh nghiệm mẹ chồng nàng dâu ở chung” của Chu Khải đề xuất, suy nghĩ tới phương thức nhà họ Từ ở chung, nghiêm túc đề nghị, "Vấn đề này thật ra vẫn phải do cha của hai đứa giải quyết."

Tuy rằng Hạ Tuy chưa cưới vợ chưa trải nghiệm đời sống gia đình, nhưng dựa theo tình huống của nhà họ Từ, chuyện này xảy là vì cha của Từ Nhị là Từ Đạt không làm gì cả.

Đối với Phương Hồng Hoa mẹ của bọn Từ Nhị, Từ Đạt là người đầu tiên chị có thể dựa vào trong nhà họ Từ, cũng là mối quan hệ vợ chồng thân thiết nhất

Đối với bà nội Từ, Từ Đạt là một tay bà nuôi lớn cũng là chỗ dựa duy nhất sau này, cũng là người thân thiết nhất, so với cháu trai cháu gái còn thân thiết hơn.

Nếu Từ Đạt không chịu dung hòa mối quan hệ giữa hai bên, vậy thì tất nhiên giữa mẹ chồng nàng dâu không có quan hệ máu mủ ruột thịt sẽ xảy ra va chạm xích mích.

Từ Hiểu bên cạnh như đang ngẫm nghĩ gì, Từ Nhị đã chu môi làm xấu, "Tính tình của ba ba nhất thời không thể thay đổi được, Hạ đại ca có cách nào khác không, hoặc là một lá bùa gì để bọn họ tỉnh ngộ ra?"

Hạ Tuy còn chưa nói gì, Từ Hiểu đã híp mắt xem thường, "Trong một đêm mà thay đổi tính tình, vậy chính là bị quỷ nhập vào người rồi!"


Chu Khải ở một bên bất mãn than thở đâu có dễ nhập vào người kẻ khác như vậy, những con quỷ đó đều không phải quỷ tốt!

Hạ Tuy ngược lại có chút ý tưởng, vẽ xong lá bùa rồi, lại lấy giấy vàng suy nghĩ, thử vẽ một lá bùa nhập mông lúc nhỏ mình mày mò ra được, chính là dựa trên cơ sở thông linh của linh hồn thứ hai là “sảng linh”, nói theo như hiện đại, chính là liên kết giữa kí ức và kí ức.

Có hiệu quả có thể đi vào giấc mộng, đến lúc đó người sử dụng sẽ ở trong mộng cảm nhận cảm giác của đối tượng mục tiêu, rất thích hợp với người không hiểu rõ tính tình của mẹ và vợ mình như Từ Đạt.

"Dùng cái này thử xem?"

Từ Nhị thấy Hạ Tuy thật sự nghĩ ra cách, vui vẻ ném hết sách vở, cầm lá bùa vàng ngắm nghía một hồi, bộ dạng không thể chờ đợi được, "Có phải là đốt cho bọn họ uống hay không?"

Từ Tiểu ở một bên tò mò nhìn, cũng ngừng bút.

Hạ Tuy giải thích công dụng của lá bùa này, "Không cần uống, chỉ cần gấp lại đặt dưới gối đầu buổi tối ngủ là được."

Nói xong cầm lại lá bùa vàng năm ngón tay linh hoạt gấp gấp, trong chớp mắt đã gấp thành một lá bùa hình tam giác.

Từ Nhị suy nghĩ, nằm nhoài ra bàn chớp mắt nhìn Hạ Tuy, "Hạ đại ca, vậy có thể cho em xin thêm vài tấm không?"

Phỏng chừng bởi vì lúc trước Hạ Tuy cứu cô bé, sau khi quen rồi Từ Nhị đối với Hạ Tuy rất là thân thiết.

Hạ Tuy còn chưa từng tiếp xúc với như cô gái nhỏ dễ thương như vậy, hệ miễn dịch vẫn chưa hoàn thiện, nghĩ bùa này cũng không có hại gì, gật đầu đồng ý, "Muốn mấy tấm? Nhưng mà anh nói trước, không thể dùng lung tung, nếu không một tấm bùa nhỏ cũng sẽ dẫn đến tai họa."

Từ Nhị gật đầu như gà mổ thóc, sau đó ra dấu số ba, "Em muốn cho bà nội với mẹ dùng nữa, em hi vọng mẹ có thể hiểu sự vất vả của bà nội, cũng muốn bà nội biết mẹ ở ngoài làm việc mệt mỏi ra sao, nhưng mà không cần phải kí ức gì mọi người cũng biết."

Mỗi người đều có bí mật của mình, Từ Nhị tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã hiểu biết không ít.

Nàng nghĩ như vậy chủ yếu là vì bình thường mẹ và bà nội cãi nhau hai anh em bọn họ không thể bên vực ai, nếu nói với bà nội rằng mẹ vất vả, bà nội chắc chắn sẽ đau lòng rơi nước mắt.

Mà nếu nói với mẹ là bà nội cũng mệt, vậy thì mẹ sẽ giận, tóm lại bị kẹp ở giữa không thể nói gì, Từ Nhị liền nghĩ có lẽ ba ba cũng là băn khoăn như vậy.

Hạ Tuy lúc đã gấp bùa đã suy xét đến chuyện này, đã cố định phạm vi kí ức, bây giờ ngheTừ Nhị nói, lại thu nhỏ phạm vi kí ức thêm nữa là được.

Từ Hiểu ở một bên nhìn cũng rất chờ mong, cậu bé cũng hi vọng trong nhà có thể khôi phục sự hài hòa như trước kia, nhưng Từ Hiểu cũng không hi vọng sự hài hòa này đổi lấy bằng việc bất cứ ai trong nhà phải chịu nhẫn nhịn ủy khuất, hy vọng lần này mọi người có thể thông cảm cho nhau, không cần chỉ vì vài việc nhỏ mà cãi nhau.