Nếu đã nhận lời Giang Húc, Hạ Tuy cũng không trì hoãn nữa, tạm thời buông công việc trên tay xuống, đến phòng làm việc lật lật tìm vật liệu có thể dùng được mà buổi sáng Tiểu Uông đã mang đến bổ sung vào, cuối cùng chọn được một khối ngọc thạch chất liệu trung bình.
Hạ Tuy làm đạo sĩ, đương nhiên sẽ không đưa cho Giang Húc tượng Bồ tát đã khai quang gì gì đó, hắn cắt ngọc thạch thành hai khối, sau đó làm thành một đôi ngọc bài âm dương.
Cái gọi là ngọc bài âm dương chính là hai mảnh ngọc có thể ghép lại thành một, tương ứng thuộc tính âm dương của nam và nữ.
Đây là Hạ Tuy làm cho Giang Húc và Giang lão gia, cố gắng làm thành một đôi, cũng là vì hai người này có quan hệ máu mủ có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Cái này giống như hai hồ nước thông với nhau, nếu một hồ nước bị khô hạn, tức là thủy khí giảm sút, như vậy hồ nước bên kia có thể thông qua đường dẫn trung gian đổ thêm nước vào, ngược lại nếu có mưa to, bên kia cũng có thể chia sẻ áp lực.
Nếu hai hồ nước hỗ trợ cho nhau, khả năng chống hạn chống lụt đều mạnh hơn so với chỉ có một hồ nước.
Lúc Hạ Tuy điêu khắc đồ vật sẽ dẫn khí vào dụng cụ điêu khắc, dẫn nhập khí này vào mỗi đường điêu khắc tạo thành trận pháp, cho nên dù là khắc gỗ hay khắc ngọc thì cũng đều không khó khăn.
Khắc xong ngọc bài, chạng vạng lúc Hạ Tuy tập luyện buổi chiều tay trái để sổ sinh tử tay phải để hai miếng ngọc bài, ngưng tụ hồng hoang chi khí dẫn vào đó.
Trừ cái này ra buổi tối Hạ Tuy dùng bùa cho Tiểu Hắc ăn, nhân lúc tâm trạng nó tốt đã nhổ hai túm lông của nó, cẩn thận làm thành tua rua, xong rồi lấy dây đỏ cột lại.
Tuy rằng tua rua bằng lông đen phối với ngọc bài nhỏ màu trắng lại thêm dây treo màu đỏ nhìn có vẻ không đẹp mắt lắm, nhưng lông của Tiểu Hắc mềm mịn lại không có mùi gì lạ, dây đỏ thắt cũng đẹp, hơn nữa miếng ngọc bài nho nhỏ có khắc trận văn tinh xảo, phối màu tuy rằng quê mùa, dù cho ai nhìn thì cũng không thể nói vật trang trí này trông quá khó coi được.
Nói cách khác, dù người ta ăn mặc không phải hàng hiệu, nhưng bản thân người ta có cốt cách hơn người, giá trị nhan sắc đè bẹp chúng sinh, ai còn có thể dối lòng mà chê bai đây?
Nếu không phải nghi ngờ Tiểu Hắc vốn không phải là chó, Hạ Tuy vốn còn muốn lấy một ít máu chó đen, nhưng ngẫm lại đến Hạ Dạ còn phải kiêng kị Tiểu Hắc, Hạ Tuy cảm thấy lấy lông của nó cũng được rồi.
Buổi tối Hạ Tuy lại cố ý đặt ngọc bài trước bàn thờ của Tổ sư gia, chờ đến sáng hôm sau cầm ngọc bài đến cho Hạ Dạ kiểm chứng hiệu quả, xác định cả Hạ Dạ cũng không muốn tới gần, lúc này mới nhờ già Lý tìm một cái hộp nhỏ, đặt ngọc bài vào rồi nhờ Tiểu Uông giúp giao đồ.
Tuy rằng Chu Khải nói có chuyển phát nhanh, nhưng thứ này để vào tay người xa lạ thì hắn không yên tâm lắm.
Mãi tới buổi sáng chuẩn bị xuất phát Hạ Tuy mới biết được, người bên tổng cục phái đi là đám người đội trưởng Dương, đi theo có Tề Huy, Quý Đàm, Tiểu Lệ cùng với hai nhân viên kỹ thuật lúc trước cùng Hạ Tuy đi đào mộ Vương Phúc Hải là Tát Ba và Lưu Tây, tổng cộng sáu người, tất cả đều là người có giao tình với Hạ Tuy, tổng cục đang ra bài gì nhìn là biết ngay.
Hạ Tuy cũng không ngại, ngược lại cảm thấy người quen còn rất tốt, lúc ở chung không cần nói nhiều, nhưng lúc làm việc cũng khá là ăn ý.
Bố Thoát Nội thì không phí nhiều tâm sức như vậy, trừ Tiểu Uông ra thì không phái ai cả, nhưng mọi người ai cũng biết, nhân viên tình báo của bọn họ không chỉ ở nước ngoài, dù là ở trong nước thì địa bàn hoạt động cũng trải rộng như ở nước ngoài vậy.
Từ sau sự kiện của bút thần, mạng lưới tình báo của Hải Thành lại càng giống như hoa bồ công anh phát tán khắp nơi.
Tóm lại kẻ ngoài sáng người trong tối, ai cũng không nhường ai, Hạ Tuy nhìn thấy trong mắt, chỉ cần hai bên có thể duy trì cân bằng đối với hắn cũng là chuyện tốt.
Bọn người đội trưởng Dương cũng mặc kệ cấp trên có dụng ý gì, mọi người tập hợp bên ngoài văn phòng, chờ Hạ Tuy ngồi xe đi ra, đội trưởng Dương cũng không rề rà, là người đầu tiên chớp lấy cơ hội xuống xe chạy đến ngồi nhờ xe của Hạ Tuy, quang minh chánh đại "Lấy công mưu tư", "Hạ trưởng phòng, tôi có chút việc cần phải bàn với ngài trên đường đi.
"
Lần này xuất phát, bởi vì người ( quỷ ) nhiều, cho nên dùng đến hai chiếc xe.
Hạ Đông lái một chiếc xe ở phía sau, già Lý ngồi ở ghế phụ, Chu Khải hiện hình ngồi ở ghế sau nơi mặt trời không chiếu tới, Lý Hải Sinh ngồi bên cạnh tranh thủ tập vẽ bùa.
Sư phụ nói bây giờ cậu có thể bắt đầu thử dẫn khí, đến lúc đó có thể chính thức vẽ ra lá bùa có thể sử dụng được, càng biết nhiều về bùa chú thần kỳ Lý Hải Sinh lại càng chờ mong bản thân mình một ngày nào đó có thể sử dụng được lực lượng của những lá bùa.
Hạ Tuy ngồi trên xe với Tiểu Uông và bé trai mới mười tháng tuổi Hạ Dạ, còn có thêm một con chó đen nhỏ bằng bàn tay đang với hai chân trước cào cào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Chỗ trống còn rất nhiều, đội trưởng Dương vừa kéo cửa sau định vào ngồi, lại nghe Hạ Tuy đột nhiên lên tiếng bảo ông lên ghế phụ ngồi, "Phía sau có chó, sợ nó cắn chú.
"
Đội trưởng Dương "A" một tiếng, sau khi lên xe còn quay lại nhìn kỹ, xác định con chó Hạ Tuy nói là sợ sẽ cắn mình chỉ nhỏ bằng bàn tay đang ngồi ngoan ngoãn trên đùi Hạ Tuy cố gắng nhìn ra ngoài, vừa rồi đội trưởng Dương còn tưởng ngoài chú chó con này ra còn có một con chó to đang nằm ở chỗ nào khuất tầm mắt nữa.
Mặt kệ là chó to hay chó nhỏ, đội trưởng Dương là một người không thích thú cưng, cũng không để ý nhiều, ngược lại nhìn Hạ Dạ ngồi xếp bằng ngay ngắn bên cạnh Hạ Tuy thêm mấy lần, thắt dây an toàn rồi quay lại trêu ghẹo Hạ Tuy, "Sao vài ngày không gặp đã có thêm một em bé lớn như vậy rồi? Tiểu Dạ đâu?"
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cảm giác tồn tại của Hạ Dạ rất mạnh, lúc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ai đó, ngay giữa ngày hè oi bức cũng có thể sinh ra cảm giác rét lạnh.
Em bé liếc nhìn đội trưởng Dương, không hé răng, Hạ Tuy và Tiểu Uông cùng cười, vẫn là Tiểu Uông giải thích với đội trưởng Dương, "Đây không phải là Tiểu Dạ sao? Ngủ vài ngày đã lớn như vậy đó.
"
Nghĩ đến chuyện ở thế giới trong mơ, đội trưởng Dương nghĩ sau khi giải quyết xong chuyện đó Hạ Tuy và Hạ Dạ có được ánh sáng công đức, cho nên tu vi tăng nhanh dẫn đến Hạ Dạ lớn lên.
Lại nói quả thật chuyện này cũng có liên quan, Hạ Dạ lúc trước
.