Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 79: Ánh Sáng Hải Thần 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hạ Tuy đợi không lâu lắm, Hạ Dạ và Chu Khải đã bay trở về, trong ngực Hạ Dạ còn ôm một cái bình.

Bình không lớn, chỉ to bằng bàn tay của người trưởng thành, rong rêu bám bên ngoài đã được Chu Khải và Hạ Dạ lau đi , nhìn không ra màu sắc ban đầu, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy một ít hoa văn.

"Thứ này là cái gì?"
Hạ Tuy đưa tay ra đón, bảo Hạ Dạ lại đây.

Chu Khải mang Hạ Dạ và cái bình đưa tới, không chắc lắm trả lời, "Tiểu Dạ nói đồ vật bên trong có lợi cho quỷ, có thể dùng rải vào trong nước để câu quỷ.

"
Nói đến câu quỷ Chu Khải còn chà xát hai tay nổi da gà, cảm thấy sau này mình sẽ sinh ra ám ảnh tâm lý đối với chuyện câu cá mất thôi.


Hạ Dạ gật đầu, "Bên trong này hẳn là tóc của tội phạm thời cổ đại được đao phủ cắt, giết một người cắt một dúm tóc kết thành hình dạng đặc biệt phong bế trong cái bình đem chôn dưới gốc cây hòe, chôn rồi đào, đào rồi lại chôn, chờ đến khi họ về hưu không làm nghề này nữa sẽ nhờ người chuyên đi biển giúp họ mang cái bình này quăng xuống biển, như vậy có thể sẽ được bình an đến khi tuổi già.

"
Hạ Dạ là anh linh được ba loại khí tạo thành, không kém gì so với yêu ma quỷ quái sau khi được khai mở trí tuệ, thực lực lại càng mạnh hơn, ký ức được truyền thừa từ các tiền bối lại càng nhiều hơn.

Những kiến thức về yêu ma của Hạ Dạ có thể kém hơn Hạ Tuy đã đọc được nhiều ghi chép của biết bao đời Quan chủ, lại còn tự mình đi ngao du bốn phương tự thể nghiệm, nhưng có nhưng tri thức hiếm thấy thì Hạ Tuy còn phải thỉnh giáo Hạ Dạ.

Hạ Dạ có thể trực tiếp nghĩ đến "bình Bình an" của đao phủ, cũng bởi vì vừa mới nhìn thấy nó đã ngửi được tử khí ở bên trong.

Hạ Tuy cũng đã được nghe nói truyền thuyết này, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, đao phủ vì bảo vệ bình an, tuyệt đối sẽ không để người khác nhìn thấy "bình Bình an" của mình.

Cầm chiếc bình mở âm nhãn ra nhìn, chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài bám một lớp khí trắng xám.

Lúc chạm vào đáy bình cảm giác được có những văn tự cổ, dùng ngón tay sờ sờ phân biệt được, đúng là ba chữ "bình Bình an".

Trên bình Bình an tuyệt đối không thể khắc gì ngoài ba chữ này, chỉ sợ lộ ra sẽ có người biết được tin tức, khiến những con quỷ này tìm được mình.

Nói là quỷ, kỳ thật trong tóc cũng chỉ là tử khí của người chết trước khi bị chém đầu, có điều cả đời đao phủ không biết đã chém bao nhiêu cái đầu, cho nên nếu thật sự những tử khí này đến tìm ông ta, một khi gặp phải nhất định cả nhà chết sạch gà chó cũng không tha.

"Chung quanh rất sạch sẽ, một con quỷ bản địa cũng không có, tôi nghi ngờ là ốc biển trên núi, trong biển cũng có quái vật ăn hồn, cho nên dùng cái này, có lẽ có thể dẫn dụ nó đến.

"
Hạ Dạ nói nguyên nhân vì sao mình phải tốn sức vớt cái bình này từ dưới đáy biển lên.


Hạ Tuy cảm thấy ý tưởng này không tệ, lúc trước hắn cũng có nghĩ đến cách này, nhưng mà phải đi đâu tìm quỷ hồn đây? Con hàng Chu Khải này nhất định không thể dùng được, nếu mà dùng chẳng khác nào dùng bánh bao thịt chọi chó, có đi không về.

Hạ Dạ bây giờ không thể phân thân hồn phách và thân thể, dù bây giờ bên ngoài có tìm được một con quỷ đồng ý hi sinh, Hạ Tuy cũng không muốn dùng cho lắm.

Dùng quỷ hồn của người ta dẫn rắn ra khỏi hang, nếu để xảy ra chuyện gì thì có khác nào giết người đâu, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, dù sao quỷ hồn mà chết rồi thì chính là hồn phi phách tán.

Trong đầu Hạ Tuy bắt đầu nảy ra một ý nghĩ cuối cùng có thể dùng đến, chính là tự mình tách một phần sinh hồn của mình ra dùng, nhưng mà điều kiện tiên quyết là Tiểu Hắc phải tỉnh lại, mà còn phải chắc chắn rằng lúc đó Tiểu Hắc sẽ không ăn luôn hắn.

Bây giờ có cái bình này, năng lực của Hạ Tuy coi như có đất dụng võ.

Hạ Tuy vẻ mặt như thường nhưng trong lòng đã quyết định một sự việc quan trọng, tâm trạng thoáng chốc trở nên tốt hơn, bảo Hạ Dạ nhìn về phía đội trưởng Dương, "Vừa rồi đội trưởng Dương bị thứ gì đó dưới vực sâu dùng ánh trăng làm trung gian quyến rũ hồn phách, cậu xem thần hồn của chú ấy có còn mùi vị gì không.

"
Chu Khải ở bên cạnh nghe vậy khóe miệng co rút, nhưng nhìn một người một tiểu quỷ kia, mặc kệ là người nói chuyện hay là người nghe lời, đều không cảm thấy nói như vậy có gì không đúng, Chu Khải cũng chỉ có thể nhếch miệng không dám nói lời thừa.

Chẳng lẽ hắn có thể trực tiếp nói: Ha, Lão đại, anh nói như vậy sao giống như xem Tiểu Dạ là chó cảnh sát vậy?
Không cần làm thật thì Chu Khải cũng biết hậu quả khi nói những lời này sẽ rất thê thảm.

Hạ Dạ duỗi cánh tay từ trên người Hạ Tuy bám vào trước ngực đội trưởng Dương, leo lên đầu ngửi ngửi khắp ấn đường, đỉnh đầu, cái ót, túm lại không bỏ sót chỗ nào của cùng đầu.

Chu Khải nhìn hình ảnh đó mà đem nắm tay nhét vào trong miệng luôn, cố gắng để bản thân đừng mở miệng nói chuyện.

Đội trưởng Dương đã từng bế con gái của mình, lúc đón lấy Hạ Dạ cũng sửa lại thành kiểu ôm em bé, hơi thở của Hạ Dạ không thơm mùi sữa giống như những em bé bình thường, ngược lại rất là lạnh lẽo.


Có đều mềm mềm mập mập, cảm giác ôm không tệ, đội trưởng Dương còn thừa dịp Hạ Dạ nghiêm túc làm việc mà sờ soạng đùi của Hạ Dạ.

Mặc áo sơ mi với quần yếm, phía dưới còn mang vớ trắng đến mắt cá chân, chân đi đôi giày da màu đen nho nhỏ, đứa bé này khiến người ta vừa nhìn đã thấy nhộn nhạo, đội trưởng Dương hôm qua gặp mặt ở đường Ngô Đồng là đã muốn nhéo Hạ Dạ rồi.

Đương nhiên, nhéo mặt chắc sẽ không được rồi, lúc này nhéo cái chân mập mạp, coi như cũng thỏa mãn.

Hạ Dạ cảm nhận được động tác của đội trưởng Dương, nghi ngờ nhìn ông ta, phát hiện đối phương thấy nó ngừng lại thì lập tức khẩn trương hỏi có phải xảy ra vấn đề gì không.

Hạ Dạ lắc đầu, cảm thấy có thể là mình nghĩ nhiều thôi, người lớn bế trẻ con có vẻ đều là như vậy.

Hạ Dạ đến bây giờ còn chưa chạm trán với mấy ông chú bà dì biến thái nên không nghĩ nhiều, vỗ vỗ đỉnh đầu của đội trưởng Dương, xác định kết quả, lúc này mới xoay người bò lại lên người Hạ Tuy.

"Đã bị vật gì đó đánh dấu rồi, nhưng mà không cùng loại với ánh sáng xanh lần trước.

"
Nếu muốn bắt mồi, mà phải tốn thời gian dụ dỗ con mồi từ mặt biển đi xuống tới vực sâu rồi mới hiện thân ăn thịt con mồi, vậy có thể cho là vật đó không thể rời khỏi vực sâu hay không?
Điều này lại không giống với ánh sáng xanh, ánh sáng xanh không biết ở chỗ nào dưới đáy biển tìm
.