Trong buổi tự học tối nay, rất nhiều học sinh lớp 10 đã ngủ gà ngủ gật.
Bên lớp 11, Tống Dương ra khỏi tòa dạy học, đến một góc yên tĩnh, nhắn tin cho mười mấy người liền một lúc.
Gửi tin nhắn xong, Tống Dương bỏ điện thoại vào túi, thở ra một hơi hung tợn về phía màn đêm.
Làm đầu gấu trường nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu cậu ta bị người khác đánh.
Chắc chắn người kia từng học võ, nhưng không sao cả, ba người không đánh được cậu ta, chẳng lẽ mười mấy người cũng không đánh được? Có phải quay phim võ thuật đâu.
Trong đám người cậu ta gọi có tám người là côn đồ ngoài trường, lát nữa sẽ cầm gậy bóng chày tụ họp với bọn họ.
Tống Dương không muốn làm lớn chuyện, cậu ta chỉ muốn lấy lại danh dự trước mặt bé xinh đẹp mà thôi.
Lớp 10 và lớp 11 chỉ có hai tiết tự học buổi tối, tan học sớm hơn lớp 12.
Tống Dương ra khỏi lớp học trước, đưa bảy học sinh thể thao phóng xe rời trường.
Địa điểm tập hợp là nơi bọn họ bị đánh ban sáng.
Lúc này, trên đường không có nhiều xe cộ qua lại, cả buổi cũng chẳng có một người đi đường, cực kì hợp để đánh nhau.
“Có hai thằng nhóc mà gọi nhiều như thế à?”
Cầm đầu đám côn đồ là anh Trịnh mặc áo ba lỗ, xăm hình con rắn trên cánh tay, anh ta cười, nhả khói về phía Tống Dương.
Tống Dương đã nếm trải mùi vị của việc khinh địch, xụ mặt nói: “Một đứa trong đó có thể dễ dàng vật ngã ba bọn em, tốt nhất là anh Trịnh nên nghiêm túc một chút.”
Anh Trịnh liếc nhìn cơ bắp trên người Tống Dương, gật đầu.
Phần lớn người anh ta dẫn theo đều núp dưới bóng cây, đèn đường chẳng chiếu tới, chỉ có ba người Tống Dương cà lơ phất phơ ngồi bên đường, bày ra tư thế khiêu khích.
Ở cổng trường Nhất Trung, Tạ Cảnh Uyên, Tô Diệu Diệu, Từ Thủ và Cố Gia Lăng cùng sánh vai bước ra.
Tối nay Cố Gia Lăng sẽ chuyển đến nhà họ Tạ, tài xế đã lái xe chờ ở bên ngoài từ trước, cốp xe phía sau để hành lí của Cố Gia Lăng.
Tô Diệu Diệu: “Tôi cũng muốn ngồi xe.”
Có ô tô rồi, ai còn thích đi xe đạp nữa.
Tô Diệu Diệu không trưng cầu ý kiến của Cố Gia Lăng, cũng chẳng chào hỏi Tạ Cảnh Uyên, đi thẳng đến chiếc xe màu đen sang trọng, mở cửa sau ra.
Tài xế kinh ngạc nhìn cô bé xinh đẹp trong xe.
Cố Gia Lăng đẹp trai, từ nhỏ đã được các bạn nữ yêu thích, không ngờ vừa tới Nhất Trung đã quen được một cô bé xinh xắn như vậy.
Tài xế nhìn Cố Gia Lăng đầy hâm mộ, có người đàn ông nào chưa từng trải qua tuổi trẻ, có chàng trai nào chưa từng mơ ước được yêu sớm với hoa khôi của trường đâu.
Song, khi ánh mắt tài xế rơi trên mặt Cố Gia Lăng, lại phát hiện Cố Gia Lăng không được vui vẻ cho lắm, thậm chí thằng nhóc này còn bỏ bạn nữ xinh đẹp đó lại, ngồi vào ghế bên cạnh tài xế.
Tài xế: …
“Lên xe đi, lái chậm chậm chút, đi theo xe đạp của bọn họ.” Cố Gia Lăng vừa ngáp vừa nói, huấn luyện quân sự cả ngày làm cậu cũng buồn ngủ.
Trong lòng tài xế tràn đầy nghi ngờ.
Xe đạp đi rất chậm, tài xế vẫn giữ tốc độ như sên bò, liếc mắt nhìn cô gái như đã ngủ say, thấp giọng hỏi Cố Gia Lăng: “Cô bé đó là?”
Cố Gia Lăng không muốn nói cho lắm: “Hạng ba lớp cháu.”
Cậu ta không hiểu, tại sao một con mèo lười lại có thành tích tốt như vậy.
Lí do Cố Gia Lăng dọn đến nhà họ Tạ là vì muốn học tập với hạng nhất và hạng nhì, bây giờ lại có thêm một hạng ba, tài xế lập tức mừng thay cho ông cụ nhà mình: “Tốt quá, đều là học bá, cậu làm bạn với bọn họ, chắc chắn sau này sẽ thi đỗ đại học danh tiếng.”
Cố Gia Lăng vốn không có hứng thú với mấy trường đại học danh tiếng gì đó, cậu chỉ muốn nhận thầu một khu thắng cảnh non nước hữu tình, tự do thoải mái sống ở trong đó.
Phần lớn các khu thắng cảnh hiện có đều do quốc gia quản lí, Cố Gia Lăng nghĩ, chờ ông cụ hai tay buông xuôi, cậu sẽ lấy di sản ra tự mở một làng du lịch.
Tài xế để ý thấy bên đường có hai nam sinh đang đạp xe, một cậu cao gầy cứ liên tục nhìn vào đây.
Tài xế: “Kia là Tạ Cảnh Uyên à, cậu ấy có phải bạn trai của cô bé đằng sau không?”
Sáng nay anh đã thấy cô bé này ngồi trên xe của Tạ Cảnh Uyên, trông cực kì thân mật.
Cố Gia Lăng suýt thì sặc nước bọt, vừa ho khan vừa nói: “Bạn trai cái gì, đó là đạo… lớp trưởng của chúng cháu, lớp trưởng không yêu sớm đâu.”
Nực cười, luật lệ của Thanh Hư Quán nghiêm như vậy, Tạ Cảnh Uyên thân làm Quán chủ, sao có thể phá giới, có phá thật thì cũng không phải vì một con mèo.
Chỉ là con người thiên vị chó mèo mà thôi.
Cố Gia Lăng chua chát nghĩ.
Bên đường, dưới ánh đèn.
Một đàn em của Tống Dương sáng mắt lên, nhắc nhở cậu ta: “Nhìn kìa, hình như là bọn họ.”
Tống Dương thôi lướt điện thoại, ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, nhận ra anh của bé xinh đẹp và nam sinh cường tráng kia.
“Không đúng, tên này cũng học lớp 10?” Một đàn em chỉ vào Tạ Cảnh Uyên, nói.
Thật ra sáng nay Tạ Cảnh Uyên có mặc đồ rằn ri, song vì Tô Diệu Diệu chê vải của áo khoác thô ráp, vuốt không thoải mái nên Tạ Cảnh Uyên mới cởi áo khoác.
Khi ấy lực chú ý của ba người Tống Dương đều đặt trên người Tô Diệu Diệu, lại vì trước đây vẫn luôn cho rằng Tạ Cảnh Uyên là học sinh lớp 12, nên hoàn toàn không nhìn thấy quần của cậu.
Tống Dương: …
Vậy mà hai ngày nay cậu ta lại đuổi theo một học sinh lớp 10, gọi thằng nhóc đó là anh!
Mất mặt quá!
“Có phải chiếc xe kia đi cùng bọn họ không?”
Tống Dương nhìn hãng của chiếc xe đó, đương lúc cậu ta chuẩn bị buông tha, thì trong xe, Cố Gia Lăng lại cười trên nỗi đau của người khác, nói với tài xế: “Lái nhanh một chút, vượt qua bọn họ.”
Tài xế hơi lo lắng: “Đằng trước có ba nam sinh…”
Cố Gia Lăng: “Một mình Từ Thủ có thể đối phó với bọn họ, chắc chắn là đám người đó đến nói xin lỗi, có chúng ta ở đây bọn họ không dám xin lỗi đâu.”
Tài xế suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng bèn tăng tốc độ.
Cố Gia Lăng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, với thị lực của cậu, tất nhiên đã sớm phát hiện ra những bóng người núp trong bóng cây tối đen.
Cố Gia Lăng rất muốn biết sức mạnh thật sự của Từ Thủ và đạo trưởng ở kiếp này.
Khi Tạ Cảnh Uyên và Từ Thủ dừng xe lại và đi theo đám Tống Dương vào bóng cây, Cố Gia Lăng lập tức bảo tài xế dừng xe lại, cậu muốn quay lại xem.
Vì tốc độ xe thay đổi nên Tô Diệu Diệu hơi mở mắt ra, đúng lúc thấy Cố Gia Lăng đang định đi xuống.
Tô Diệu Diệu nhìn ra bên ngoài, thấy lạ bèn hỏi: “Đạo trưởng và Từ Thủ đâu?”
Cố Gia Lăng: “Đi đánh nhau rồi, chúng ta đi xem không?”
Tô Diệu Diệu dè dặt hỏi: “Đánh nhau với ai?”
Cố Gia Lăng dùng giọng điệu bỡn cợt nói: “Đương nhiên là người.”
Tô Diệu Diệu yên tâm, xuống xe theo cậu.
Tài xế cũng xuống, anh thấy chuyện này không đúng lắm, ngộ nhỡ đám học sinh cấp ba thật sự muốn đánh nhau, có người lớn là anh ở đây cũng giúp đỡ được.
Trong bóng cây cách đó 200m, Tống Dương, anh Trịnh dẫn người vây quanh Tạ Cảnh Uyên và Từ Thủ thành một vòng tròn.
Tạ Cảnh Uyên thờ ơ nhìn Tống Dương: “Đây là cách giải quyết của cậu?”
Cậu chỉ để Từ Thủ dạy cho Tống Dương một bài học mà thôi, mong Tống Dương đừng quấy rầy Tô Diệu Diệu nữa, vậy mà một học sinh như Tống Dương lại dùng quan hệ xã hội trả thù?
Tạ Cảnh Uyên nhìn gậy bóng chày trong tay đám anh Trịnh, loại vũ khí này đánh nhau đúng là trí mạng.
Tống Dương: “Sao thế, bây giờ biết sợ rồi? Như vậy đi, mày gọi tao một tiếng anh, sau này cũng đừng can thiệp vào chuyện yêu đương của tao với em gái mày, chuyện ngày hôm nay coi như xong.”
Tạ Cảnh Uyên biết tiết chế, nhưng Từ Thủ không nhịn được nữa.
Trong mắt cậu, Tống Dương không hề khác những tên quần áo là lượt ỷ mạnh hiếp yếu, trắng trợn ức hiếp dân nữ ở kiếp trước.
Từ Thủ lao về phía Tống Dương.
Tống Dương đã đề phòng cậu nên kịp thời lùi ra sau, cùng lúc đó, đám anh Trịnh vung gậy bóng chày về phía Từ Thủ.
Kế hoạch thay đổi bất ngờ, ban đầu bọn họ chỉ định dọa dẫm hai học sinh, nhưng hai người này lại không biết tốt xấu khiêu khích họ, đám anh Trịnh bị kích thích, lập tức ném kế hoạch sang một bên.
Tạ Cảnh Uyên vẫn đứng yên.
Từ Thủ không bắt được Tống Dương, cậu bắt lấy gậy bóng chày của tên Trịnh ở gần nhất dễ như trở bàn tay, một tay cướp gậy, tay kia quăng gã ta một vòng như cây gậy, hai chân anh Trịnh đập vào đầu mấy tên côn đồ cắc ké, một tên trong số đó phất tay cào loạn theo bản năng, nhưng lại không để ý mà kéo quần anh Trịnh xuống, để lộ quần tam giác màu đỏ thẫm của gã.
Mấy tên cắc ké ngã xuống trước tiên, tiếp đó đến tên Trịnh mất vũ khí cũng bị Từ Thủ ném xuống, nửa người giấu trong bóng cây, hai bắp đùi đã trắng bị đèn đường chiếu vào lại càng trắng hơn.
Tống Dương và mấy học sinh thể thao còn chưa kịp ra tay: …
Từ Thủ cầm gậy bóng chày đi về phía họ.
Trên mặt cậu là vẻ ghét ác như thù, khuất sáng đi tới, ánh mắt như thể muốn giết người.
Tống Dương sợ hãi, lắp bắp nói: “Anh ơi, anh nghe em giải thích, thật ra em không định đánh nhau đâu, chỉ muốn dọa bọn anh một chút thôi!”
Từ Thủ tiếp tục đi về phía cậu ta.
Tống Dương ôm hi vọng nhìn Tạ Cảnh Uyên: “Anh ơi, anh là anh ruột của em, sau này em nghe theo các anh hết được không?”
Bấy giờ Tạ Cảnh Uyên mới gọi Từ Thủ lại.
Từ Thủ mím môi, lạnh lùng vứt gậy bóng chày xuống trước mặt Tống Dương.
Tống Dương không hổ là học sinh thể thao, nhanh nhẹn nhảy dựng lên, kết quả lúc đáp đất lại đạp trúng gậy bóng chày, ngã càng thêm thảm hại.
Tạ Cảnh Uyên hỏi tên Trịnh đang chật vật tìm quần: “Trước đây từng giết người chưa?”
Anh Trịnh thật sự muốn dùng ánh mắt như nhìn tên thần kinh nhìn cậu, giết người cái gì, gã chỉ là một tên côn đồ thường lăn lộn trong quán bar, kiếm tiền bằng cách dọa người với đòi nợ thôi.
Chưa kể đến giết người, gã còn chẳng từng đánh được mấy người, rất nhiều người nhìn thấy dáng vẻ của bọn gã đã sợ mất mật rồi.
“Không có, hoàn toàn không có, đó là phạm pháp, ai mà dám!”
Tạ Cảnh Uyên nhìn Tống Dương lần nữa.
Tống Dương sắp khóc đến nơi rồi: “Anh à, chuyện tàn nhẫn nhất em từng làm là đánh người ta gãy xương, thật sự không dám giết người, đã là thời đại nào rồi, anh đừng nghĩ nhiều, tối nay chỉ là hiểu lầm thôi!”
Tạ Cảnh Uyên thấy bọn họ nói thật thì trầm mặc vài giây, nói: “Lần sau không được làm vậy nữa, nếu sau này để tôi biết mấy người lại lấy nhiều địch ít, tôi sẽ đưa mấy người vào đồn cảnh sát.”
Cậu chỉ bắt yêu, còn bắt người là chuyện của cơ quan hành chính, của cảnh sát.
Tống Dương và tên Trịnh đều biết cậu đang nghiêm túc và thật sự có bản lĩnh này, liên tục cam đoan không dám gây chuyện nữa.
Chờ Tô Diệu Diệu, Cố Gia Lăng và tài xế đi tới, chỉ thấy một đám thiếu niên cao lớn đô con luống cuống leo lên xe đạp, chạy trối chết.
Lại nhìn Tạ Cảnh Uyên và Từ Thủ, dường như không rối một sợi tóc nào.
Cố Gia Lăng kinh hãi hỏi: “Hai người đuổi được mười mấy người bọn họ?”
Tạ Cảnh Uyên nhìn cậu, nói rõ: “Một mình Từ Thủ ra tay.”
Cố Gia Lăng: …
Được rồi, cậu biết Từ Thủ lợi hại rồi!
Tô Diệu Diệu ngáp một cái, không hiểu lắm: “Sao bọn họ lại muốn đánh chúng ta?”
Từ Thủ nhớ đến Tống Dương mạnh miệng vừa rồi, trừng cô, nói: “Không phải là do cậu trêu vào sao.”
Đầu mèo mặt mèo, Tống Dương đúng là bị mù nên mới vừa ý con mèo lười này.
Tô Diệu Diệu không phục: “Tôi trêu chọc bọn họ lúc nào, lần đầu bọn tôi gặp mặt vẫn rất tốt mà, lúc cậu đến mới đánh nhau.”
Sợ Từ Thủ cãi lại, Tô Diệu Diệu tìm Tạ Cảnh Uyên làm chứng: “Đạo trưởng cũng thấy hết.”
Tạ Cảnh Uyên: “… Ừm.”
Là do cậu đã đánh giá thấp độ hiểm ác của những học sinh cấp ba này, cho rằng dạy dỗ một lần bọn họ sẽ biết khó mà lui.
Về sau khi gặp chuyện này lần nữa, vẫn nên đổi cách giải quyết, đánh qua đánh lại sẽ dễ làm lớn chuyện.