Cặp mắt của Giang Thời Tự rất sáng, lúc nhìn Đoàn Chước giống như được phủ một lớp hơi nước khiến Đoàn Chước thất thần, Giang Thời Tự bất ngờ giơ chân thụi hắn một cái.
“Đệt.” Đoàn Chước không kịp hoàn hồn, lăn sang một bên theo bản năng, che người anh em của mình lại. Cú lên gối này của Giang Thời Tự thật sự rất tàn nhẫn, Đoàn Chước đau tới mức không thở nổi.
“Đau không?” Cằm của mình bị Giang Thời Tự nắm lấy, Đoàn Chước hoàn toàn không biết bản thân có biểu cảm vừa đáng thương, vừa dễ bắt nạt nhường nào.
Giang Thời Tự xoa đầu hắn một cái rồi vào phòng tắm tắm rửa. Đoàn Chước nằm một lúc vẫn không biết Giang Thời Tự cởi cà vạt của hắn ra từ khi nào.
Hai người chung chăn gối đã mấy ngày rồi. Mỗi lần nhìn Giang Thời Tự không chút đề phòng ngủ say cạnh mình, trong lòng Đoàn Chước luôn sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc quái dị.
Em muốn như nào cũng được, chỉ cần có thể ở bên em.
Mỗi đêm, Đoàn Chước đều sẽ thừa dịp Giang Thời Tự ngủ say mà lén lút nhìn cậu, giống như nhìn mấy cũng không thấy phiền.
Ngày hôm sau lại là Giang Thời Tự rời đi trước, Đoàn Chước nằm ở trên giường ngẩn ngơ một hồi, không biết xấu hổ dịch sang địa bàn của Giang Thời Tự để nằm thêm một lúc.
Trên chăn vương lại mùi hương cơ thể cậu, Đoàn Chước chui vào trong đó. Không biết có phải do tiếp xúc với nó lâu hay không, tim hắn bắt đầu đập rộn lên.
Tay đã đưa xuống tới chỗ nào đó kia rồi, lúc tỉnh hồn lại, Đoàn Chước thoáng sửng sốt, sau đó chạy vào phòng tắm dội nước lạnh.
Mà Giang Thời Tự ngồi ngẩn người ở bàn làm việc cũng đang suy nghĩ về Đoàn Chước.
Bình thường bộ dạng hắn lúc nào cũng là kiểu người sống chớ lại gần, tối qua lại lộ ra biểu cảm yếu ớt như vậy.
Như thể cậu đã khám phá ra một khía cạnh ít được biết đến của hắn.
Giang Thời Tự xoay xoay cái bút trong tay, quyết định không nghĩ những chuyện này nữa. Thật ra thì cậu cảm thấy cũng đơn giản thôi, đều là người trưởng thành, hơn nữa đã kết hôn rồi, ngủ với nhau một đêm giải quyết nhu cầu sinh lý cũng chẳng sao.
Trong đầu lại hiện ra mấy câu nói ngày hôm qua của Đoàn Chước, cậu không nhịn được bèn lấy máy tính tìm mấy bộ phim để xem.
Không khơi dậy được chút xíu suy nghĩ gì khác, ngược lại còn thấy buồn nôn. Điện thoại đột nhiên vang lên, Giang Thời Tự giật mình, theo bản năng đóng sập máy tính lại.
Cầm máy lên thì thấy là Đoàn Chước, trán Giang Thời Tự nhảy dựng lên.
“Gì thế?” Giọng Giang Thời Tự vừa lười biếng lại vừa có phần thân mật. Đoàn Chước ở đầu bên kia điện thoại ngây ra một hồi, lúc lâu sau vẫn không phản ứng kịp. Mãi khi Giang Thời Tự bất mãn nhắc một tiếng, Đoàn Chước mới mở miệng.
“Tám giờ tối nay đi dự tiệc với tôi, tôi sẽ đến đón cậu, đừng quên đấy.”
“Được.”
Hai người không nói nhiều lời, rất ăn ý kết thúc cuộc đối thoại. Giang Thời Tự ở công ty đợi một ngày. Đến tối, Đoàn Chước đúng giờ xuất hiện ở cửa công ty.
Cậu chưa bao giờ thích tiệc tùng kiểu này, trong lòng cũng hiểu hôm nay không còn sự lựa chọn nào khác. Bữa tiệc này nói trắng ra là chuẩn bị cho nhà họ Giang. Có Đoàn Chước làm chỗ dựa, số người đến càng tăng gấp nhiều lần.
Một mình Đoàn Chước đối phó mấy lão già kia, Giang Thời Tự lại lén la lén lút chạy đi đánh lẻ.
Cả ngày hôm nay chưa ăn uống gì, cậu tiện tay cầm chiếc bánh ngọt nhỏ trên bàn lên cắn một miếng.
Mùi vị cũng không tệ lắm, còn hơi quen quen.
Giang Thời Tự nghi ngờ một lúc, cuối cùng không chống cự lại nổi cơn đói nên ăn thêm hai cái. Trên đường về nhà, cậu nằm trên xe nghiêng trái ngả phải, gục cả vào người Đoàn Chước.
Sao ngứa thế nhỉ?
Giang Thời Tự đưa tay gãi mấy cái, Đoàn Chước đang ôm cậu dường như nhận ra có gì đó không đúng.
“Sao vậy?” Nghe thế, Giang Thời Tự mở mắt, nâng tay mình lên nhìn một cái.
Bảo sao cậu thấy vị bánh kia lại quen như vậy, là quả xoài!
“Tôi dị ứng rồi, vừa xong ăn phải bánh xoài ở bữa tiệc.”
Đoàn Chước đè hai tay cậu xuống không cho cào lung tung nữa, dặn dò tài xế đưa họ đi bệnh viện.
Giang Thời Tự váng đầu khó chịu, vừa mới được ăn thoải mái xong giờ đã phải chịu tội rồi.
Sắc mặt Đoàn Chước u ám đáng sợ, Giang Thời Tự cũng không có tâm trạng đi đoán ý người khác, mềm oặt dựa vào người hắn.
Sau đó hai người không trao đổi thêm gì nữa. Khi đã an vị ở trong phòng bệnh truyền nước, Đoàn Chước chu đáo ở cạnh chăm sóc cậu. Giang Thời Tự ủ rũ nhìn hắn, trong lòng rối bời.
Cậu muốn bảo Đoàn Chước về đi, không còn người ngoài ở đây nữa nên không cần phải diễn kịch tiếp. Nhưng sau khi nghĩ lại, cậu bây giờ đang dựa dẫm vào người khác, nên ngậm miệng lại thì hơn.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Đoàn Chước cau mày, vẻ mặt nghiêm túc. Giang Thời Tự cảm thấy yên tĩnh quá đi, không nhịn được mà nói chuyện với hắn.
“Tôi đang nghĩ, sao trong bữa tiệc lại có bánh xoài.”
“Rất bình thường, chỉ là ăn nhầm mà thôi.”
Chuyện như này không phải là lần đầu tiên, Giang Thời Tự cũng không thấy lạ gì.
“Không thể nào, tôi đã dặn nhà bếp không được dùng xoài và tôm làm nguyên liệu.”
“Sao cậu biết tôi dị ứng với xoài và tôm?”
Lời của Giang Thời Tự khiến hai người cùng ngây ra tại chỗ. Đoàn Chước sững ra mấy giây rồi vươn tay dém chăn cho cậu.
“Mẹ cậu nói cho tôi biết.” Câu trả lời này không chê vào đâu được, cậu biết bố mẹ mình thích Đoàn Chước đến mức nào nên cũng không để ý lắm.
“Cậu trở về đi thôi, hôm nay cũng mệt mỏi rồi.”
“Không cần, tôi ở đây trông cậu.”
Giang Thời Tự “xì” một tiếng không để ý đến hắn nữa. Nếu đổi lại là lúc trước, cậu không thể nào nói chuyện được quá ba câu với Đoàn Chước.
Không ngờ kết hôn được mấy ngày, quan hệ giữa hai người lại trở nên hơi vi diệu.
Tại sao Đoàn Chước… lại đối xử với mình tốt như vậy? Cậu ta không biết mình ghét cậu ta sao?
Giang Thời Tự lười nghĩ tiếp, thuốc bắt đầu ngấm, cậu cũng hơi mệt rồi. Lúc mơ màng còn cảm giác có gì đó mềm mại chạm vào trán mình, sau đó nghe thấy có người nói với cậu:
“Ngủ ngon.”
Cậu ngủ tới tận trưa hôm sau, Đoàn Chước đã không còn ở đó nữa. Giang Thời Tự biết nhất định là hắn đi làm rồi nên cũng không để ý.
Cho đến khi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
“** má!!!!!!!!!”
Cậu sụp đổ rồi. Đã lâu lắm rồi cậu không dính phải nguyên liệu gây dị ứng nên đã hoàn toàn quên mất khi còn bé bị dị ứng thê thảm đến mức nào.
Trên mặt nổi lên từng mảng đỏ lớn, còn có vô số chấm đỏ li ti trải rộng khắp mặt.
Giang Thời Tự chết trong lòng, nằm trên giường bất tỉnh nhân sự.
Không lâu sau, Đoàn Chước mang theo hộp cơm đến thăm cậu thì phát hiện Giang Thời Tự đeo khẩu trang với kính râm nằm trên giường.
“Cậu làm cái gì đấy?”
“Đừng để ý đến tôi.” Giọng Giang Thời Tự uể oải, Đoàn Chước tiến tới sờ trán cậu.
“Không phát sốt mà.”
“Đoàn Chước, cậu nói cho tôi biết, hôm qua cậu có cười tôi không?” Giang Thời Tự gạt tay hắn ra. Dù bịt kín mặt nhưng Đoàn Chước vẫn có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của cậu.
“Không có.”
“Thật không?” Đoàn Chước đặt hộp cơm lên bàn, tháo khẩu trang của cậu xuống rồi hôn lên mặt cậu một cái.
“Cậu thấy sao?”
Mặt Giang Thời Tự thoáng cái đỏ bừng, chó Đoàn Chước.
“Được rồi, ăn cơm đi.”
Buổi sáng cũng chưa ăn nên Giang Thời Tự rất đói. Nhưng Đoàn Chước cứ nhìn chằm chằm hại cậu mất tự nhiên, không sao ăn nổi.
Từng miếng cơm nhỏ đưa vào miệng, dường như Đoàn Chước ngộ ra được gì đó rồi, nhíu mày quay đầu sang chỗ khác.
Mấy ngày kế tiếp, hay người vẫn luôn ở chung như vậy, Giang Thời Tự cũng bớt ngứa mắt Đoàn Chước hơn.
Ai lại ghét người đối xử tốt với mình cơ chứ? Dù sao thì người thích mình hẳn phải là một người có con mắt rất tinh tường.
Hôm xuất viện, mặt Giang Thời Tự cuối cùng cũng trở lại bình thường. Cậu cầm gương soi trái soi phải, sau khi chắc chắn khôi phục như lúc ban đầu rồi mới yên tâm.
Ở trong gương, Đoàn Chước nhìn cậu mà cười, nụ cười kia phải nói là dịu dàng như nước. Giang Thời Tự theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, quay sang nhìn hắn.
Đoàn Chước đã khôi phục lại dáng vẻ ngày thường, giống như mình không bị bệnh thì hắn cũng sẽ không làm người vậy.
Mấy ngày sau đó Đoàn Chước đều bận rộn việc chạy dự án, thường xuyên trở về lúc nửa đêm. Giang Thời Tự đương nhiên sẽ không thừa nhận là có chút không quen, chỉ mạnh mẽ lên án Đoàn Chước ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ của mình.
Ai ngờ Đoàn Chước suy tư một lúc, mấy hôm tiếp theo dứt khoát không về nữa luôn.
Giang Thời Tự tức giận nện mấy phát lên gối Đoàn Chước, còn hung dữ ném nó xuống đất.
Tối hôm đó cố ý lang thang bên ngoài một vòng rồi mới về nhà, kết quả trong nhà vẫn không có ai.
Trước nay đã quen với ánh đèn sáng và vẻ mặt thiếu đánh của Đoàn Chước, bây giờ vừa yên tĩnh lại tối tăm khiến cậu không biết phải làm sao.
“Về rồi à?”
Cửa phòng sách chợt mở ra, Đoàn Chước bước ra từ trong đó. Hắn tháo cặp kính xuống trông trẻ ra hẳn mấy tuổi.
Lòng Giang Thời Tự khẽ động, đi tới mổ một cái lên đôi môi vừa uống nước xong còn đọng lại vài giọt của hắn.
Đoàn Chước đứng hình, hoang mang nhìn cậu.
“Cậu vừa… làm gì thế?”
Cảm giác khi mình là bên chủ động thích vô cùng, Giang Thời Tự nhướng mày cười, giận dữ nói:
“Hôn một cái, không được à?”
Đoàn Chước cũng cười rồi, tiện tay đặt cái cốc trong tay lên tủ. Giang Thời Tự bị hắn kéo lại, eo thì bị hắn giữ chặt lấy.