Thời Nhiễm chưa bao giờ mơ thấy Sầm Diễn, từ bốn năm trước khi quyết định rời đi cô đã nói với mình sẽ không có bất kỳ tâm tư và suy nghĩ nào không nên có đối với Sầm Diễn nữa.
Nhưng đêm đó trên đảo Ly Giang, Khương Họa nói rằng cô từng gọi Tứ ca trong giấc mơ của mình rồi rơi nước mắt.
Mà hiện tại…
Cô nằm mơ, lần đầu tiên có ý thức được rõ ràng thấy được Sầm Diễn trong đó.
Trong mộng cô vẫn là cô nhóc mười chín tuổi vô ưu vô lo vô cùng yêu thích Sầm Diễn, yêu đến náo động hận không thể nói cho cả thiên hạ biết anh là người đàn ông của Thời Nhiễm cô, ngày đó là đêm Thất Tịch cô đến công ty tìm anh, quấn quýt muốn anh cùng cô ăn tối.
Nhưng anh quá bận rộn cô chỉ có thể ở trên sô pha chơi điện thoại di động hoặc đọc tạp chí giết thời gian chờ anh, chờ đợi rất lâu liền ngủ thiếp đi, mơ hồ tỉnh lại thì thấy được gương mặt mà mình luôn tâm tâm niệm niệm kia.
Cô thốt ra một tiếng Tứ ca còn anh đang cầm tây trang chuẩn bị đắp lên người cô.
Thần sắc ảm đảm khiến người tôi đoán không ra, nhưng giờ khắc đó tim Thời Nhiễm đập dồn dập như được rót mật liền ngồi thoắt dậy, khẽ cắn môi dưới, cô cực nhanh đứng lên hôn một cái trên mặt anh.
Cô còn ngạo nghễ nói với anh: “Tứ ca hôn anh rồi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh nha.”
Thực ra khi ấy tim đập như trống đánh, sức nóng trên mặt cũng tự nhiên mà lặng lẽ tăng cao.
Mà giờ khắc này…
Ban đêm gió lạnh thổi qua trong đầu là một mảnh hỗn độn phân tán đi, Thời Nhiễm cuối cùng tỉnh mộng, suy nghĩ cùng trấn tĩnh trở về, nhiệt độ không thuộc về mình cũng cảm giác rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông cũng phóng đại trước mắt.
Khoảng cách cực kỳ gần, đủ để sinh ra chút ái muội.
Liếc mắt nhìn tay anh Thời Nhiễm cong môi cười nhạt: “Thật xin lỗi, ngủ không tốt lắm, cảm ơn Sầm Tứ ca.”
Ý tại ngôn ngoại, cô đã tỉnh rồi sẽ không ngã xuống nữa anh có thể buông tay.
Ánh lửa phập phồng chiếu sáng góc nghiêng gương mặt cô đồng thời cũng phản chiếu đôi mắt sâu của Sầm Diễn.
“Gọi anh là gì?” Anh thản nhiên hỏi giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, hai mắt không chút biểu cảm ngồi yên nhìn thẳng vào cô.
Một sợi tóc bên trên rơi xuống dán lên da thịt có chút ngứa.
Thời Nhiễm tự nhiên vuốt ra sau tai, nghe vậy mí mắt tùy ý vén lên lộ ra đôi mắt trong suốt, giọng nói không chút để ý cực kỳ sạch sẽ: “A, Tứ ca a, gọi nhầm người rồi.”
Gọi nhầm người.
Cô nói nhẹ nhàng, hoàn toàn không có biểu hiện chột dạ hay bối rối.
Là thật.
“Ừm.” Sầm Diễn đáp, giọng nói rất nhẹ.
Không nhìn cô nữa, anh quay lại đối mặt với ngọn lửa.
Đề tài câu chuyện bị hai người từ đấy hời hợt đối phó rồi cho qua.
Đã như vậy, Thời Nhiễm tự nhiên sẽ không nhắc lại, vứt bỏ giấc mộng không nên xuất hiện kia, nhìn thời gian cách lúc cô thiếp đi đã qua hai tiếng đồng hồ.
Suy nghĩ một chút cô đề nghị: “Sầm Tứ ca, tôi cũng không còn buồn ngủ lắm đổi lại anh ngủ một lát đi, mỗi hai giờ chúng ta đổi một lần như vậy có thể đảm bảo thời gian nghỉ ngơi khôi phục thể lực, không liên lụy đến nhau, anh cảm thấy sao?”
Cô cũng không thể ngủ tiếp nữa mà cô cũng chẳng muốn người nào khác ngoại trừ Khương Họa biết việc bị mất ngủ nghiêm trọng của mình, chỉ có thể như vậy, cho nên cô cố ý nói thêm câu không liên lụy đến nhau.
Sầm Diễn quay lưng về phía cô.
Sống lưng luôn cao ngất, đôi môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, đôi mắt như nhúng mực tối đến đáng sợ.
“Được.” Anh trả lời trong im lặng, không từ chối.
Sầm Diễn nhắm mắt lại nhưng anh không ngủ.
Thói quen nhiều năm làm cho khiến cho anh dù đang ở trong trạng thái ngủ thì sức cảnh giác của anh cũng cực cao, huống chi anh không yên tâm Thời Nhiễm, đồng ý thay phiên ngủ bất quá là muốn trong lòng cô có thể thoải mái hơn một chút, chờ hai tiếng đồng hồ đến anh liền “chủ động” tỉnh lại đổi cho cô.
Thời Nhiễm cố gắng để cho mình ngủ một lần nữa nhưng thủy chung không thể làm được, lại không muốn bị phát hiện, cho nên cũng chỉ có thể giả vờ ngủ qua một một thời gian liền tới lượt Sầm Diễn.
Cô nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, lại không biết chính bản thân cô một lần nữa “chủ động” làm lộ ra sơ hở của mình.
Sầm Diễn phát hiện giấc ngủ của cô có vấn đề.
Ngoại trừ lần đầu tiên thật sự ngủ thiếp đi sau đó hai lần cô đều là giả vờ, vốn tưởng là bởi vì bài xích anh nhưng anh nghĩ thoáng qua đến tình trạng khó ngủ của cô ở đảo Ly Giang.
Ánh lửa đã có chút yếu ớt, xung quanh bốn phía đều yên tĩnh.
Sầm Diễn nửa rũ mắt bất động thanh sắc nhìn Thời Nhiễm, khắc chế ẩn nhẫn nhìn thật lâu.
Lúc trời vừa sáng, hai người liền quyết định dậy sớm khởi hành.
Dập tắt hẳn đống cây khô đang còn lóe cháy, lấy túi tiếp tế trước tiên đi đến dòng suối nhỏ hôm qua để rửa mặt.
Nước rất lạnh, đánh vào mặt khiến người ta đặc biệt tỉnh táo.
Rửa xong, Thời Nhiễm lấy ra một chai nước khoảng trong túi tiếp viện mà tối qua ai cũng không động đến.
“Uống chút nước.” Thay cô mở nắp ra, Sầm Diễn không nói gì đưa đến tay cô.
Thời Nhiễm cầm lấy, cô quả thật có chút khát nước.
Uống hai ngụm, nhận ra điều gì đó cô lặng lẽ đưa đến trước mặt anh nhưng Sầm Diễn không muốn.
“Không cần, không khát.” Anh nói ngắn gọn rồi cất bản đồ đã được ghi lại đơn giản trong đầu, phân biệt hướng tiếp theo đưa tay chỉ về một hướng nào đó, “Chúng ta đi về phía đó.”
“Ừm.” Thời Nhiễm thấp giọng đáp, thấy anh không cần nước liền không cưỡng cầu, đậy nắp chai rồi nhấc chân bắt đầu di chuyển.
Không nghĩ tới tảng đá đứng đó quá trơn trượt, nhất thời không chú ý thân thể cô ngã thẳng về phía trước.
“A…”
Mắt thấy sắp…
Một cánh tay mạnh mẽ vững chắc ôm lấy cô.
Cô trực tiếp đâm thẳng vào ngực anh.
Mềm mại đụng phải cứng rắn, trong lòng bàn tay là nhịp tim mạnh mẽ dồn dập, trong không khí lại xuất hiện hơi thở quen thuộc nam tính, hô hấp của anh cực nóng tản ra trên đỉnh đầu cô.
Vô cùng thân mật.
Sự gần gũi đã lâu không gặp làm Sầm Diễn không muốn buông tay, hy vọng khoảng thời gian này trôi qua chậm một chút hoặc là dừng lại ngay giờ phút này.
Nhưng không thể.
Chí ít hiện tại không thể xảy ra.
Sâu trong đáy lòng sự khát vọng như ngọn lửa đang thiêu đốt, khắc chế lại khắc chế, cuối cùng, Sầm Diễn vẫn buông cô ra, dùng giọng điệu không gợn sóng thản nhiên nói: “Không sao, cẩn thận một chút.”
Lại là một cuộc đối thoại vô vị giống như anh là người giúp đỡ còn cô chỉ đơn giản là nói lời cảm ơn, không hơn.
Sự khác biệt duy nhất là dường như không có sự giả vờ.
“Đi thôi.”
“Được.”
Sầm Diễn cố ý chờ cô đi trước, thẳng đến khi cô bước đến chỗ hoàn toàn an toàn mới bước chân dài đi đến bên cạnh cô.
Cho dù không có cố tình để ý nhưng Thời Nhiễm cũng dần dần phát hiện anh đối với hoạt động sinh tồn thực tế này hình như rất có kinh nghiệm, vô luận là tối hôm qua thân thủ nhanh nhẹn hay là hôm nay có thể kịp thời tìm được và phân biệt được quả dại có thể ăn được, còn có những việc khác.
Thật giống như… đã từng được tiếp nhận huấn luyện.
Nhưng ý nghĩ như vậy cũng chỉ trong nháy mắt liền bị Thời Nhiễm ném ra sau đầu, thứ nhất cô sẽ không nhớ kỹ mọi thứ liên quan đến anh, thứ hai thời gian gấp gáp của bọn họ không cho phép cô nghĩ miên man.
Huống chi họ đã chạm mặt đối thủ.
Đầu tiên gặp phải một cặp cộng sự nam nữ có vẻ như đang cãi nhau, Thời Nhiễm tính toán trong đầu theo bản năng nhìn về phía Sầm Diễn bên cạnh một cái liền thấy anh nhìn cô gật đầu.
Vì thế cô đi ra ngoài trước, giả vờ tình cờ gặp hai người nói chuyện hỏi cô gái đã xảy ra chuyện gì, sau đó Sầm Diễn thừa dịp người nam không đề phòng từ sau lưng chạy tới bắt tay anh ta ấn xuống nút trên đồng hồ.
Đế khi người nữ phát giác nhận ra thì đã muộn, Thời Nhiễm cũng chụp tay cô ấy nhấn xuống nút trên đồng hồ.
Nhẹ nhàng “xử lý”.
Hai người là một cặp chị em song sinh rất đáng yêu, người nam đỏ mặt nhìn Thời Nhiễm vài cái nhỏ giọng nói: “Chị chơi ăn gian…”
Thời Nhiễm bị bộ dáng thẹn thùng của cậu ta trêu chọc, chớp chớp mắt, ra vẻ đắc ý giảo hoạt cười: “Đúng vậy, binh bất yếm trá (*) nha.”
(*) Binh bất yếm trá: nghĩa là trong khi tác chiến cần phải cố gắng hết khả năng tung hỏa mù đánh lừa đối thủ để giành thắng lợi.
Khuôn mặt của cậu bé càng đỏ hơn.
Chị gái sinh đôi nhìn thấy vẻ mặt này của cậu bé tuyệt đối không khách khí ha ha cười nhạo em trai ngu ngốc của mình, vô tình khóe mắt lại thoáng nhìn thấy sắc mặt Sầm Diễn rất khó coi hờ hững đang nhìn nhìn em trai cô.
Nhưng càng nổi bật hơn, là nhìn Thời Nhiễm.
Ánh mắt kia…
Chiếm hữu! Là một tiểu sắc nữ đã đọc qua vô số tiểu thuyết khiến người xem đỏ mặt cô bé chỉ cần nhìn một cái liền biết ánh mắt này mang đầy dục vọng chiếm hữu.
Hóa ra là không thích chị gái này cười với người đàn ông khác, sẽ ghen tị nha.
Chậc chậc.
Tình yêu thật sự làm cho người ta hao tổn tinh thần mà.
Sau đó Nhiễm và Sầm Diễn liên tục gặp phải mấy đối thủ khác, có người dễ dàng đối phó, cũng có người cần phải bỏ ra chút công sức mới đánh bại được, nhưng bất luận là loại nào cả hai đều có vẻ rất ăn ý.
Không cần phải nói đã ngầm hiểu ý của đối phương.
Nhưng Thời Nhiễm từ đầu đến cuối cũng chưa từng để trong lòng, càng không để ý.
Đến trưa, hai người cuối cùng cũng tìm được một túi tiếp tế khác, thức ăn và nước uống đầy đủ phong phú, những thứ khác cũng có nhưng duy nhất chỉ có một lều và hai túi ngủ.
Sầm Diễn im lặng lấy túi ngủ từ trong túi tiếp tế ra rồi đưa phần còn lại cho cô, ý tứ rõ ràng là cô sẽ ngủ trong lều còn anh sẽ ngủ bên ngoài, không cần phải thay phiên như tối qua.
Sầm Diễn không lên tiếng nhưng hành động cùng sắc mặt của anh có một loại khí thế làm người ta không dám phản đối…vì thế Thời Nhiễm cũng không từ chối.
Chỉ là hai người ai cũng không nghĩ tới, nhiệt độ đêm nay sẽ xuống rất thấp, Thời Nhiễm ngủ trong túi ngủ lại có lều trại che chắn gió, bên ngoài lều trại còn có một ít nhánh cây đang cháy tất nhiên không cảm giác được.
Tuy rằng ban đầu hoạt động có thời gian là ba ngày, nhưng trên thực tế bọn họ khi vào rừng đã tính là ngày đầu tiên cho nên tương đương với thời hạn quy định thật ra là trước khi buổi chiều thứ ba kết thúc.
Cho nên ngày thứ ba trời vừa tờ mờ sáng, Thời Nhiễm cùng Sầm Diễn liền nắm chắt thời gian khởi hành.
Trời không phụ lòng người, sau khi giải quyết vài đối thủ có thực lực mạnh hai người rốt cục tìm được lá cờ đại diện cho sự thắng lợi.
Thật khéo, Thời Nhiễm lại gặp phải Mai Đồng Đồng.
Mai Đồng Đồng không ngờ lá cờ lại bị Thời Nhiễm lấy được. Cô ta rõ ràng nhấn nút màu đỏ trên đồng hồ của Thời Nhiễm khi bỏ đi, sao lại có thể?
“Cô gian lận! Cô không phải là người chiến thắng, rõ ràng đã nhấn nút bỏ cuộc rồi cô không đủ điều kiện để lấy nó, đưa cờ cho tôi!” Cô ta oán hận hét lên.
Thời Nhiễm đã lâu không tức giận nhưng giờ phút này cô lại bị Mai Đồng Đồng làm cho tức đến bật cười.
Bên môi tùy ý cong lên vài phần độ cong nhạt, ý cười lạnh lẽo tràn ra, cô nhìn Mai Đồng Đồng đang tức giận chậm rãi kiêu ngạo mở giọng: “Tôi tham gia khiêu chiến này cô nói tôi là đại tiểu thư nhà giàu chỉ biết đùa giỡn, muốn tôi về nhà sớm, tôi dựa vào năng lực tìm được lá cờ bây giờ cô lại nói tôi gian lận không có tư cách, cô rất khó hầu hạ đấy.”
Cô ngay cả tên của Mai Đồng Đồng cũng không muốn gọi.
Mai Đồng Đồng nghe ra sự nhạo báng trong lời nói của cô nhất thời mặt đỏ tai hồng.
“Cô…”
Thời Nhiễm quơ nhẹ lá cờ trong tay, mí mắt lười biếng nhấc lên nhìn Mai Đồng Đồng: “Muốn sao? Giá trị năm vạn đấy.”
Mai Đồng Đồng tức giận đến mức sắc mặt trầm xuống.
“Đưa tôi! Tôi so với cô cần nó hơn!” Cô ta tức giận hét lên.
Thời Nhiễm lãnh diễm mà nhếch môi giống như đang tùy ý nói chuyện phiếm, chậm rãi nói: “Kỳ thật con người của tôi ấy mà, chính là đúng như cô nói, một đại tiểu thư kiêu kỳ cao cao tại thượng cũng chướng mắt chút tiền thưởng này, nhưng mà…”
Cô dừng một chút, tầm mắt lặng lẽ quét qua một nơi nào đó, cuối cùng dưới tình huống Mai Đồng Đồng dường như phẫn nộ hơn, cười khẽ lên: “Còn một điều nữa tôi muốn nói cho cô biết.”
“Cái gì?” Bị nụ cười của cô làm cho kinh diễm, Mai Đồng Đồng không tự chủ được hỏi lại nhưng nói xong liền hối hận.
Vì vậy, khuôn mặt của cô ta càng khó coi hơn.
Thời Nhiễm nhìn thấy nhàn nhạt nói: “Chính là con người tôi lòng dạ rất nhỏ bé lại mang tâm tư trả thù rất nặng, người chọc tôi hơn phân nửa đều phải bị tôi thu thập, lại nói tôi cũng đã lâu không chỉnh người rồi.”
Bị khí thế của cô dọa sợ, Mai Đồng Đồng có chút hoảng hốt nhưng cô ta vẫn cố gắng chống đỡ.
Tầm mắt lướt qua Sầm Diễn ánh mặt lóe lên chút tia sáng vội vàng kêu lên: “Anh… anh có nghe tôi nói không? Cô ta người này tâm tư bất chính, quá khi dễ người khác, anh cùng cô ta hợp tác cuối cùng cái gì cũng không chiếm được, không bằng…”
“Bắt nạt người khác tự nhiên phải trả giá đắt.” Sầm Diễn cực kỳ lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Mai Đồng Đồng bỗng tái xanh không còn chút máu.
“Anh… anh đang làm gì vậy?” Cô ta hoảng hốt vô thức lùi về phía sau.
Thời Nhiễm bất cần liếc nhìn cô ta nói rõ ràng: “Không muốn làm gì, dùng cách cô đã làm với tôi trừng trị cô mà thôi, cô đẩy tôi xuống vậy tôi liền để cho cô cũng ở dưới đáy hố cảm nhận một chút.”
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của cô, Mai Đồng Đồng lại cứng đờ không nhúc nhích.
Thời Nhiễm đi tới phía trước phát hiện ra nơi trước chỗ đặt lá cờ được câu lạc bộ đào một cái hố cuối cùng được che đậy rất tinh tế, gạt hết những thứ che lấp bên trên ra cô cười cười nói: “Tự mình nhảy xuống hay để tôi đẩy cô xuống, hửm?”
Mặt Mai Đồng Đồng hoàn toàn trắng bệch, không hề có huyết sắc, cô ta dùng sức xoay người muốn chạy, không nghĩ vừa xoay người đã bị Sầm Diễn chặn lại ở phía sau.
Đồng tử của cô ta nặng nề co rụt lại.
“Tôi…”
“Tôi ngây người ở đó bao lâu cô sẽ ở lại bấy lâu, rất công bằng.” Cô liếc cô ta “Nhưng nếu cô nói một câu vô nghĩa nào chọc đến tôi thì một câu cộng một giờ, ở lại cho đến khi trời tối.”
Mai Đồng Đồng cuối cùng đã ở dưới đáy hố hơn ba tiếng đồng hồ mới được người của câu lạc bộ đến nói “xin lỗi” giải cứu, cuối cùng cô ta khóc rời đi.
Cặp đôi công sự Thời Nhiễm và Sầm Diễn trở thành người chiến thắng, nhưng năm vạn tiền thưởng kia cô vốn không để tâm, miễn là trở thành thành viên miễn phí suốt đời của câu lạc bộ như đã xem qua trên mạng, cô rất quan tâm đến dự án cảm giác mạnh của câu lạc bộ này.
Tống Nhiên đảm nhận vai trò đại diện và là người phát ngôn của câu lạc bộ, gánh vác trách nhiệm trao đổi với Thời Nhiễm, sau khi thỏa mãn tư cách làm thành viên vĩnh viễn của cô lại theo quy trình đưa cô đến bệnh viện kiểm tra thân thể.
Thời Nhiễm vốn định từ chối nhưng Tống Nhiên không cho, nói là người tham gia hoạt động sinh tồn hoang dã bên bọn họ đều sẽ được chuẩn bị kiểm tra thân thể tổng quát một lần xem trong lúc làm nhiệm vụ trong rừng núi có bị thương gì không để thể hiện trách nhiệm của câu lạc bộ.
Cuối cùng Thời Nhiễm đồng ý đi theo.
Cũng may kiểm tra ra vấn đề gì cũng không có, sau khi nói chuyện với nhân viên câu lạc bộ, cô liền định trở về Giang Thành.
Dư quang thoáng nhìn thấy chiếc áo khoác nam mà cô quên trả lại, không nghĩ nhiều, cô định nhờ nhân viên giúp cô chuyển lại chưa từng nghĩ nhân viên tạm thời rời đi gọi điện thoại chỉ một phương hướng nào đó nói vị trí phòng của Sầm Diễn liền chạy sang một bên.
Thời Nhiễm chỉ có thể tự mình trả lại.
Theo chỉ dẫn, cô tìm được phòng Sầm Diễn, đang định gõ cửa lại nghe thấy…