Theo động tác kiêu ngạo đẹp mắt của anh, đường nét cơ ngực dần hiện ra rõ hơn, cơ bụng như ẩn như hiện kéo dài đến khu vực thần bí, mặt gợi cảm nhất của đàn ông thành thục, trêu chọc ái muội dẫn dắt vào mơ mộng vô biên.
Thời Nhiễm nhẹ nhàng cong khóe môi.
Cô không thể không nghĩ, nếu như là chính mình lúc trước, sẽ làm như thế nào đây?
Ước chừng là ném hết sự thẹn thùng rụt rè, mặc kệ tất cả mà hôn lên đi, nói không chừng còn ngại động tác cởi áo của Sầm Diễn quá chậm mà bản thân vội vàng tự động thủ, còn có khả năng bổ nhào tới nhân cơ hội mà ngủ với anh.
Ở trước mặt người đàn ông này, từ trước đến nay cô vốn không hề có sức chống cự.
Kỳ thực, cô từng hôn trộm Sầm Diễn, ở trong văn phòng của anh, thừa dịp anh uống say mệt mỏi đang nghỉ ngơi, cô nhìn chằm chằm nút áo sơ mi anh cởi ra, tim đập nhanh, miệng đắng lưỡi khô.
Khi đó đáy lòng tựa hồ có một thanh âm mê hoặc, mà cô đích thực không kìm chế được, lá gan nhanh chóng hạ xuống xương quai xanh của anh một nụ hôn, vết hôn mập mờ tựa hồ chính là ấn ký, có thể tuyên bố với người khác rằng người đàn ông này là của Thời Nhiễm cô.
Sau khi hôn xong, khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ bừng, tim đập cuồng loạn như muốn xông ra, thoáng nhìn thấy anh nhíu mày như muốn tỉnh lại, cô chột dạ đứng dậy bỏ chạy.
Đó là nỗi lòng yêu thích của cô gái trẻ, cho dù chỉ có một mình mình biết, cũng có thể làm tim đập thình thịch ngọt ngào thật lâu.
Cô cũng từng nghĩ tới Tứ ca có hay không thật ra đều biết rõ, rối rắm có nên dứt khoát nói cho anh biết không.
Đến hôm nay cô mới nghĩ, anh hẳn là biết, nhưng a, anh rõ ràng biết, thế nhưng vào đêm đó lại có thể đối với cô như vậy…
“Em lưu lại.”
Trong lúc hoảng hốt, giọng nói trầm thấp đột nhiên chui vào trong tai, lời nói tựa hồ còn quấn quanh vài phần ngả ngớn không rõ ràng.
Thời Nhiễm hoàn hồn lại.
Ngẩng mặt lên, cô chạm vào đôi mắt tĩnh mịch của người đàn ông, dưới mái tóc ngắn màu đen, gương mặt anh tuấn kia thủy chung vẫn lạnh nhạt, cho dù ngón tay anh đang chỉ vào những dấu vết mập mờ kia nhưng vẫn có cảm giác cấm dục.
Lông mi chớp chớp, Thời Nhiễm rũ mắt.
Vết trầy xước, dấu răng, vết hôn…
Hàm dưới bất chợt bị nắm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu nhìn anh, ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô, dường như tùy ý, mà đôi mắt sâu của anh thủy chung nhìn chằm chằm cô.
Hơi thở nam tính cường thế bao phủ, giọng điệu trầm thấp mà nguy hiểm tràn ra từ môi mỏng ——
“Không muốn ngủ với anh mà đối với anh lại vừa hôn vừa cắn? Không muốn ngủ với anh mà nói muốn xé rách áo sơ mi? Không muốn ngủ với anh mà lúc ném em vào bồn tắm còn chủ động quấn lấy, muốn anh? Hửm?”
Một chữ cuối cùng, phảng phất từ sâu trong cổ họng tràn ra, khàn khàn gợi cảm, trêu chọc lòng người, tựa như muốn mê hoặc người khác trầm luân.
Nhưng cố tình hết lần này tới lần khác, thần sắc của anh vẫn nhạt nhẽo.
Môi nhợt nhạt câu lên, Thời Nhiễm nhìn anh, gương mặt thản nhiên cười, cô cất giọng yếu ớt, ấm áp lại lười biếng: “Ngủ anh… câu dẫn anh, Sầm Tứ ca, là thế này sao?”
Trong lúc nói chuyện, ngón tay mảnh khảnh của cô vuốt ve da thịt anh, đặc biệt nhẹ nhàng lướt qua những dấu vết cô lưu lại, bàn tay mềm mại không xương ôm lấy cổ anh khiến anh không thể không cúi đầu đến gần.
Trong nháy mắt, mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau, gần như không có khoảng cách.
Thời Nhiễm giương môi cười chậm rãi đến gần bên tai anh, hô hấp ấm áp phủ lên vành tai, quyến rũ trêu chọc mà không biết: “Đều nói Sầm Tứ ca lạnh nhạt vô tình, thân tâm lãnh dục, như thế nào, tôi say rượu tùy tiện quyến rũ anh, anh liền phá giới sao?”
Ngón tay của cô vẫn còn trên da Sầm Diễn, nhẹ nhàng quét qua như lông vũ.
“Anh không sao chứ, Sầm Tứ ca, cho dù… Tôi thực sự ngủ với anh, dù sao cũng chỉ là giải quyết nhu cầu, tình một đêm giữa nam nữ trưởng thành.” Đầu ngón tay chạm vào trái tim bên ngực trái của anh, cô dừng một chút, thu tay về.
Khuôn mặt trắng nõn nhếch lên nụ cười lười biếng sáng như ngôi sao nhỏ, cô đẩy vai người đàn ông ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn anh: “Sầm Tứ ca không phải là có ý muốn tôi chịu trách nhiệm chứ? Nhưng tôi vốn không phải đợi anh a, Sầm Tứ không thì muốn tôi bồi thường thế nào đây?”
Tầm mắt giao nhau, đôi mắt của cơ chuyển động, ánh mắt đong đưa nhộn nhạo.
Đôi môi mỏng của Sầm Diễn phút chốc mím thành một đường thẳng.
Thời Nhiễm nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, đưa tay không nhanh không chậm, từ từ bẽ ngón tay anh đang nắm cằm cô, bên môi cong nhẹ hời hợt: “Sầm Tứ ca còn có gì muốn nói sao?”
Cô hướng về phía anh cười khẽ, nhìn vô tội lại đơn thuần, phảng phất như yêu nữ vừa mới khiêu khích anh không phải là cô.
Sầm Diễn lẳng lặng nhìn cô, không nói một lời.
Thấy vậy ý cười trong mắt Thời Nhiễm càng lan rộng, chỉ là từ đầu đến cuối chưa từng có độ ấm và tình ý: “Nếu không có, Sầm Tứ ca, anh có thể đi, sẽ không tiễn, không thoải mái.”
Cô lười nhát tựa lưng vào ghế sô pha.
“A, thiếu chút nữa quên mất.” Cô nhẹ giọng kêu lên, hai chân trắng mãnh khảnh giẫm lên thảm đứng dậy đẩy anh ra.
Cổ tay lập tức bị giữ chặt.
“Thời Nhiễm.”
Giọng nói lạnh lùng và khàn khàn của người đàn ông phát ra rất có độ sâu, tưởng như bình thường nhưng vẫn có sự nguy hiểm cùng lạnh lẽo toát ra.
Nhưng, chỉ là một câu như vậy, không còn gì khác.
Thời Nhiễm giọng điệu nhẹ nhàng tốt bụng nhắc nhở anh: “Sầm Tứ ca, tôi vẫn còn sốt, rất mệt mỏi, cầm áo sơ mi của anh về nhà đi, để tôi nghỉ ngơi thật tốt, được chứ?”
Liếc mắt nhìn cổ tay bị anh nắm chặt: “Đỏ rồi.”
Sầm Diễn cúi đầu.
Màu trắng lạnh và đỏ đan xen tạo thành cảnh tượng chói mắt.
Cuối cùng anh cũng buông ra.
Thờ ơ cong môi, Thời Nhiễm cứ như vậy chân trần đi về phía nhà vệ sinh, từ trong thùng rác nắm một góc áo sơ mi nhặt lên, quay lại, không giải thích ném vào ngực anh.
“Phiền đóng cửa lại.” Thản nhiên ngồi trở lại ghế sô pha, lạnh nhạt cười cười.
Áo sơ mi trong tay đã sớm bị nhăn lại.
Sầm Diễn nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt tựa hồ quá xa lạ, ánh mắt trầm thấp.
Thời Nhiễm giương mắt nhìn anh không có ý tránh né.
Đối mặt vài giây, cuối cùng, Sầm Diễn xoay người rời khỏi.
Ký ức cuối cùng trong tầm mắt là đường nét hàm dưới căng chặt của anh, trong con ngươi đen nhánh tựa như có sự u ám cuồn cuộn, Thời Nhiễm trong lòng khẽ kêu một tiếng.
“Kiều Việt?”
Bất ngờ xoay người hỏi một câu, lệ khí bức người, mang theo sự cường thế áp bách.
Không kịp đề phòng.
Ý cười bên môi Thời Nhiễm có chút cứng đờ, ngón tay khẽ run lên, đáy lòng có chút chật vật ngắn ngủi, cùng sự kháng cự chợt lóe lên rồi biến mất.
Cô che giấu.
Sầm Diễn híp mắt, ánh sáng trong mắt bị dập tắt mang theo chút hoảng hốt: “Kiều Việt, người em chờ, bạn trai, là hắn?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Một cỗ hơi thở âm u lạnh băng khó có thể hình dung tựa như từ trong xương cốt của anh toát ra, thần sắc cùng ánh mắt vẫn một vẻ yên tĩnh, nhưng sự nguy hiểm kia lại đặc biệt khiến người nghe rùng mình.
Thời Nhiễm yên lặng nhìn anh.
“Đúng vậy.” Mấy giây sau, trong mắt hiện ra sự thẹn thùng hạnh phúc rõ rệt, cô vén môi lên, thản nhiên cười khẽ nói dối, “Tôi rất yêu anh ấy, chờ người đương nhiên là anh ấy a, tôi yêu anh ấy. ”
Ánh mắt Sầm Diễn không chút để ý dừng ở đôi mắt trong trẻo của cô, nghe vậy, anh không chút khách khí trào phúng: “Yêu hắn ta, lại ôm anh vừa cắn vừa hôn, nghĩ muốn tìm cách lên giường anh, ngủ với anh? Muốn ngủ liền ngủ, muốn xóa sạch liền bỏ đi, Thời Nhiễm, em xem anh là cái gì, hả? ”
Chiếc áo sơ mi cuối cùng vẫn không được mang đi, bị người đàn ông tức giận ném xuống đất, cô độc, thật đáng thương.
Thời Nhiễm lẳng lặng nhìn.
Một lúc lâu sau, cô đứng dậy, chân trần đi đến gần khom lưng nhặt lên, không muốn tìm hiểu xem người đàn ông kia tối nay rốt cuộc có ý gì, tiếp theo, cô không chút lưu luyến một lần nữa ném vào thùng rác.
Xoay người đi về phía góc, ngồi xổm xuống mở vali ra, từ trong cùng lấy thuốc ra ——
Thuốc ngủ theo quy định của bác sĩ ở nước ngoài.
Theo thói quen đổ ra một viên muốn uống, đầu bỗng nhiên mê man như đang nhắc nhở cô còn chưa hạ sốt triệt để, loại tình huống này không thích hợp uống thuốc ngủ, cũng không thích hợp uống rượu vang đỏ.
Ngón tay dần dần siết chặt, một lúc lâu sau, cô nhắm mắt lại, thôi.
Quên đi.
Không thể không nhếch môi tự giễu nghĩ, dù sao uống hay không kết quả cũng giống nhau, tóm lại là không cách nào ngủ ngon giấc.
Lúc nào cũng ngủ không được bao lâu sẽ tỉnh dậy, cần gì phải tốn công vô ích?
Cô đứng dậy, lại không biết là do ngồi xổm quá lâu hay do sốt, hoặc là cái gì khác, trước mắt tối sầm, ngay lập tức liền ngã xuống.
Thời Nhiễm cắn môi dưới.
Cô nắm chặt quần áo, đồng thời ngón tay dần dần siết chặt, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, có chút ký ức không muốn nhớ lại rục rịch giãy giụa muốn thoát ra.
Kiều Việt…
Là cô khi ngủ đã kêu tên anh sao?
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Sầm Vi Nịnh đang ngủ rất ngon, cô có hơi tức giận, đang muốn phát cáu vì bị đánh thức, mơ mơ màng màng thấy rõ trên màn hình lóe ra tên Tứ ca, thân thể cô lúc này rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô liếc nhìn giờ, rạng sáng mới 4 giờ 30 phút.
Việc này… Hưng sư vấn tội?
“Tứ … Tứ ca …” Tay run rẩy kết nối, tim cô đập dồn dập ngóng trông, vừa chột dạ vừa sợ hãi, “Tứ ca…”
Bên kia lại không lên tiếng.
Sầm Vi Nịnh hoảng hốt, cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, không có cúp máy a.
“…… Tứ ca?”
“Đô Đô Đô…”
Âm thanh máy bận đột nhiên truyền vào tai.
Sầm Vi Nịnh ngẩn ra.
Rất nhanh, cảm giác sợ hãi càng mạnh mẽ hơn bao trùm lấy cô.
Có điều gì đó không ổn.
Tứ ca nhất định là rất tức giận.
A a a, làm sao bây giờ, Tứ ca tức giận kinh khủng thấm người như vậy, cô nên làm sao bây giờ?
Còn có Nhiễm Nhiễm, Tứ ca có thể hay không đối Nhiễm Nhiễm …
Nhiễm Nhiễm!!!
Bỗng dưng, một cỗ chua xót xông thẳng lên chóp mũi Sầm Vi Nịnh.
Cô nghĩ đến bốn năm không gặp Nhiễm Nhiễm, nghĩ đến bộ dáng cô nói ra câu kia đã không còn yêu Tứ ca, cô nhìn được Nhiễm Nhiễm không giống như đang nói dối.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, Nhiễm Nhiễm năm đó rõ ràng yêu Tứ ca như vậy mà.
Tứ ca…
Giật mình một cái, Sầm Vi Nịnh bỗng nhiên nghĩ được đáp án.
Nhất định là Tứ ca đã làm cái gì tổn thương trái tim Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm tốt như vậy, tại sao anh lại không yêu?
Hỗn đản!
Bóng đêm tối tăm, cô đơn dày đặc.
Sầm Diễn ngồi trong xe, ngón tay kẹp một điếu thuốc đã muốn cháy hết, khói từ từ bao phủ, làm nổi bật khuôn mặt càng ngày càng mơ hồ thâm trầm của anh, tay kia Sầm Diễn còn cầm điện thoại màn hình đã sớm tối xuống.
Đêm nay anh lại nghiện thuốc lá cực độ.
“Ong” một tiếng, màn hình điện thoại sáng lên.
Nội dung Wechat của Sầm Vi Nịnh gửi đến hiện lên rõ ràng trong nháy mắt.
“Chuyện tối nay là em tự chủ trương, Tứ ca anh muốn trách liền trách em đi, Nhiễm Nhiễm nói cô ấy đã không còn yêu anh nữa.”
Không yêu…
Hai chữ đặc biệt chói mắt khiến môi bạc của Sầm Diễn đột nhiên mím chặt, anh nhắm mắt lại.
Trong đầu lại hoảng hốt xuất hiện hình ảnh cô xinh đẹp, sôi nổi biểu đạt tình yêu dành cho anh, hoàn toàn trái ngược với sự xa cách lạnh lùng của hiện giờ.
Không còn tình cảm nữa.
Thật lâu sau.
Sầm Diễn mở mắt, dập tắt điếu thuốc, gọi điện thoại, cổ họng căng thẳng, giọng nói lạnh lùng ảm đạm: “Giúp tôi điều tra thông tin cá nhân, Kiều Việt.”
Ngày hôm sau.
Thời Nhiễm thật vất vả từ trong phim mơ mơ màng màng ngủ một lát đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.