Ánh đèn vàng trong hoa viên bao phủ trên người Sầm Diễn hiện thêm vài phần tình cảm ấm áp, tản đi bớt sự lạnh lùng vốn có của anh.
Thời Nhiễm nhìn anh, không nói gì.
Sầm Diễn cũng vậy.
Hai người cứ thế yên lặng nhìn nhau.
Chốc lát, khóe môi Thời Nhiễm dần phác họa chút độ cong, nụ cười ôn nhu theo đó tràn ra: “Anh trai tôi cho anh vào cổng?”
Ngoại trừ Thời Ngộ Hàn động tay thì làm sao anh có thể đi vào trang viên.
“Ừm.” Sầm Diễn thấp giọng trả lời.
Hai người vẫn nói chuyện qua điện thoại di động.
Thời Nhiễm nhíu mày, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Anh trai tôi chỉ cho anh vào cổng trang viên chứ không cho anh vào cửa, hơn nữa hiện tại cũng không ai mở cửa cho anh.”
Ý là, anh có thể đi.
Đôi mắt thâm trầm của Sầm Diễn nhìn cô, mặt không gợn sóng, chỉ nói: “Chờ anh.”
Nói xong anh kết thúc cuộc gọi rồi bỏ điện thoại vào túi quần tây.
Thời Nhiễm nhất thời không kịp phản ứng, đến khi hoàn hồn đã thấy dáng người nhanh nhẹn trèo lên ban công lầu hai ngay phòng cô, sau đó… vững vàng đứng trước mặt cô.
Khoảng cách rất gần.
Hơi thở riêng biệt chỉ thuộc về anh trong nháy mắt khuếch đại vây lấy cô.
Không hiểu tại sao Thời Nhiễm chợt nhớ đến đêm tham gia hoạt động sinh tồn anh cũng nhanh nhẹn trèo lên cây hái không ít trái cây dại cho cô.
“Anh đến rồi.”
Giọng nói trầm khàn lọt vào tai cô làm Thời Nhiễm bừng tỉnh, lúc ngước lên liền dụng vào ánh mắt trầm tĩnh của anh.
Nơi đó phản chiếu hình bóng của cô.
Khóe môi cong lên rõ ràng hơn vài phần, Thời Nhiễm giương mắt không hề né tranh mà đối diện với anh, nhàn nhạt nói: “Tứ ca tới giúp tôi ngủ sao?”
“Ừm.” Sầm Diễn gật đầu.
Thời Nhiễm cười như không cười: “Tứ ca sao lại xác định là tôi cần anh giúp à? Anh vẫn nên trở về đi, tôi không….”
Chữ ‘cần’ còn chưa ra khỏi miệng thì cổ tay đã bị nắm lấy.
“Là anh cần em.” Câu nói phát ra từ môi bạc của người đàn ông không chút do dự.
Anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt vô cùng sâu.
Nhiệt độ ấm áp từ ngón tay anh truyền đến da cô sau đó lặng yên không một tiếng động lan tràn khắp cơ thể.
Thời Nhiễm nhìn anh hai giây rồi bình tĩnh rút tay về.
Cô quay lưng lại đi vào phòng.
Sầm Diễn chăm chú nhìn bóng lưng cô, bước chân dài đuổi theo đồng thời thuận tay đóng cửa ban công lại.
Nhiệt độ trong phòng và bên ngoài khác biệt rõ rệt.
Sau khi vào anh cởi áo khoác định đặt ở trên giá treo áo, dư quang khóe mắt trong lúc vô tình liếc thấy thuốc ngủ đã bị anh tịch thu lúc trước hiện tại đang nằm trên bàn.
Ánh mắt anh dừng lại.
Thời Nhiễm phát hiện, rất tự nhiên cầm thuốc ngủ cất đi, cũng không có ý giải thích.
Sầm Diễn cũng không ép hỏi, chỉ thấp giọng nói: “Anh đi tắm.”
Dừng một chút, nghĩ đến vừa rồi vội vàng chạy đến nên quên mang theo quần áo để thay, cau mày, anh lấy điện thoại ra định gọi cho Từ Tùy.
“Tứ ca chờ người đưa quần áo đến lại đi tắm mới giúp tôi ngủ….còn có thể ngủ được bao lâu?” Thời Nhiễm có chút bất mãn nói một câu, cũng không tiếp tục nhìn anh mà cúi đầu gửi tin nhắn WeChat, “Mặc đồ của anh trai tôi đi, anh ấy hẳn là sẽ có đồ mới.”
Gửi xong, cô thuận thế ngồi xuống sô pha ngẩng đầu nhìn anh: “Bởi vậy có thể thấy được Tứ ca cũng không phải thật lòng muốn tới giúp tôi ngủ mà.”
Sầm Diễn lẳng lặng nhìn cô, muốn nói gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Nhiễm Nhiễm.”
Là âm thanh của Thời Ngộ Hàn.
Thời Nhiễm bộ dáng lười không nhúc nhích nên Sầm Diễn đi đến mở cửa.
Cửa mở, Thời Ngộ Hàn sâu xa chậc một tiếng, biết rõ còn cố hỏi: “Trèo lên đây?”
Sầm Diễn liếc anh một cái không trả lời, nhận lấy quần áo đưa tới liền đóng cửa lại trước mặt anh.
Anh không lập tức vào phòng tắm mà tạm thời buông quần áo xuống đi đến trước mặt Thời Nhiễm cúi người ôm cô lên: “Đừng để lạnh.”
Thời Nhiễm mặc váy ngủ màu hồng phấn, cho dù anh không cố ý tìm kiếm thì trong nháy mắt cúi người cũng dễ dàng bắt được một mảnh cảnh xuân kiều diễm kia.
Yết hầu khẽ động, ánh mắt tối sầm lại, Sầm Diễn kiềm chế nhanh chóng vững vàng bế cô lên giường đắp chăn cho cô.
“Chờ anh, rất nhanh.” Anh nói xong liền thu hồi tầm mắt bước nhanh vào phòng tắm.
Thân ảnh biến mất, tiếng nước chảy loáng thoáng xuất hiện.
Nhiệt độ còn lưu lại khi anh ôm cô vẫn còn tiếp tục lan ra trên da thịt.
Năm phút sau, Sầm Diễn tắm xong đi ra.
Anh nhìn thoáng qua liền thấy Thời Nhiễm tựa lưng vào đầu giường tùy ý lật xem tạp chí, ánh đèn giường bên cạnh nhàn nhạt ấm áp theo đó trút xuống.
Cô ở chỗ này, ngay bên cạnh anh.
Sầm Diễn bỗng nhiên có cảm giác an tâm, giống như người vợ đang chờ chồng.
Trong phút chốc, tâm niệm lập tức khẽ động, làn sóng đang lặng yên dần nổi lên.
Thời Nhiễm nghe được tiếng động ngước mắt lên nhìn chằm chằm anh.
Chỉ nhìn một cái, rõ ràng không có cảm xúc hay ý nghĩ gì đặc biệt nhưng luôn đem khát vọng từ sâu trong nội tâm anh khơi gợi dậy.
“Tứ ca.”
Anh nghe cô gọi anh, khóe môi cũng mỉm cười.
Làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ ửng tự nhiên, không tự biết bản thân câu người thế nào.
Sầm Diễn bất ngờ cảm nhận được ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong lồng ngực.
Thời Nhiễm thấy anh còn đứng đó, cong môi, giọng nói càng thêm kiều mị: “Tứ ca, không…”
Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay người đàn ông đã che khuất tầm mắt cô, trong bóng tối, khiếm khuyết đi thị giác càng làm các giác quan khác thêm nhạy bén.
Chẳng hạn như, lòng bàn tay của anh nóng vô cùng.
Lại chẳng hạn như, giọng nói của anh khàn hơn trước không ít, tựa hồ còn có chút căng thẳng khó nhận biết.
“Đừng nhìn anh như vậy.”
Thời Nhiễm hiểu nhưng vẫn cố hỏi, cười cực kỳ vô tội: “Vì sao?”
Âm cuối vang lên càng thêm trêu người.
Yết hầu Sầm Diễn khó khăn di chuyển.
“Thời Nhiễm, anh là một người đàn ông bình thường.” Anh khàn giọng nói.
Không phải không có dục vọng.
Mà là cho đến tận bây giờ chỉ có dục vọng với cô.
Thời Nhiễm cười.
Lông mi chớp chớp khẽ chạm vào lòng bàn tay anh, cô đưa tay nắm lấy cổ tay anh kéo xuống, ánh mắt đen láy khiêu khích nói: “Tứ ca, là anh nói tôi có thể bắt nạt lại anh nha.”
Một giây sau, cô quỳ xuống, tay kia ôm lấy cổ anh làm khoảng cách giữa anh và cô càng gần hơn, mềm mại nói: “Anh quên sao?”
Cô cố tình.
Sầm Diễn đương nhiên có thể nhìn ra.
“Không quên.” Anh nhìn vào mắt cô, cúi đầu nói, “Em muốn bắt nạt thế nào cũng được, nhưng anh cũng dặn trước, Thời Nhiễm, anh là một người đàn ông bình thường.”
“Sợ em khóc.” Câu cuối cùng phát ra càng thêm trầm khàn.
Anh nói thẳng thắn như thế, cho dù trong lời nói chứa sự vô lại không đứng đắn nhưng ánh mắt nóng rực chưa từng che giấu tình cảm của mình dành cho cô.
Thời Nhiễm nghe vậy, dịu dàng nở nụ cười, giảo hoạt nhìn anh: “Tứ ca, vậy hiện tại anh sẽ làm tôi khóc sao?”
Trong lúc nói chuyện tay cô không an phận mà bắt đầu lộn xộn.
Ánh mắt Sầm Diễn tối đến cực điểm.
“Sẽ không.” Anh nhận thua.
Sao anh còn nỡ để cô khóc nữa?
Còn nữa, nếu là đêm nay, hoặc là nói trong vòng ba tháng này thật sự không nhịn được sự cố ý quyến rũ của cô mà lần nữa khi dễ cô thì cô tuyệt đối sẽ đem anh đạp ra xa, làm cho anh không có khả năng tiếp cận mình.
Sầm Diễn muốn hôn khóe môi cô nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ lấy tay cô xuống để cô nằm lên giường rồi đắp chăn thật cẩn thận.
Làm xong anh định xoay người đi đến ghế sô pha.
Thời Nhiễm lại hỏi: “Tứ ca đi đâu?”
Thân thể Sầm Diễn căng thẳng.
“Tắm.” Giọng nói của anh nghe kỹ liền nhận thấy sự bất đắc dĩ cùng cưng chiều ẩn chứa bên trong.
Cô muốn bắt anh tắm lần nữa, anh liền làm theo ý cô.
Làm sao anh không biết cô vừa mới trêu chọc mình không hề liên quan đến dục vọng, tuy cô không nhắc gì về đêm bị anh bắt nạt nhưng hẳn vẫn luôn canh cánh trong lòng, đúng như lời cô nói cô chỉ là đang khi dễ trả ngược lại anh.
Cô nghĩ muốn náo loạn, nghĩ muốn trả thù, được, anh sẽ cùng cô.
Anh đương nhiên cũng biết rõ mình và cô hiện tại đang ở tình trạng nào, cô còn chưa tha thứ cho anh, bốn năm nay đối với cô mà nói không phải có thể dễ dàng buông xuống.
Nhưng cũng may cô không còn bài xích anh nữa, cho dù chỉ lợi dụng anh để trị liệu chứng mất ngủ thì anh vẫn cam tâm tình nguyện.
Bây giờ cô chỉ cần đồng ý tiến đến một bước anh đã thấy thỏa mãn.
Những bước còn lại anh sẽ tự mình đi đến bên cô.
Tắm xong lần nữa, đợi đến khi khí lạnh trên người tản đi Sầm Diễn mới ngồi lên giường lần nữa.
Đem tạp chí trong tay cô đặt lên tủ đầu giường, anh cực kỳ tự nhiên ôm cô vào lòng, thấp giọng dỗ dành: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Đây là lần đầu tiên hai người nằm cùng chung chăn gối dưới trạng thái thanh tỉnh.
Lồng ngực anh áp sát vào lưng cô, một cánh tay đặt bên dưới cho cô gối đầu lên, tay còn lại ôm chặt cô không buông….
Tư thế thân mật tự nhiên giống như cặp vợ chồng hay đôi tình nhân yêu nhau.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Thời Nhiễm có thể cảm nhận rõ được nhịp tim của anh.
“Ở lại đây bao lâu?”
Bỗng nhiên, âm thanh trầm thấp của anh từ phía sau vang lên, hơi thở ấm áp theo đó phủ lên da cô có chút ngứa.
Cô chớp mắt.
“Có thể là nửa tháng, xem ông bà nội tôi muốn ở lại bao lâu.” Cô tùy ý trả lời.
Ngón tay chầm chậm vuốt ve nhẹ nhàng trên mu bàn tay cô. Ở góc độ cô không nhìn thấy, ánh mắt Sầm Diễn tối sầm lại nhưng ngữ điệu vẫn không thay đổi: “Hôn lễ khi nào?”
“Ngày mốt.”
“Ừm.” Sầm Diễn đáp.
Vốn không phải là người nói nhiều, hơn nữa còn muốn cho cô sớm ngủ một chút nên anh cũng không nói gì nữa.
“Ngủ đi.” Anh chỉ thấp giọng dỗ dành.
Thời Nhiễm nhắm mắt lại, không lên tiếng, qua lúc lâu lại bắt đầu cọ cọ.
Sầm Diễn nhạy bén phát hiện: “Làm sao vậy? Em ngủ không được sao?”
Thời Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, giống như đang lên lại giống như làm nũng: “Anh ôm chặt quá, không thoải mái làm sao ngủ được.”
Sầm Diễn nhìn cô thật sâu.
Bất đắc dĩ, anh đành lưu luyến buông ra một chút: “Thế này thì sao?”
“Vẫn không thoải mái.”
Sầm Diễn im lặng.
Chốc lát, anh hoàn toàn buông cô rồi khàn giọng nói: “Anh không chạm vào em, ngủ đi.”
Kiềm chế khát vọng muốn ôm lấy cô, anh hơi ngồi dậy đắp chăn cho cô.
“Ồ.” Thời Nhiễm đáp.
Sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Sầm Diễn vẫn giữ khoảng cách với cô, muốn ôm cô nhưng lại sợ cô không quen lại cảm thấy không thoải mái nên chỉ có thể nhịn xuống, thẳng đến khi cảm nhận hô hấp của cô dần sâu và ổn định anh mới khẽ gọi, “Thời Nhiễm.”
Không có phản ứng.
Ngay sau đó anh liền thật cẩn thận ôm lấy cô từ phía sau lần nữa, giống như những lần trước ở Giang Thành nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt cô.
“Ngủ ngon.”
Ý thực được nhiệt độ ấm nóng chợt biến mất, Thời Nhiễm từ giấc ngủ say mơ màng mở mắt thì phát hiện người đàn ông đang cởi áo ngủ, có vẻ như đang muốn thay đồ.
“Tứ ca…” Cô mờ mịt kêu một tiếng.
Thanh âm rất thấp nhưng Sầm Diễn vẫn nghe thấy.
“Đánh thức em sao?” Anh xoay người khom lưng nắm tay cô kiên nhẫn dỗ dành, “Còn sớm, em ngủ thêm một chút đi.”
Thời Nhiễm nửa mê nửa tỉnh nhìn anh, ngẩn ngơ hai giây mới chậm chạp phản ứng lại ý của anh.
“Anh phải đi?”
“Ừm.” Cuối cùng cũng không nhịn được, Sầm Diễn cúi đầu hôn lên trán cô, thấp giọng giải thích, “Buổi sáng có cuộc họp.”
Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh lan đến da Thời Nhiễm, sau đó là hôn lên trán cô khiến cô dần dần thanh tỉnh.
“…… Ừm.” Cô nói.
Sầm Diễn nhìn đồng hồ: “Chờ em ngủ anh mới đi.”
Nói xong, anh lại lần nữa lên giường theo thói quen ôm lấy cô.
Tư thế cực kỳ thân mật.
“Ngủ đi.”
Mặt Thời Nhiễm dán vào lồng ngực anh, không cách áo ngủ.
Sầm Diễn đợi một lát, xác định cô đã ngủ tiếp mới cẩn thận buông ra, dè đặt đứng dậy xuống giường.
Anh nhanh chóng thay quần áo mà không tạo ra chút âm thanh.
Lúc anh rời đi thì nhìn đến bên giường, cô ngủ rất ngon, mái tóc rũ xuống che nửa gương mặt.
Sầm Diễn cúi người, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, một lần nữa tham luyến hôn lên khóe môi cô.
“Chào buổi sáng.”
Cuối cùng, anh lưu luyến rời đi, sợ đánh thức mọi người trong nhà, anh vẫn từ ban công trèo xuống giống như lúc đến.
Từ Tùy vẫn đợi bên ngoài, mắt thấy thời gian sắp không kịp đang do dự có nên gọi điện thúc giục chút hay không thì từ xa đã nhìn thấy bóng người đi về phía mình, anh rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
“Sầm tổng.”
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Chẳng bao lâu, chiếc xe khởi động và dần biến mất.
Khi Thời Nhiễm tỉnh dậy, anh đã rời khỏi.
Cũng không ngủ được nữa, cô liền chậm rãi ngồi dậy dựa lưng vào gối.
Nhìn đồng hồ đã 6 giờ sáng, ở New York có lẽ đang là nửa đêm.
Máy bay từ New York đến Paris hơn bảy tiếng, kể cả khi anh đi máy bay tư nhân có thể tiết kiệm thời gian đi nữa cũng không nhiều lắm.
Cách khoảng xa như vậy còn chênh lệch nhau sáu giờ nhưng anh lại vọi vàng chạy tới đây chỉ vì muốn ngủ cùng cô.
Chưa từng một lời phàn nàn.
Đến giờ ăn sáng, quản gia ở trang viên đến gõ cửa.
Thời Nhiễm xuống lầu.
“Nhiễm Nhiễm khí sắc không tệ, xem ra tối qua ngủ rất ngon.” Thời Ngộ Hàn vừa thấy cô liền ý vị thâm trường nói.
Thời Nhiễm trừng mắt liếc anh.
Thời Ngộ Hàn liền quay đầu nói với Tống Thanh: “Mẹ, mẹ xem đi, khí sắc Nhiễm Nhiễm so với hôm qua tốt hơn nhiều đúng không?”
Thời Nhiễm: “…….”
Tống Thanh không phát hiện sự kỳ quái giữa hai anh em, nghe vậy liền cẩn thận quan sát, không khỏi cười gật đầu: “Đúng là tốt hơn, nhất định do trái múi giờ quá mệt mỏi bây giờ đã được nghỉ ngơi tốt.”
Thời Nhiễm theo bản năng sờ sờ mặt.
Thật sao?
Thời Ngộ Hàn thoáng nhìn thấy động tác vô thức của cô, nhướng mày cười cười.
Thời Nhiễm: “……”
“Mặc kệ anh.” Cô dùng khẩu hình nói cho anh biết.
Thời Ngộ Hàn chỉ cười không nói.
Thời Ngộ Hàn đến công ty bên này xử lý công việc, Tống Thanh và Thời Húc Nham thì đi gặp bạn bè, còn về phần Tô Vân đã được Thời Bách Lợi đón đi từ rất sớm.
Thời Nhiễm cả ngày cũng không đi đâu cả, chỉ ở lại trang viên cùng ông bà nội.
Thời gian nhàn nhã vô cùng thoải mái vui vẻ.
Đến tối, Sầm Diễn không tới nhưng lại bắt cô trở về phòng gọi video với anh.
Vẫn giống như trước đây, video mở ra đảm bảo cô có thể nhìn thấy anh bất cứ lúc nào, nhưng hai người không nói chuyện, Thời Nhiễm xem tạp chí hoặc coi phim còn anh thì làm việc.
Sự ăn ý lặng lẽ ngầm lưu chuyển giữa hai người ấm áp đến không thể diễn tả.
Sau đó cho dù Thời Nhiễm đã ngủ thiếp đi nhưng Sầm Diễn cũng không kết thúc video, mãi cho đến lúc điện thoại di động của cô hết pin tự động ngắt kết nối.
Thời Nhiễm rốt cục lại có thể ngủ một giấc trọn vẹn.
Ngày thứ ba, đến ngày tham dự lễ cưới.
Cả ngày hai người đều không liên lạc hay gọi video, Sầm Diễn bận còn cô cũng không rảnh rỗi hơn bao nhiêu.
Thật vất vả hôn lễ mới kết thúc, buổi tiệc HappyParty thuộc về tuổi trẻ mới chính thức bắt đầu, là em họ của cô dâu, lại ở xa khó có thể gặp mặt thường xuyên nên Thời Nhiễm hiển nhiên liền bị chị họ lôi kéo tham gia.
Thời Nhiễm diện mạo xinh đẹp, đứng giữa nhóm người phương Tây hay phương Đông cũng đều chói mắt nhất, từ khi tiệc bắt đầu có rất nhiều người đến nói chuyện phiếm hoặc mời cô uống rượu.
Thời Nhiễm sẽ lễ phép nhấp một ngụm nhưng không uống nhiều.
Đến giữa buổi tiệc thì có vài người thong dong đến muộn.
Một tiếng “Thời Nhiễm” đầy kích động kéo suy nghĩ không biết đã phiêu du đi xa đến đâu của cô quay về, cẩn thận nhìn lại, là người lúc trước ở Paris tình cờ giải vây giúp cô sau đó lại nói về nước sẽ mời cô cùng ăn cơm, người bạn học nam này là bạn học cùng trường trung học với cô, Lữ Văn.