“Anh cùng cô gái khác chạy trốn, còn cười thêm WeChat với người ta, bây giờ trở về tìm em làm gì? Ai muốn hẹn hò với anh!” Cô lên án anh, từng chữ từng chữ đầy vẻ ấm ức tức giận.
Cùng những người phụ nữ khác…
Sầm Diễn nghe vậy bất đắc dĩ bật cười.
Thời Nhiễm nhìn thấy, tức giận càng nhiều hơn trực tiếp cắn anh một cái.
“Còn cười!”
Sầm Diễn mặc cho cô náo loạn, không dỗ dành ngay mà cười hỏi: “Còn có gì nữa?”
Thời Nhiễm: “…”
Tức giận.
“Anh mặc kệ em!” Cảnh tượng trong mơ lần nữa quay về, cô trừng anh, “Cũng không để ý tới em, mặc cho những cô gái đó tùy ý khi dễ em, cảm thấy em không xinh đẹp còn cảm thấy dẫn em ra ngoài thật mất mặt!”
“Có thể à?” Khóe môi cười càng lúc càng sâu, ngón tay khẽ vuốt v e gò má cô. Một giây sau, Sầm Diễn giữ chặt gáy cô nghiêng mình xuống, cúi đầu nói: “Em biết anh chưa từng liếc mắt nhìn người khác một cái mà, từ đầu đến cuối chỉ có một mình em.”
Anh ôm cô, đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú vào cô, thâm tình.
Thời Nhiễm bỗng chốc rơi vào tay giặc.
Tim đập thình thịch, cảm giác rung động ngọt ngào.
“Ai biết có phải là thật hay không.” Cô cố tình nói ngược lại với anh.
Sầm Diễn cười nhưng không trả lời.
Lúc sau, anh mở miệng, giọng nói thấp hơn vài phần: “Không phải chỉ mình em khẩn trương, anh cũng khẩn trương, hồi hộp không ngủ được.”
Thời Nhiễm: “…”
Cô nháy nháy mắt.
Anh thế mà…
“Không lừa em.” Sầm Diễn nắm tay cô đặt lên vị trí trái tim mình, không chớp mắt nhìn cô thật sâu: “Hiện tại vẫn còn đập nhanh.”
Thời Nhiễm giả vờ muốn rút tay về, nhưng anh không cho.
“Hừ.” Cô làm cao hừ nhẹ một tiếng, khóe môi không nhịn được giương lên, đồng thời một chút ửng đỏ khả nghi dần dần phủ lên hai má, “Em không có khẩn trương.”
Biết rõ cô nói một đường nghĩ một nẻo, Sầm Diễn không vạch trần chỉ thuận theo lời cô: “Ừm, chỉ có anh khẩn trương.”
“A…” Thời Nhiễm cố ý kéo dài âm điệu, nhất thời cười đến hai mắt cong cong, lộ ra chút giảo hoạt cùng đắc ý.
“Đứng lên thay quần áo, chúng ta đi hẹn hò, hửm?” Anh dán vào bên tai cô, giọng nói ôn nhu mê hoặc.
Tim Thời Nhiễm không có tiền đồ mà đập loạn.
Ngọt ngào lan tràn.
===
Đuổi Sầm Diễn ra khỏi phòng ngủ, Thời Nhiễm ngâm nga hát bắt đầu tắm rửa thay quần áo rồi trang điểm, tâm tình vô cùng tốt, bây giờ cô nhìn cái gì cũng giống như đều mang theo bong bóng màu hồng, ngay cả trang điểm xong cũng cực kỳ vừa ý.
Cuối cùng là chọn nước hoa.
Vừa mới lấy ra lọ nước hoa mới mua ngày hôm qua, đang muốn dùng thì chợt nghĩ đến lần đó ở Paris anh hỏi cô xịt nước hoa gì.
Tâm niệm vừa động, cô buông tay xuống ngược lại đi tìm lọ nước hoa nam kia.
Chờ mọi việc xong xuôi chuẩn bị mở cửa phòng thì Thời Nhiễm lại khẩn trương, tim đập không nhanh khống chế được, nhiệt độ trên mặt tựa hồ cũng e sợ thiên hạ không loạn mà nóng lên.
Cô hít một hơi thật sâu.
Mở cửa ra.
Sầm Diễn đang nhận một cuộc điện thoại công việc, nghe thấy tiếng động liền xoay người, ánh mắt khẽ thay đổi.
Thời Nhiễm nhận thấy tầm mắt của anh, cực lực đ è xuống sự căng thẳng, ra vẻ thoải mái nhẹ nhàng chạy đến theo thói quen ôm lấy anh, ngửa mặt chớp chớp mắt, sau đó nhìn chằm chằm anh.
Rõ ràng cô không nói một câu nào, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã dễ dàng trêu chọc nội tâm Sầm Diễn rung động.
Yết hầu khẽ động, anh dùng tay còn rảnh của mình ôm lấy cô.
“Ừ, cứ làm theo lời tôi nói.” Anh phân phó đầu dây bên kia, ngữ điệu khi làm việc luôn lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng chỉ mình anh biết giờ phút này bản thân có báo nhiêu xáo động.
Nhưng người trong ngực vẫn còn đang cố tình làm loạn, tay cô…
Cuộc gọi kết thúc.
Sầm Diễn giữ đầu cô biến bị động thành chủ động hôn lên môi cô đến khi hai mắt tròn đen láy kia phủ đầy hơi nước mới lưu luyến buông ra.
Thời Nhiễm hờn dỗi trừng anh, ánh mắt hàm chứa ý khiêu khích: “Tứ ca dục cầu bất mãn sao?”
Ngón tay Sầm Diễn khẽ ma sát môi cô, giọng nói gợi cảm đầy nguy hiểm: “Lại trêu chọc anh, hôm nay chúng ta hẹn hò ngay tại đây, không cần đi đâu cả, được không?”
Chuyện đó có nghĩa là gì không cần nói cũng hiểu.
Thời Nhiễm: “…”
Cô đẩy anh ra, hừ hừ hai tiếng lẩm bẩm mắng: “Thật nên để mọi người nhìn xem Tứ ca không phải cao lãnh cấm dục gì.”
Sầm Diễn thuận thế nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen siết chặt đi ra ngoài.
“Còn một câu.”
Thời Nhiễm nhất thời không kịp phản ứng, theo bản năng hỏi: “Câu gì?”
“Chỉ lưu manh và cầm thú với một mình em thôi.”
“……”
Thời Nhiễm đỏ mặt.
Nhưng cô không muốn dễ dàng chấp nhận thua cuộc, vì vậy liền đứng lại nhìn anh.
“Tứ ca.”
“Ừm?”
Thời Nhiễm ra vẻ u oán nổi giận: “Anh không có chuyện gì khác muốn nói với em sao?”
Rất có điệu bộ nếu anh nói sai thì buổi hẹn hò hôm nay cũng sẽ bị ngâm nước nóng.
Chỉ liếc mắt một cái, Sầm Diễn đã hiểu, nhưng anh không trả lời ngay.
Thời Nhiễm đợi lại chờ cũng không nghe âm thanh gì, chỉ thấy anh cau mày, vốn đang làm bộ tức giận hiện giờ thật sự tức giận gấp đôi.
“Anh…”
Lời còn chưa dứt, tiếng cười trầm khàn câu người dán vào cánh môi cô vang lên.
Anh hôn cô.
“Rất đẹp.”
Thời Nhiễm vừa nghe, nhịn không được nhếch môi lên.
“Còn…”
“Mùi nước hoa… Vẫn là loại hương trước đây, đúng không?”
Hơi thở ấm áp của anh phủ lên da gợi cảm giác tê dại làm hô hấp của Thời Nhiễm vô dụng mà hơi chậm lại.
Rõ ràng chính là quyến rũ!
Quả nhiên đàn ông càng cấm dục càng không đứng đắn, mặc quần áo vào thì là mặt người dạ thú.
Thời Nhiễm cực lực ổn định nhịp tim, ra vẻ trấn định hừ một tiếng đẩy anh ra, phủ nhận: “Không phải.”
Sầm Diễn cười cười, không nói gì.
Thời Nhiễm vô cùng bất mãn với nụ cười của anh, hung dữ trừng mắt, muốn lật lại một ván nữa: “Em cũng cảm thấy hôm nay mình rất xinh đẹp, thoạt nhìn giống như học sinh trung học vậy, đúng không, Tứ ca?”
Dừng một chút, cô lại kiêu căng ghét bỏ: “Nhưng Tứ ca thì khác, vừa nhìn liền biết là ông già rồi.”
Nói xong lập tức hất tay anh ra chuồn mất.
“A…”
Một tiếng thét lớn, cô bị anh bắt lại giam chặt trong tay.
“Khẳng định già?”
Một câu nhàn nhạt nhưng nguy hiểm mười phần.
Cô mới không thèm sợ anh.
“Chắc chắn rồi.” Vẻ mặt gây hấn nhìn anh cười, “Nếu Tứ ca dám bắt nạt em thì buổi hẹn hò hôm nay xem như xong, anh trai sẽ đến đón em về, sau này Tứ ca cũng sẽ không tìm được em nữa đâu.”
Sầm Diễn: “…”
Rốt cuộc vẫn không có biện pháp với cô.
“Anh nhận thua.” Sầm Diễn luôn dung túng cho cô, không thể làm gì khác ngoài cười cười rồi nắm tay Thời Nhiễm, “Em nói cái gì thì là cái đó, không bắt nạt em.”
Thời Nhiễm vui vẻ cười, hai mắt cong cong: “Tứ ca thật ngoan.”
Trong mắt Sầm Diễn toàn là cưng chiều, nhìn cô cười làm tim anh mềm nhũn đến khó tin, mệt mỏi do cả đêm chưa ngủ đều biến sạch.
Chỉ vì cô.
===
Sầm Diễn tự lái xe tới, hôm nay chỉ có anh và cô không ai khác đi theo.
Thời Nhiễm không hỏi đi đâu, nhưng trong lòng vô cùng chờ mong và tò mò.
Mang theo tâm tình vui mừng háo hức, hơn bốn mươi phút sau chiếc Bentley dừng ở chân núi Thanh La thành phố bên cạnh.
Thời Nhiễm đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.
Sầm Diễn nghiêng người gỡ dây an toàn cho cô.
Ngọt ngào sau thời gian tạm xa nhau tuôn ra, Thời Nhiễm quay mặt qua nhỏ giọng nói: “Tứ ca còn nhớ rõ sao?”
Dứt lời, nụ hôn dịu dàng in lên má cô.
“Nhớ kỹ.”
Chóp mũi Thời Nhiễm có chút chua xót.
Núi Thanh La rất đẹp, là khu nghỉ mát có phong cảnh như chốn tiên giới, nổi tiếng với các ngôi đền trên đỉnh đồi.
Năm đó Thời Nhiễm thích anh một mực quấn lấy muốn anh dẫn cô đến đây chơi, đề cập qua một lần, nhưng khi đó anh quá bận rộn không đáp ứng, chỉ nói sau này rồi tính.
Sau đó là năm năm
Sầm Diễn biết suy nghĩ trong lòng cô, không nói thêm gì chỉ lẳng lặng làm bạn với cô.
Một lát sau, Thời Nhiễm khẽ đá anh một cước, giận dữ: “Xuống xe đi.”
Khóe miệng Sầm Diễn tràn ra ý cười.
“Được.”
Anh xuống xe trước, sau đó vòng qua đầu xe mở cửa, đưa tay về phía cô.
Đôi môi đỏ hồng của Thời Nhiễm cong cong.
Cô đưa tay cho anh dìu cô xuống xe, sau đó mười ngón tay đan vào nhau, chặt chẽ, không ai có thể tách ra, cũng sẽ không bao giờ tách ra.
===
Sáng sớm ánh mắt trời ấm áp bao phủ, hai người cùng nhau đi đến bờ sông.
Có rất nhiều xe đạp ở đó.
Sầm Diễn dẫn một chiếc đứng trước mặt cô.
“Lên đây.”
Giọng nói khàn khàn, đôi mắt đầy thâm tình cùng cưng chiều dễ dàng làm lay động lòng người.
“Được.” Thời Nhiễm mỉm cười, nắm chặt hai bên áo anh nghiêng người ngồi lên yên sau xe ôm eo anh.
“Xong chưa?”
“Dạ.”
Sầm Diễn cũng vui vẻ không kém, cầm tay lái, chân đạp lên bàn đạp, sau hai giây lắc lư, anh vững vàng đạp xe.
Gió nhẹ thổi qua tóc, Thời Nhiễm cười khanh khách nhìn phong cảnh dọc bên đường, lá cây khẽ động, hoa tươi nở rộ, cảm thấy trong không khí dường như rắc đầy hương vị ngọt ngào.
Thời Nhiễm ôm chặt lấy anh.
“Tứ ca.” Cô nghênh đón làn gió nhẹ nhàng lướt qua, mềm mại gọi anh.
“Ừm.”
“Tứ ca.”
“Anh ở đây.”
“Tứ ca…”
“……”
Cô gọi một tiếng, anh liền đáp một tiếng, cùng cô chơi đùa, cùng cô náo loạn.
Thời Nhiễm cười càng thêm vui vẻ, sau đó cô một tay ôm anh, tay kia dang rộng đón ánh nắng nhẹ nhàng đùa giỡn.
Sầm Diễn đương nhiên cũng bị cô truyền sang, khóe môi từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười nhàn nhạt.
===
Chạy một vòng, hai người đến một nhà hàng bán đồ ăn sáng rất nổi tiếng, gọi tất cả các món Thời Nhiễm thích ăn.
Ngoại trừ ăn những việc khác đều không cần cô động tay, anh sẽ giúp cô mở hộp gỗ lấy đũa muỗng, sẽ rót trà cho cô, thậm chí lúc cô ăn xong bản thân còn chưa kịp để ý thì anh đã lấy khăn ướt lau nhẹ khóe môi cho cô.
Lúc anh lau miệng cho cô Thời Nhiễm rõ ràng nghe tiếng của cô bé bàn bên cạnh đầy hâm mộ rồi quay sang trách bạn trai mình, nói bạn trai nhà người ta cưng chiều bạn gái như vậy, cậu ấy nên học hỏi nhanh đi.
Thời Nhiễm nghe xong, nhịn không được nhếch môi, cực kỳ đắc ý.
Sầm Diễn cười không nói, sau đó nắm tay cô rời đi.
Dạo vòng quanh một lát, cô và anh chuẩn bị leo núi.
Trước khi leo núi, Thời Nhiễm ngẩng đầu nhìn đỉnh núi khuất nơi cao cao kia, nghĩ đến chuyện gì liền kéo kéo tay anh: “Tứ ca, nghe nói chùa trên đỉnh núi Thanh La cầu nhân duyên rất linh thiêng, anh thử cầu một điều đi?”
Sầm Diễn đứng lại nhìn cô.
Thời Nhiễm làm bộ đánh anh một cái, hừ hừ nói: “Nhìn em làm gì!”
Vừa dứt lời Sầm Diễn một tay nâng mặt cô.
Thời Nhiễm chớp mắt.
Sầm Diễn cười, giọng nói trầm thấp cực kỳ mê hoặc: “Ám chỉ anh cầu hôn sao?”