Sáng sớm hôm sau, đội ngũ trường Damocles đã tiếp tục hành trình.
“Tại sao đến lượt tụi mình tranh tài thì đợt rét đậm đến sớm!” Liêu Như Ninh ngửa đầu oán giận, cậu ta cảm thấy hơi mình thở ra có thể đóng băng trong nháy mắt.
Mặt những người khác không bày tỏ gì nhưng trong lòng đều đồng ý với lời nói của cậu ta. Trời quá lạnh, họ cũng mặc quần áo giữ nhiệt nhưng hoàn toàn không đủ.
Đội ngũ nhanh chóng chạy đi, một buổi sáng trôi qua không gặp được tinh thú, dưới mặt băng cũng không thấy có tinh thú tập kích, thậm chí ngay cả tảng băng trôi có thể chặn gió lạnh cũng biến mất, chỉ có cánh đồng băng mênh mông vô bờ.
“Cảm giác nơi này đã không còn tinh thú nữa.” Liêu Như Ninh nói nhiều, đi lâu như vậy nhịn không được nói tiếp, “Có phải quá lạnh nên tụi nó trốn hết rồi.”
Kim Kha nhìn xung quanh các thành viên: “Cho dù có tinh thú hay không thì chúng ta sẽ tiếp tục đi, nhanh chóng ra khỏi cánh đồng băng này.” Cứ tiếp tục cái đà này, họ không ngơ ngẩn nổi bảy ngày trong đây.
Nhiệt độ trong đấu trường quá thấp, thiết bị quá ít, nếu có khoang con nhộng thì bọn họ còn chèo chống được một thời gian, còn bây giờ thì hoàn toàn không xong.
Đợt rét đậm quả nhiên danh bất hư truyền.
Đồng thời, hai trường quân sự chọn một tuyến đường ổn định là South Pasadena và Samuel cũng cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng thấp hơn.
“Chém giết tinh thú còn chưa nhiều bằng đường đua gò đồi.” Vẻ mặt Shaω Eli không tốt, “Ba trường quân sự kia giết bao nhiêu rồi?”
“Nhiệt độ bây giờ càng ngày càng thấp, hiệu suất cơ động của cơ giáp cũng không ngừng giảm xuống. Thay vì chúng ta mạo hiểm, chi bằng an ổn chiếm được vị trí.” Cao Học Lâm suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định táo bạo, “Dùng hết trạng thái cơ giáp, chúng ta bay tới đích.”
“Trạng thái cơ giáp cho toàn bộ thành viên?” Jill Gil Wood do dự, “Sẽ tiêu thụ rất nhiều năng lượng, đội chủ lực của chúng ta đã tốn rất nhiều năng lượng ở đường đua thung lũng mưa rồi.”
Cao Học Lâm nhìn cô nàng một cái mới nói: “Hơn nữa nhờ phúc của trường Damocles, chúng ta cũng nhận được không ít năng lượng ở đấu trường trước, đủ để chống đỡ trạng thái cơ giáp cho toàn bộ thành viên. Trước mắt không rõ tình huống thi đấu phía sau, trước tiên chiếm được thứ hạng này rồi bàn.”
Trận này có tình hình rất phức tạp, thay vì họ lên kế hoạch cho các trận đấu tiếp theo, chẳng bằng phấn đấu cho mỗi trận đấu bây giờ.
“Đi thôi.” Tập Ô Thông dẫn đầu đi vào cơ giáp.
Mục tiêu của năm trường quân sự là như nhau nhưng các tuyến đường và lộ trình khác nhau. Từ bản vẽ mặt phẳng ở hiện trường trực tiếp có thể thấy được, hai trường quân sự đã bật trạng thái cơ giáp, vội vã đến đích.
“Có phải sương mù càng lúc càng lớn không?” Giải Ngữ Mạn nhíu mày nhìn màn hình trực tiếp của trường Damocles và nói.
Hạng Minh Hóa nhìn kỹ một hồi mới xác định: “Lớn đấy, có thể bởi vì đợt rét đậm sắp tới.”
Mí mắt Giải Ngữ Mạn giật giật vài cái, không biết vì sao bà nhìn những đám sương trắng này là trong lòng dần dần nôn nóng: “Bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi cánh đồng băng, đợt rét đậm đang càng ngày càng gần...”
“Tách!”
Một ống kính tại trường Damocles đột nhiên nứt ra và hình ảnh của nó ngay lập tức tối xuống, như thể đó là tín hiệu. Kế đó tất cả các máy quay ở vị trí của Damocles bắt đầu nứt từng cái một, cho đến khi hình ảnh cuối cùng cũng đen thui.
Toàn trường im lặng, các giáo viên dẫn đội trường Damocles không thể kiềm chế đứng bật dậy, họ nhìn nhau, hoàn toàn không biết tình huống thế nào.
Ngư Thiên Hà phản ứng kịp đã kết nối với nhân viên cứu hộ trên cao và nhân viên phòng đổi đồ trong sân đấu trước nhất.
Tín hiệu xấu chỉ truyền đến âm thanh rè rè. Trong hiện trường lặng thinh, cuối cùng chỉ có thể nghe thấy tiếng người đứt quãng: “Sương mù… trắng, nhìn… không rõ.”
Giáo viên bên viện Bình Thông hoàn hồn, sắc mặt khó coi: “Đợt rét đậm đến rồi!”
Lúc này mới là ngày thứ hai? Tại sao nó tới trước thời hạn?!
Tất cả các giáo viên tiên phong của Sao Phàm Hàn cũng đứng dậy: “Nơi đợt rét đậm quét tới, tất cả các kênh liên lạc có thể bị phá hủy ngay lập tức, khí lạnh sẽ làm đông hỏng camera bên kia.”
Mặt Hạng Minh Hóa và Giải Ngữ Mạn không cảm xúc nhìn ống kính tối đen rồi xoay người tiếp tục cố gắng liên lạc với các nhân viên cứu hộ trên cao.
Trong khi họ vẫn còn trong tình trạng đợt rét đậm tới trước thời hạn, ống kính trực tiếp của trường Đế Quốc bắt đầu bị vỡ từng cái một.
Ngư Thiên Hà lập tức quyết định, bà nói với các giáo viên trường quân sự khác: “Bây giờ thông báo cho sinh viên của các anh chị đi ra thì còn có cơ hội.”
Các giáo viên của Viện Bình Thông nhìn vào các sinh viên trong màn hình trực tiếp. Sự xuất hiện của đợt rét đậm cần có thời gian, trong khi trường Damocles và trường Đế Quốc đang ở vị trí đợt rét đậm tăng lên. Chỉ cần viện Bình Thông có thể nhận ra sự bất thường, cho toàn bộ thành viên tăng tốc là có thể tranh được vị trí đầu tiên.
Ngoài việc điên cuồng liên lạc với nhân viên cứu hộ của trường Damocles và trường Đế Quốc, các giáo viên của ba trường quân sự khác vẫn còn do dự vì làn sóng rét đậm vẫn chưa lan rộng.
“Trường Quân sự Samuel quyết định bị loại.” Không ai ngờ rằng giáo viên dẫn đội của Samuel sẽ là người đầu tiên đứng lên, “Thông báo cho họ ngay bây giờ về việc lên máy bay.”
Phía ban tổ chức có người liên hệ với mấy nhân viên cứu hộ trên cao.
Mọi người nhìn thấy trên không trung trường Samuel có may bay hạ xuống, nhóm nhân viên cứu hộ thông báo cho mấy sinh viên quân sự chưa biết gì về chuyện phía Samuel chủ động bị loại.
“Không phải nói trong vòng bảy ngày đi ra ngoài là được sao?” Shaω Eli không muốn đi ra ngoài, “Chúng tôi sẽ đến điểm đích sớm thôi.”
“Trường Samuel đã chọn từ bỏ, ngay bây cậu giờ rút cờ cũng không hiệu quả.” Nhân viên cứu hộ cứng rắn, “Xin mời lên.”
“Cái quỷ gì vậy?” Shaω Eli khi đi còn đá một cái lên máy bay.
Các giáo viên trường Samuel thấy họ bắt đầu lên đường trở về thì trong lòng cũng có chút hối hận, có lẽ kéo dài thêm một chút cũng tốt.
“South Pasadena cũng lựa chọn bị loại.” Ngư Thiên Hà đột nhiên nói.
“Cô đang làm gì thế?” Giáo viên dẫn đội của South Pasadena bị sốc, “Chúng ta không bị loại, tụi nhỏ đã đi vào trạng thái cơ giáp, chỉ cần một ngày nữa là có thể về đích.”
“Một khi là đợt rét đậm thổi tới thì ngay cả mạng sống cũng chả còn.” Ngư Thiên Hà khăng khăng muốn South Pasadena bị loại.
“Cô chỉ là người giới thiệu chương trình chính, giáo viên dẫn đội lần này là tôi.” Giáo viên dẫn đội của South Pasadena mãi không đồng ý, “Quyền bị loại nằm trong tay tôi.”
Bây giờ trường Damocles và trường Đế Quốc nằm ở trung tâm của đợt rét đậm, mất hết cả tin tức. Không có thiết bị trong tay,thêm chuyện những người cứu hộ trên cao của họ cũng mất liên lạc, thì có may mắn lật được trời mới sống sót trong hai tháng rét đậm.
Toàn bộ sân đấu lạnh lẽo chỉ còn lại viện Bình Thông, Samuel và South Pasadena, còn trường Samuel đã chủ động từ bỏ.
Chỉ cần đợt rét đậm lan nhanh như vậy, South Pasadena không được là hạng đầu cũng được hạng thứ hai; chiến thắng là ngay trước, mắt sao có thể từ bỏ như vậy.
Ngư Thiên Hà nhìn giáo viên dẫn đội của South Pasadena một lúc lâu, cuối cùng bà liên lạc ngay tại chỗ cho người của Quân khu 9 để giải thích tình hình. Bên đó liên hệ với ban giám hiệu, cuối cùng ban giám hiệu gọi cho giáo viên dẫn đội.
“Bây giờ bỏ cuộc chẳng khác nào từ bỏ chức vô địch!” Giáo viên dẫn đội nhìn vào trường quân sự trong màn ảnh, tỏ vẻ không phục, “Trường chúng ta đã đuổi tới trước viện Bình Thông rồi.”
Ban giám hiệu chịu áp lực từ phía quân khu chỉ có thể cứng rắn trả lời: “Bây giờ để họ bị loại ngay lập tức và từ bỏ trận đấu này.”
Cuối cùng, trường South Pasadena chỉ có thể chủ động từ bỏ như trường Samuel.
Hai mắt giáo viên dẫn đội của South Pasadena đỏ au, người đó nhìn chằm chằm Vào Ngư Thiên Hà: “South Pasadena bây giờ không phải là South Pasadena của thời đại cô, rốt cuộc cô không biết tình hình của trường chúng ta bây giờ à?”
Trường South Pasadena và Damocles đã ở trong tình trạng cận ranh. Giải đấu lần này họ nhìn thấy trường Damocles trở lại làm trong lòng các giáo viên của trường South Pasadena mãi trĩu nặng gánh vác.
“Sinh viên còn sống mới là chuyện quan trọng nhất.” Ngư Thiên Hà không hề bị lay động, “Phía sau còn có cơ hội lấy được thứ hạng.”
South Pasadena không tranh giành vị trí đầu tiên, miễn là có thể đạt được tổng số điểm ở vị trí thứ ba là coi như có chỗ ăn nói.
Trong lúc họ giằng co lâu như vậy, những người trong trường Samuel đã ngồi trên máy bay đến lối ra.
South Pasadena, người cũng được thông báo rằng trường đã chủ động bị loại, hiển nhiên không muốn từ bỏ.
“Bây giờ nhận được tin tức rằng hai trường quân sự đã mất liên lạc, bao gồm cả những người ở phía trên. Nếu bạn không đi ra ngoài, gặp phải đợt rét đậm, sẽ không bao giờ đi ra được nữa.” Nhân viên cứu hộ mở cửa máy bay, “Đi thôi.”
Sau một thời gian kháng cự thầm lặng, những người của trường South Pasadena cuối cùng đã lên máy bay.
Hết thảy đều kết thúc, đường đua lạnh lẽo chỉ còn lại một trường quân sự là viện Bình Thông.
Trong ống kính, Lộ Thời Bạch nhìn xung quanh, dường như nhận thấy có chút không đúng. Anh ta hạ lệnh cho mọi người tiến vào cơ giáp, chuẩn bị mở trạng thái cơ giáp nhanh chóng tiến về phía trước.
Trái tim của các giáo viên viện Bình Thông trong hiện trường phát sóng trực tiếp cũng thót lên, bây giờ chỉ còn lại một trường quân sự của họ đi đến điểm cuối, các thầy cô chỉ hy vọng rằng đợt rét đậm sẽ lan chậm một chút.
Tuy nhiên hy vọng cũng thất bại.
Đợt rét đậm lan quá nhanh, ba ống kính còn lại của trường quân sự đều nổ tung, tất cả các hình ảnh dừng lại.
Bọn họ thậm chí còn chưa nhìn thấy đội ngũ viện Bình Thông tiến vào cơ giáp.
“... ”
Khán giả tại hiện trường thậm chí chẳng có ai nói gì, chỉ nhìn choáng váng vào cảnh đen.
“Tụi nhóc đã ra ngoài chưa?” Giáo viên dẫn đội của trường Samuel yêu cầu mọi người liên lạc với nhân viên cứu hộ trên máy bay.
“Không có ai bắt máy cả.”
“Vừa rồi có phải mấy em ấy sắp gần đến lối ra rồi không?” Giáo viên dẫn đội của Samuel nghe tiếng rẹt rẹt trong tần số truyền tin, ông ta không khỏi đưa tay sờ cằm, lông mày nhíu chặt, lẩm bẩm, “Đã đến lối ra rồi chắc là đi ra được.”
Ông đã lo lắng như vậy thì các thầy cô ở South Pasadena bên cạnh trông càng khó coi hơn.
Sinh viên của trường South Pasadena bị loại muộn, vẫn còn một chặng đường dài đến lối ra.
Đối với viện Bình Thông, tất cả các giáo viên như thấy cha mẹ mất, họ hiểu rõ hơn những người có mặt về sức mạnh của đợt rét đậm. Nhưng những năm trước đợt rét đậm không nhanh tới như vậy, từ lúc hình thành đến ra lan cũng mất một lúc lâu.
Theo lý thuyết, khoảng thời gian này là đủ cho các sinh viên của viện Bình Thông đi ra.
“Vừa nhận được thông báo, đợt rét đậm rét hại đã đến, tất cả mọi người ở hiện trường rút lui.” Ứng Nguyệt Dung đứng dậy nghiêm túc nhìn khán giả phía dưới, “Khán giả rút lui thành hai hàng hai bên trái phải, những người khác đi về phía sau, máy bay đã dừng ở bên ngoài.”
Hạng Minh Hóa đứng không nhúc nhích, giọng khàn khàn: “Những sinh viên này thì sao đây?”
Cho đến bây giờ không có bất kỳ sinh viên nào của các trường quân sự đi ra, hơn một ngàn người trường Damocles gặp tai nạn đầu tiên, bây giờ chẳng có tin tức gì.
“Chúng ta rút đi trước đã, ở lại chỗ này cũng vô dụng.” Giải Ngữ Mạn dùng sức lôi kéo Hạng Minh Hóa đi ra ngoài, “Tôi đã liên lạc với người bên quân khu, chúng ta nghĩ biện pháp khác.”
Hiện trường bắt đầu sơ tán, vẻ mặt tất cả mọi người trông cực kỳ khó coi.
Đợt rét đậm sẽ bắt đầu vào ngày thứ bảy của cuộc thi, đó là kết quả của một số lần đo bên phía Sao Phàm Hàn. Không ai ngờ được đợt rét đậm sẽ sớm hơn và họ lại bỏ mặc các sinh viên gặp phải đợt rét đậm bên trong.
“Có tin tức! Có người đi ra rồi!”
Khi các giáo viên và nhân viên ban tổ chức sơ tán, họ đột nhiên nhận được tin tức từ lối ra của đường đua lạnh lẽo.
Trái tim của tất cả mọi người đập liên hồi.
“Có phải sinh viên của chúng tôi đã đi ra ngoài?” Giáo viên dẫn đội Samuel vội vã hỏi.
Các giáo viên trường quân sự khác biết rõ không thể là sinh viên của mình nhưng trong lòng vẫn hy vọng nghe thấy tên của trường.
“Trường Quân sự Samuel!” Nhân viên nhận được tin tức lớn tiếng nói, “Họ vừa bay ra khỏi lối ra, bây giờ chạy thẳng đến thành phố, chúng ta cũng đi qua đi.”