Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 14



“Trai Khỏe Màu Hường”

Vệ Tam bị cú đấm của Trai Khỏe Màu Hường hạ đo ván trên đất, nói đúng hơn là chính cô tự mình hứng lấy nắm đấm.

Cái này nếu đổi thành một người lợi hại hơn một chút, không cần nhiều lắm, nắm lấy cơ hội này chỉ một chút thôi là có thể đánh bại Vệ Tam. Hết lần này tới lần khác Trai Khỏe Màu Hường lại không phải, y đánh xong một quyền, bước tiếp theo lại ngồi trên đầu Vệ Tam, có ý đè cô cho ngất.

Vệ Tam nằm sấp trên mặt đất: “...” Trong lúc nhất thời, cô không biết mình mất mặt hay đối phương càng mất mặt hơn.

Vệ Tam không ngờ được cơ giáp của Xưởng Đen lại linh hoạt hơn cơ giáp do trường phát ra nhiều như vậy.

Đều là cơ giáp cấp Z thì tổng số liệu hẳn là như nhau, nhất là loại cơ giáp được sản xuất hàng loạt này. Đại khái cơ giáp Xưởng Đen đã được thay đổi chỗ nào rồi.

Cả người Vệ Tam ngã vào trong khoang cơ giáp, cô nhắm mắt lại, sau đó điều khiển bảng điều khiển, hai tay cơ giáp chống đất, một phen đẩy Trai Khỏe Màu Hường ra.

Nương theo kẻ này còn chưa kịp phản ứng, Vệ Tam lập tức đứng dậy, kết quả... Dưới chân trơn trượt, thiếu chút nữa lại ngã xuống, may mà cô kìm lại được.

Hành vi không thể kiểm soát hoàn toàn giữa con người và máy móc này là một triệu chứng điển hình của người mới. Cô coi như hoàn toàn hiểu được sự khác biệt chân chính giữa cơ giáp cấp Z và cơ giáp cấp B. Cấp B dùng cùng mánh khóe được, song quan trọng nhất là bảng điều khiển. Còn cấp Z lại thiên về cảm giác, đầu óc nhanh nhẹn thì cơ giáp theo đó mà làm, nếu tay không theo kịp thì cơ giáp rất dễ mất khống chế.

Trai Khỏe Màu Hường sau khi bị đẩy ra, lại một lần nữa đối đầu với Vệ Tam bằng một cú đấm như ban nãy.

Vệ Tam không thể nào phạm sai lầm tương tự, cho nên cô xoay người bỏ chạy.

Có quần chúng lẻ tẻ vây xem hai tên đần trên sân, mày đuổi ông trốn, thì lập tức trợn trắng mắt rồi lại dè bỉu một tiếng, đi sân khác xem so tài.

Vệ Tam vừa chạy vừa thử cơ giáp, sớm biết thế thì cô đã thử ở khu chờ đã, chứ lúc ấy chỉ lo xem màn ánh sáng. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Trai Khỏe Màu Hường còn đang ở phía sau, may là y cũng chả ổn, nếu không hôm nay chẳng lấy được tiền còn mất thêm điểm tích lũy.

“Có bản lĩnh thì mày đừng chạy.” Trai Khỏe Màu Hường hét lên sau lưng.

Vệ Tam tiếp tục cắm đầu đầu chạy, không ngừng điều chỉnh để thích ứng với cơ giáp. Mãi cho đến khi cảm thấy được mình và cơ giáp có thể thống nhất, cô mới chợt dừng lại, Trai Khỏe Màu Hường sau lưng vội vàng kìm lại bước chân, vung thêm một quyền tới.

Cơ giáp màu đen mới tinh không trốn tránh, nâng tay đỡ lấy một quyền này, đồng thời thắt lưng gồng sức, cánh tay cố ném cơ giáp màu đen y hệt như vậy ra khỏi sân.

Người này vừa ngã ra ngoài, màn sáng màu tro lơ lững giữa sân đã chiếu: [Chúc mừng L0 Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt đạt được trận thắng đầu tiên, tinh tệ x 5000, điểm tích lũy x10]

Cùng lúc đó sảnh lớn tầng dưới cũng xuất hiện tin tức như thế trên màn ánh sáng hiện xếp hạng theo thời gian, ánh sáng lóe lên xong cũng biến mất.

Vệ Tam đi ra khỏi cơ giáp và nhìn số dư trong thẻ của mình, bỗng cô thấy làm chiến sĩ độc lập còn kiếm được tiền hơn cơ giáp sư.

Cô còn có thể tiếp tục đánh nữa!

Nhưng cũng vì phòng trước chuyện thua lần nữa, Vệ Tam trước tiên tìm sân huấn luyện để làm quen với chuyện điều khiển cơ giáp. Bỏ ra gần nửa ngày, cô lại bắt đầu tiến vào thi đấu.

Nghỉ học hai ngày, Vệ Tam đều ở tầng một phía dưới Xưởng Đen, chạy tới chạy lui giữa sân huấn luyện và sân thi đấu. Bởi vì dù thực lực cao cay thấp thì đều phải bắt đầu từ L0, hơn nữa vì chuyện ngẫu nhiên chọn cặp chiến đấu mà không phải cô thắng hết, có vài trận cô thua.

Tuy rằng thua chỉ trừ điểm không trừ tiền, nhưng Vệ Tam cảm thấy rất lãng phí thời gian, chưa kể cô còn thèm thù lao khi thắng một trận của L3.

Mở quang não, thông tin trên thẻ đen hiện lên: [Số dư tinh tệ còn lại: 35000, điểm tích lũy: 70]

Vệ Tam quyết định sau khi trở lại trường học, ngoài kiến thức cơ giáp phải học thì huấn luyện cũng không thể bỏ lơ.

Trước khi rời đi, cô vô tình nhìn về phía bảng xếp hạng theo thời gian thực ở sảnh lớn, tình cờ thấy hàng đầu tiên hiển thị chữ đỏ: “Chúc mừng Chuyển Lên Bờ Tây đạt được trận thắng thứ 100, thành công thăng lên cấp L1, đạt được danh hiệu vua trăm trận L0.”

Đúng là thắng một trăm trận thật kìa.

Vệ Tam liếc mắt một cái rồi cũng không để ở trong lòng, cô xoay người rời khỏi Xưởng Đen.

......

Bắt đầu tuần mới, Vệ Tam xóa lịch học của Hạng Minh Hóa, chuẩn bị tự mình chọn lớp. Mặc dù giáo viên tốt bụng nhưng cũng chẳng hợp với cô.

“Chào buổi sáng.” Niếp Hạo Tề nhìn thấy Vệ Tam đi vào phòng học bèn chào hỏi, hai người cũng đến từ sao vô danh nên so với những người khác quen thuộc hơn một chút.

Ánh mắt Vệ Tam dừng trên cổ cậu ta: “Cậu chọn cơ giáp xong rồi?”

Niếp Hạo Tề gật đầu: “Tuần trước thử một chút, thầy Hạng cho rằng tôi hợp với cơ giáp hạng nặng hơn.”

“Rất tốt.” Vệ Tam còn chọn khóa học trên mạng của trường.

Bọn họ đến sớm nên giáo viên tiết học này còn chưa tới, Niếp Hạo Tề ngồi bên cạnh Vệ Tam nên vừa lúc nhìn thấy trang chọn lớp.

“Sao cậu lại chọn toàn khóa học mang cơ giáp lên lớp? Thầy cô nói rằng nếu chúng ta muốn thực hành tốt thì phải đặt sơ cở cho vững đã.”

“Quá cơ bản không hợp với tôi.” Trong lúc nói chuyện, Vệ Tam chọn lớp học cách đấu và bắn súng với cơ giáp.

Ban đầu Niếp Hạo Tề còn cho rằng Vệ Tam quá kiêu ngạo, nhưng nghĩ lại thì thần sắc người ta quá bình thản, nào có giống loại người này, nên cậu gửi lời mời: “Thường thì khi nào cậu đi tới phòng mô phỏng huấn luyện, có muốn cùng đi hay không?”

“Mô phỏng cái gì?” Vệ Tam tắt mạng trường, quay đầu hỏi cậu.

Niếp Hạo Tề ngẩn người: “Mô phỏng đối chiến cơ giáp, chẳng phải lúc trước chị khóa trên có dẫn chúng ta đi tham quan à?”

Vệ Tam cố gắng nhớ lại, trong trí nhớ tựa hồ quả thật có một chuyện như vậy, cơ mà lúc ấy cô đang nhớ sách trong thư viện cho nên không chú ý.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, Niếp Hạo Tề chủ động giải thích: “Loại phòng mô phỏng huấn luyện này có thể hoàn toàn mô phỏng cơ giáp đối chiến, ngay cả cảm giác đau đớn cũng có thể đạt tới 100%, tránh được cơ giáp hư hỏng khiến lãng phí tài nguyên; hơn nữa có thể bố trí các loại hoàn cảnh chiến đấu khác nhau, cho nên loại phòng mô phỏng huấn luyện này rất phổ biến ở trường quân sự.”

Hai mắt sáng ngời, Vệ Tam nghĩ thứ này tốt, vừa nghe đã thấy tiết kiệm rất nhiều tiền.

“Đợi lát nữa sẽ đi.” Vệ Tam lập tức quyết định, “Ngày mai ngày mốt tôi đều rảnh.”

Niếp Hạo Tề nghe cô nói thoải mái như thế, lại nhớ tới lịch học trống rỗng vừa rồi cô thì không khỏi nhắc nhở: “Mỗi học kỳ đều phải lấy được tín chỉ tương ứng, không lấy được sẽ cho nghỉ học đấy.”

“Tôi biết mà, không vội đâu, sau này tôi lại từ từ làm.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì thầy giáo bước vào, Niếp Hạo Tề ngay lập tức thẳng lưng nghe giảng, không mở miệng nữa.

Mấy bài giảng này đều nói về gia đình quân nhân lớn về mảng chiến sĩ cơ giáp độc lập, Vệ Tam nghe xong cũng chẳng còn hứng thú bèn cúi đầu làm việc riêng. Cô lén đọc “Bách khoa toàn thư về cấu tạo của cơ giáp” mượn từ thư viện trong ngăn kéo, nhìn xong thì như si như say, ngay cả chuông tan học vang lên cũng không biết, vẫn là Niếp Hạo Tề bên cạnh nhắc nhở cô cùng đi phòng mô phỏng huấn luyện.

Vệ Tam lập tức bỏ sách vào trong túi của mình rồi đi theo cậu ta.

Phòng mô phỏng huấn luyện là một căn phòng hình vuông nhỏ, chỉ cho phép một người, mặc xong thiết bị rồi nằm xuống là có thể tiến vào thế giới mô phỏng.

“Tôi đang ở phòng mô phỏng 276, cậu thêm tôi vào trước, lát nữa có thể xây một phòng sau, hai chúng làm một ván trước đi?” Niếp Hạo tề hỏi.

“Được.” Vệ Tam thêm cậu ta xong thì đi về phía phòng mô phỏng của mình.

Trong phòng mô phỏng có lắp một bảng điều khiển, đầu tiên là nhập loại cơ giáp và số liệu của mình, tiếp theo là hoàn cảnh chiến đấu, cuối cùng là thiết lập cảm giác đau đớn.

Vệ Tam nhập xong số liệu lại lựa chọn sa mạc, cảm giác đau đớn đặt tới trăm phần trăm, lúc này Niếp Hạo Tề gửi đường dẫn liên kết phòng đến. Sau khi cô bấm vào thì mới tới thế giới mô phỏng.

Lúc đi vào thì người cô đã ở trong cơ giáp, đứng đối diện là Niếp Hạo Tề, hai chiếc cơ giáp đứng trên sa mạc, chỗ này hơi chút lún xuống.

Vệ Tam nhìn xung quanh rồi đưa tay cảm thụ gió thổi tới theo bản năng, luồng gió nóng trên sa mạc theo tay cơ giáp trực tiếp truyền tới cô.

“Có phải giống nhau như trong hiện thực không?” Tiếng của Niếp Hạo Tề từ cơ giáp đối diện truyền đến.

Vệ Tam gật đầu: “Đúng là giống như vậy.“ Thậm chí không phân biệt được đây rốt cuộc có phải là hư ảo hay không.

Hai người đứng một hồi, sau đó bắt đầu chiến đấu.

Cơ giáp hạng nặng rõ ràng so với cơ giáp cỡ trung thì lớn hơn, hơn nữa lực sát thương của vũ khí cực cao, giơ tay lên tạo một quả đạn ánh sáng thế mà sa mạc đã bị nổ thành một cái hố lớn.

Vệ Tam vội vàng né tránh, tia laser dùng cận chiến rất tốt cho nên phải nghĩ biện pháp áp sát mới có thể đánh được Niếp Hạo Tề.

Hiển nhiên Niếp Hạo Tề cũng biết điểm này, thủy chung bảo trì khoảng cách giữa hai người, cứ điều khiển bọn họ nằm trong tầm bắn của súng.

Vệ Tam cũng không vội, tận khả năng tránh mấy lần tấn công của Niếp Hạo Tề. Bởi vì không có cách nào chống trả nên cậu ta dần lơi cảnh giác, khoảng cách giữa hai người chậm rãi kéo gần, nhưng Niếp Hạo Tề vẫn kiểm soát cái tia đỏ kia, không cho cô cơ hội áp sát.

Hai người một tấn công một trốn tránh, kéo dài tương đối dài làm Niếp Hạo Tề nôn nóng lên. Dù là thế giới ảo nhưng năng lượng cơ giáp và đạn pháo đều có hạn, sẽ không thể cung cấp vô hạn, nếu không bắt được Vệ Tam thì cậu ta sẽ thua vì hao hết năng lượng.

Niếp Hạo Tề bắt đầu tấn công mãnh liệt hơn, khoảng cách lại được kéo gần một bước là đã đến vị trí của tia đỏ.

Thiếu chút nữa!

Trong lòng Niếp Hạo Tề tiếc nuối, một phát súng ion vừa rồi của cậu ta bắn trúng cánh tay cơ giáp Vệ Tam, thiếu chút thôi là đánh trúng ngực.

Ngay lúc này, Vệ Tam đột nhiên gây rối, một cánh tay khác rút ra roi sáng.

Niếp Hạo Tề đầu tiên giật mình, chờ sau khi nhìn thấy diện mạo hoàn toàn của roi sáng thì thở phào nhẹ nhõm, khoảng cách giữa hai người không đủ để cô tấn công.

Tuy nhiên, giây tiếp theo cậu ta biết mình đã lầm.

Vệ Tam quyết đoán điều khiển cơ giáp bay lên, trong nháy mắt rút gọn khoảng cách hai người, một roi quăng lên người cơ giáp Niếp Hạo Tề đã tạo ra một vết sâu, phá vỡ tiết tấu của cậu ta, theo sát phía sau là tia laser lao đến như muốn bổ đầu.

Phản ứng của Niếp Hạo Tề coi như nhanh, cậu ta lăn một vòng tại chỗ, né tránh tia laser của cô. Chỉ là cậu không ngờ được Vệ Tam dùng cùng lúc cả hai tay, mới vừa né được tia laser thì roi đã chờ cậu, cậu bị quất đến thảm hại.

Cậu ta té ê cả mông, đến khi kịp phản ứng lại thì tia laser của Vệ Tam đã đâm vào ngực.

Phòng mô phỏng 276.

“Móa!”

Niếp Hạo Tề đột nhiên đứng dậy, cởi mũ bảo hiểm xuống, ôm ngực với sắc mặt tái nhợt, một đao vừa rồi...

Lúc lên lớp, giáo viên nói tốt nhất không nên cài cảm giác đau đớn trong phòng mô phỏng ở mức 100%, nếu không tinh thần dễ bị tổn thương. Thế nên vừa rồi cảm giác đau đớn của cậu chỉ đặt ở 50%, nhưng mặc dù như vậy, loại cảm giác hít thở không thông khi ăn một đao đâm vào lồ ng ngực ở thế giới ảo này vẫn khiến Niếp Hạo Tề đau đớn không ngơi.

Lén Lút Ăn Xin: [Cậu chưa quen với cơ giáp nên mới trúng kế, làm trận nữa không?]

Khi Niếp Hạo Tề nhìn thấy tin tức trên bảng điều khiển, cậu mất một hồi lâu mới nhận ra Lén Lút Ăn Xin là Vệ Tam.

Niếp: [Đến đây! Lần sau sẽ không quên chuyện cơ giáp có thể bay.]

Hai người từ sao vô danh, chưa từng tiếp xúc qua cơ giáp cấp Z, Vệ Tam là một cựu kỹ sư, chỉ cần xem qua số liệu cơ giáp tất sẽ không quên. Nhưng Niếp Hạo Tề thì khác, cậu ta thật sự hoàn toàn chưa quen với nó. Dù là loại cơ giáp nào cũng có thể bay, chẳng qua thời gian phi hành cơ giáp hạng nặng không dài bởi vì thể tích và các nhân tố khác, nên so với các cơ giáp khác thì chẳng khác nào không biết bay.

Niếp Hạo Tề tự mình tin như vậy, sau đó lại bởi vì Vệ Tam liên tục bày ra chuyện giả dối rằng mình chỉ có thể chạy, nhất thời lừa được cậu ta nên mới thắng một ván.

Kế đó hai người lại tiếp tục pk hai ván, Niếp Hạo Tề vẫn như cũ chẳng thắng qua. Vệ Tam luôn có thể tìm được sơ hở của cậu ta qua ba ván này.

Niếp: [Tôi còn có lớp khác, hẹn ngày mai được không?]

Lén Lút Ăn Xin: [Được chứ.]

Niếp Hạo Tề không lập tức logout, cậu ta không nhịn được tiếp tục gửi tin nhắn: [Cậu đi ra từ ngôi sao vô danh ra thật á?]

Lén Lút Ăn Xin: [Ừ, Sao 3212, có thời gian thì tới chỗ tôi chơi.]

Niếp: [Tại sao cậu lại quen thuộc với cơ giáp như vậy? Tia laser và roi cũng được sử dụng tốt.]

Lén Lút Ăn Xin: [Sau khi tiến vào cơ giáp cấp Z và kết nối cảm giác, tốc độ tay chỉ cần theo kịp thì giống như thân thể của mình, cậu thích ứng nhiều hơn là được.]

Do hai ngày trước Vệ Tam ở sân huấn luyện Xưởng Đen và sân chiến đấu không ngừng tổng kết ra. Bọn họ mới tiếp xúc được cơ giáp có mấy ngày, so với những người từ nhỏ đã dùng cơ giáp luyện tập thì cầm chắc có chênh lệch. Về phần chọn tia laser và roi cũng không phải bởi vì am hiểu, mà do hai thứ này có thể tiết kiệm chi phí nhiều nhất, không cần tốn tiền để bổ sung thường xuyên.

Cô chọn chương trình học bắn súng đã được trên lịch học trước đó cũng bởi vì được cung cấp đạn dược năng lượng miễn phí

Với vũ khí mà nói, Vệ Tam không có chuyện thích hay không, chỉ cần rẻ là được.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Bậc thầy cần kiệm việc nhà và tiết kiệm tiền!