[Tin nóng! Người nào đó sau khi mất hết tín chỉ thì tinh thần thất thường, đi tấn công chị Đinh!!!]
Buổi chiều, một bài viết lặng yên không một tiếng động được đăng lên trên diễn đàn, song chữ lớn màu đen cùng mấy dấu chấm than đỏ như máu phía sau cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người ta; hơn nữa nhìn thấy bốn chữ “mất hết tín chỉ” thì mặc cho ai nhìn thấy đi chăng nữa, trong đầu họ đều lập tức hiện ra tên Vệ Tam.
Hơn nữa rất nhiều sinh viên biết chị Đinh, phàm là người tò mò trọng điểm đều sẽ bấm vào xem.
Chủ Thớt: [Ban đầu, hôm nay chị Đinh và anh Tiếu mở phòng mô phỏng thi đấu nên người bu lấy xem rất nhiều. Đang đánh đến lúc quan trọng, chị Đinh đột nhiên nhận được một thư khiêu chiến, tất nhiên là chị ấy không trả lời vì bọn họ còn đang thi đấu. Kết quả người nào đó liên tục gửi mấy tin nhắn khiêu khích, dưới đây là ảnh chụp màn hình, mọi người xem xem. Hình ảnh.jpg, hình ảnh.jpg...]
Nàng Tiên Nhỏ Của Damocles: [Lén Lút Ăn Xin này nói chuyện muốn đánh ghê.]
Cơ Giáp Hạng Nặng Một Chữ Trâu: [Ra ngoài nhận nhiệm vụ, hôm nay mới trở về, ai hóng được không?]
Cơ Giáp Sư Mới: [Về bài phía trên thì cách đây không lâu có một tân sinh viên thuộc chiến sĩ độc lập tên Vệ Tam leo tường, kế đó bị thiếu tá Lê Trạch bắt gặp, xóa sạch tín chỉ ngay và luôn.]
Cơ Giáp Hạng Nặng Một Chữ Trâu: [ID Lén Lút Ăn Xin này là của Vệ Tam?]
Chiến Sĩ Độc Lập Cũng Cần Dịu Dàng: [Hình như có bạn học cùng với Vệ Tam nhận ra.]
Chủ Thớt: [Tôi đã trở lại, người bạn quay màn hình đã gửi video, cho mọi người cùng nhau xem nha. Có sao nói vậy, nếu Lén Lút Ăn Xin là Vệ Tam thật thì cô ấy có thực tài đấy: Video.avi]
Cơ Giáp Hạng Nặng Một Chữ Trâu: [Vệ Tam có lai lịch thế nào? Xem chừng thú vị đấy, nếu không do lưỡi đao bị cong thì Đinh Hòa Mỹ thua rồi.]
Chiến Sĩ Độc Lập Cũng Cần Dịu Dàng: [Sinh viên mới do thầy Hạng dạy, đi ra từ sao vô danh, còn học bắn súng với cô Trần Từ nữa.]
Luyện Tốt Kỹ Năng Phi Thiên: [Đột nhiên phát hiện mấy thầy cô mà Vệ Tam đi theo đều là người tài giỏi.]
Nhìn Thấy Thì Mời Tôi Tụng Lại Nghệ Thuật Chỉ Huy: [Lầu trên nhầm rồi, học với thầy Hạng là chuyện ngoài ý muốn. Lúc trước khi lịch học của Vệ Tam bị tuồn ra thì tôi đã phân tích rồi, cô ấy chọn lớp dựa vào chuyện làm sao đủ đạt tiêu chuẩn. Học với cô Trần Từ thì có tín chỉ cao, cộng lại với nhau đủ cho cô ấy vượt qua học kỳ đầu tiên. Nhìn từ một khía cạnh mà nói thì Vệ Tam rất kiêu ngạo, cô nàng không nghĩ tới chuyện lỡ mình không lấy được tín chỉ từ chỗ cô Trần Từ thì sẽ như thế nào. Mặt khác tôi lại không nghĩ ra vì sao cô nàng lại muốn nhiều thời gian rảnh để làm gì, tính trèo tường ra ngoài chơi à?]
Cơ Giáp Sư Mới: [Cái này tôi biết này. Vệ Tam thường xuyên lui tới khu cơ giáp ở thư viện, lúc trước tôi còn tưởng rằng cô ấy cũng là cơ giáp sư, sau vụ trèo tường thì mới biết là chiến sĩ độc lập ấy.]
Nàng Tiên Nhỏ Của Damocles: [Yêu đương sao, tôi cũng thường xuyên đến khu cơ giáp thăm bạn trai mình. Anh ấy đọc còn tôi nhìn anh ấy, hì hì.]
Cơ Giáp Sư Mới: [Không, cô ấy thường ngồi trong góc đọc sách, vừa nhìn đã biết là cả buổi chiều, bên cạnh cũng không có ai.]
......
Bài viết này đã nóng lên vào giấc tối, thậm chí có giáo viên cũng thấy nội dung bên trong.
Văn phòng nào đó.
“Đi theo tôi học bắn súng, kết quả lại chạy tới dùng đao laser đánh với người ta.” Trần Từ xem xong đoạn ghi hình kia cũng không biết có nên tức giận hay không.
“Con bé không chém đúng chỗ, nếu là cổ sẽ không kẹt trên cơ giáp.” Hạng Minh Hóa vừa từ quân khu trở về ngồi trên ghế văn phòng, “Đoạn chém qua kia ấy, cô tua lại chậm một chút.”
Trần Từ ngheo lời chỉnh chậm lại cảnh Vệ Tam điều khiển đao laser chém thẳng vào vai Đinh Hòa Mỹ trong video. Nói thật, cô chỉ cần đổi đao thì trận đấu này thắng chắc; nhưng hết lần này tới lần khác đao thì dùng không được, Đinh Hòa Mỹ cũng không phải dạng ăn chay, chị ấy bèn nắm lấy thời cơ này đổi bại thành thắng.
“Dừng lại, kéo ống kính lên cổ tay con bé.” Hạng Minh Hóa đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Từ, cùng nhau xem hình ảnh tạm dừng trong video, “Với góc độ này, Vệ Tam ban đầu định chém về phía cổ, nhưng trong nháy mắt con bé vung đao đã đổi phương hướng.”
Trần Từ nhíu mày: “Vì sao phải làm như vậy?”
Hạng Minh Hóa cười nhạo một tiếng: “Vẫn vì kinh nghiệm thực chiến ít, không dám làm người ta bị thương.”
Trong lúc nói chuyện, Hạng Minh Hóa bấm thông tin liên lạc của Vệ Tam.
Vệ Tam đang đọc sách trong phòng ngủ, nhìn thấy tin nhắn của Hạng Minh Hóa thì một lúc lâu sau mới đưa tay chấp nhận: “Thầy?”
“Em đến văn phòng của tôi một chuyến.” Hạng Minh nói lời ít ý nhiều.
“Cái này... Không hay lắm đâu.” Vệ Tam do dự đáp, “Đêm hôm khuya khoắt.”
Hạng Minh Hóa: “...”
Hạng Minh Hóa “ôn hòa” cho hay: “Nửa đêm khuya khoắt, thầy muốn tìm em nói chuyện tín chỉ đã về số không.”
Vệ Tam cảm thấy trong lòng giật thót, trên mặt hiện chân thành: “Thầy ơi, tín chỉ bay biến hết, em cũng biết sai rồi.”
“Thầy bảo em tới đây thì cứ tới liền đi.” Trần Từ từ bên cạnh đi ra, Vệ Tam này làm sao mà không biết nhìn sắc mặt vầy nè.
Vệ-Hèn-Mọn-Tam: “... Dạ.”
Hai thầy cô đều ở đây, Vệ Tam không rõ gót đầu thế nào cũng chạy tới văn phòng.
Vừa đi vào, Hạng Minh Hóa và Trần Từ đều ở bên trong chờ, Vệ Tam lễ phép chào thầy cô rồi đứng với bộ dạng sinh viên giỏi trăm phần trăm.
“Lén Lút Ăn Xin?” Hạng Minh Hóa nhìn “sinh viên giỏi” đối diện, “Tôi xem video đối chiến của mấy em rồi, vì sao không chém thẳng vào cổ con bé kia?”
Vệ Tam sửng sốt: “Em không hiểu ý của thầy?”
Hạng Minh Hóa kéo ngăn kéo, lấy ra một sợi dây chuyền cơ giáp từ bên trong. Trần Từ thấy thế thì trong lòng kinh ngạc, đây là cơ giáp trước kia của ông ấy.
Thấy Vệ Tam vẫn đứng đó không có phản ứng, Trần Từ cúi đầu ho một tiếng nhắc nhở cô.
“Tranh tài mà thôi, chém thẳng vào cổ cũng không hay lắm.” Vệ Tam lúc ấy nhớ tới bộ dáng mình chết trong phòng huấn luyện thì cảm thấy không cần thiết, dù sao làm mẫu cách khiêu khích đàn anh đàn chị thi đấu là được rồi.
Hạng Minh Hóa cũng không bất ngờ với đáp án này: “Em nương tay nhưng những người khác sẽ không, người chết chính là em.”
Vệ Tam cúi đầu nhìn sàn nhà, cô đã thấy máu chảy trên Sao 3212 nên tất nhiên tỏ tường chuyện này.
Hạng Minh Hóa cho rằng cô đang tự kiểm điểm lại thì vui mừng thêm cảnh cáo: “Sau này tôi không hy vọng nhìn thấy hành vi này của em nữa.” Nói xong liền ném vòng cổ cơ giáp cho Vệ Tam.
“Cho em đấy.” Trần Từ lôi kéo Vệ Tam đi ra ngoài, “Đây là cơ giáp mà thầy Hạng từng dùng trước kia, quý trọng nó cho thật tốt đi.”
Vệ Tam trong nháy mắt lên tinh thần: “Cơ giáp cấp S?!”
Trần Từ: “... Nghĩ hay nhở, đây là cơ giáp cấp A.”
“Cấp A ư.” Vệ Tam nhất thời uể oải.
Trần Từ nhìn không vừa mắt: “Loại cấp A ở đỉnh đấy. Năm đó thầy Hạng cũng không đưa cho tôi đâu, nhất định là nhìn em ăn xin đáng thương quá nên mới cho em.”
Vệ Tam quay mặt nhìn Trần Từ: “Cô à, cô ghen tị rồi.”
Trần Từ: “... Tôi ghen tị đấy.”
Hai người đi ra khỏi văn phòng, đến khi tách ra, Trần Từ gọi Vệ Tam: “Trước kia thầy Hạng có dạy cho tôi, nếu như em có bản lĩnh tiến vào cảnh giới siêu A thì có thể để cho ông ấy chỉ cho.”
Hạng Minh Hóa tuy là một chiến sĩ dùng cơ giáp cỡ trung nhưng am hiểu bắn súng. Năm đó Trần Từ biểu hiện xuất sắc ở đội tuyển trường cũng được ông chỉ bảo mấy lần, đáng tiếc cô là cấp A, cũng vẻn vẹn được cho hay mấy chỗ mà thôi.
Cảnh giới siêu A chỉ là một cách nói phổ biến, hình dung cấp A ở mặt nào đó cực kỳ xuất sắc, thậm chí còn có thực lực so đấu cấp S bình thường. Nhưng cũng chỉ là mặt này thôi, khi tổng hợp thực lực thì cấp A đánh không lại cấp S, trừ phi S cấp kia chưa bao giờ huấn luyện.
“Thầy Hạng là cấp S, vì sao lại có cơ giáp cấp A?” Vệ Tam nhìn vòng cổ cơ giáp trong tay hỏi.
“Không phải ai vừa sinh ra đều có được cơ giáp cấp S.” Vẻ mặt Trần Từ khó phân đoán, “Ngoại trừ thế gia lớn có vốn liếng thì những người khác bắt đầu đều dùng cơ giáp cấp A, mãi về sau mới có cơ giáp cấp S cho riêng mình.”
Có vài người đo lường cảm giác ra được cấp S sẽ sớm gia nhập thế gia lớn. Thế gia này cung cấp tiền và cơ giáp, người ta sẽ bị ràng buộc với thế gia nọ. Một số người khác không gia nhập thế gia thì dùng cấp A đi tới trường quân sự sau này và trường sẽ cung cấp đồ. Cái sau mặc dù tự do hơn cái trước nhưng lại mất ít năm đào tạo hơn. Mà khoảng thời gian kết nối giữa cảm giác cá nhân và cơ giáp cấp S càng dài thì người và máy sẽ đạt tới tần số nhất trí càng cao, sức chiến đấu cũng mạnh hơn.
“Ít trèo tường ra ngoài chơi lại đi, cũng không biết tiết kiệm chút tiền mua một cây đao.” Trần Từ ghét bỏ nhìn cô một cái, “Sau này em dùng cơ giáp của thầy Hạng rồi thì đừng để xuất hiện tình huống lưỡi đao cong vòng nữa.”
Vệ Tam: “...” Leo tường thì khó mà làm gì cũng bị đổ lỗi cho leo tường.
Vừa mới có được cơ giáp mới, Vệ Tam nào có trở về ngay mà tới đi sân huấn luyện, thả cơ giáp của thầy Hạng Minh Hóa ra xem một chút.
Cơ giáp màu đỏ như máu mang theo sát khí xông tới trước mặt, cánh tay phải có một vòng lỗ phóng ra đạn, cánh tay trái có một thanh đao laser, chất lượng vừa nhìn đã biết rất tốt.
Vệ Tam tiến vào khoang cơ giáp, mang mũ bảo hiểm cảm giác xong, thì nháy mắt trong đầu đã có thêm vài thứ làm cô có thể cảm nhận được toàn bộ cơ giáp. Hai tay trượt trên bảng điều khiển, cơ giáp theo đó mà di chuyển.
Dù là tốc độ phản ứng hay là cảm giác cân bằng tổng thể, chúng đều vượt qua hiệu suất cơ giáp của trường một mảng lớn, có phong cách thiết kế rõ ràng.
Hiển nhiên đây là một chiếc do cơ giáp sư chuyên môn chế tạo cơ giáp, không giống cơ giáp trường học khi có thống nhất trong quy cách làm ra.
Vệ Tam một đêm không ngủ, ở trên sân huấn luyện cân nhắc về cơ giáp mới, ngày hôm sau cứ như vậy mang mảng quầng thâm đi học.
“Hôm qua tôi thi đấu với đàn anh được rồi.” Niếp Hạo Tề hưng phấn nói, “Cứ dựa theo phương pháp của cậu đó, rất dễ dùng.”
Cũng dễ bị đập lắm.
“Dùng tốt là được.” Vệ Tam còn ở cân nhắc số liệu của cơ giáp mới trong đầu, cảm giác có thể sửa đổi một chút.
Chẳng qua Vệ Tam không nghĩ tới chuyện ngày hôm qua vẫn còn tiếp diễn.
Đinh Hòa Mỹ là thành viên lão làng trong đội tuyển, lần sau chị ta tham dự là cái cầm chắc. Không thiếu người biết chuyện khi chị ấy bị Vệ Tam khiêu chiến bèn nghe tiếng mà đi xem video trên màn hình; xem xong thì họ nhất loạt kéo tới tìm Vệ Tam đánh nhau. Chẳng PK với chị kia được thì tìm Vệ Tam cũng có gì và này nọ.
Vệ Tam vừa vào phòng huấn luyện mô phỏng là vô số tin tức đã ập tới, mà cô nào có dòm qua xem, trong đó không thiếu người bắt chước giọng điệu của cô gửi tới ngày hôm qua.
Nhưng mà Vệ Tam có da mặt dày, trót thấy được thì coi như không không thấy, vẫn dựa theo kế hoạch huấn luyện của mình như cũ.
Cô không có chuyện gì nhưng đàn anh đàn chị trong phòng huấn luyện thì có.
Do Niếp Hạo Tề cầm đầu, các đội sinh viên mới bắt đầu thường xuyên quấy rầy mấy anh chị khóa trên bằng giọng điệu khiêu khích đến mức được tới đâu thì cứ khiêu khích tới đó, trông muốn ăn đòn ghê gớm.
Mấy anh mấy chị ấy đều là người có cảm xúc để ngoài da, ngay từ đầu nhìn thấy dạng khiêu khích này thì người nào chịu cứ đánh là xong việc.
Nhưng một hai, ba, bốn... Càng ngày càng nhiều tin tức khiêu khích như vậy làm anh chị lớp trên đã chết lặng, hơn nữa đồng thời ghi hận người tên Vệ Tam này, chính cô là tên đầu sỏ!
“Hòa Mỹ, ngày mai tớ sẽ đi tìm Vệ Tam nọ, không đánh một trận thì trong lòng không chịu được.” Có người khóa trên tìm được Đinh Hòa Mỹ, “Cậu có đi xem kịch không?”
Đinh Hòa Mỹ liếc nhìn anh ta: “Tớ đã hẹn em ấy thực chiến ở bãi tập vào ngày mai. “
“Thực chiến?”
“Nó mới đổi cơ giáp mới.” Tin tức này có được là do nghe được người khác nhiều chuyện, Đinh Hòa Mỹ nghĩ nếu Vệ Tam đã thay đổi cơ giáp mới thì hai người có thể quang minh chính đại làm một trận tranh tài.
“Vậy tớ đi xem kịch.” Đàn anh lập tức đổi giọng.
......
Ngày hôm sau, Đinh Hòa Mỹ đứng ở bãi tập, sau lưng đứng đầy người học lớp cao hơn, tất cả đều nghe tin thì đến xem kịch.
Hôm nay thời tiết xấu, gió như một con dao rạch vào mặt mọi người.
Đinh Hòa Mỹ kiên cường đứng trong gió căn cắt, không nhúc nhích chờ một tiếng, hai tiếng...
“Hòa Mỹ, cậu hẹn Vệ Tam rồi em ấy trả lời chưa?” Có người lạnh đến run rẩy hỏi.