“Ở trận này, bản thân chúng ta đang cạnh tranh cho vị trí thứ ba.” Kim Kha không quan tâm, “Đội tuyển trường rất gần với chúng ta.”
Vài giờ sau.
Đội tuyển và đội chủ chốt của trường Quân sự Damocles chính thức hội tụ.
“Chúng ta phải đi tìm tinh thú, đội tuyển trường phụ trách tinh thú cấp S trở xuống.” Kim Kha nhìn Vệ Tam có vẻ mặt hồng hào, “Mấy cậu… mấy ngày nay trôi qua không tệ ha.”
“Vẫn ổn, có đồ hộp này ăn không?” Vệ Tam sang tay, lấy ra một hộp thịt đóng hộp từ trong túi.
“Tôi cũng muốn.” Liêu Như Ninh tiến lại gần, “Cô lấy đâu ra thế, túi chuẩn bị chiến đấu của tụi này có tí dịch dinh dưỡng và lương khô.”
“Tình hữu nghị giúp đỡ của đội tuyển trường South Pasadena và Samuel.” Vệ Tam lại lấy ra một hộp, “Đặc biệt là đội tuyển trường Samuel, họ quá nhiệt tình, cứ muốn ép tụi này nhận.”
Trong mắt Thân Đồ Khôn đầy nghi hoặc: Từ lúc nào mà bọn họ và trường Samuel lại thân thiết đến thế?
“Anh Thân Đồ.” Vệ Tam nhìn thấy Thân Đồ Khôn bên cạnh bèn lấy ra một hộp hoa quả đóng hộp, “Cho anh.”
“Cảm ơn.” Đàn anh Thân Đồ được yêu thương nhưng vừa mừng vừa lo, mở lon ra, ăn một miếng trái cây.
Ứng Thành Hà và Hoắc Tuyên Sơn lặng im nhìn cô, cuối cùng Hoắc Tuyên Sơn vươn tay trước: “Còn tôi thì sao?”
Vệ Tam buông tay: “Không còn, hai người ăn cùng nhau đi.”
Nhìn Thân Đồ Khôn cúi đầu ăn đồ hộp trái cây, Vệ Tam đột nhiên nhớ tới: “Anh này, cái lon này là lấy từ túi chuẩn bị chiến đấu của chị tổng binh South Pasadena, em cố tình để lại cho anh đó.”
“Thi đấu vô tình, em chỉ có thể làm được những thứ này.” Vệ Tam rất hiểu vỗ vỗ bả vai Thân Đồ Khôn, an ủi, “Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.”
“Không, anh…”
“Anh Thân Đồ, chỉ là đồ hộp mà thôi, đúng là cơ hội tốt để bọn họ báo đáp lại mình đấy.” Liêu Như Ninh tiến lại gần, liếc mắt nhìn cái lon trong tay anh chàng, “Nếu không em giúp anh giải quyết hen?”
“Anh đã ăn rồi.” Thân Đồ Khôn cầm lon trái cây đi vòng sang bên kia, về phần tâm tình phức tạp như thế nào, chỉ có chính anh mới biết.
Sau khi hội tụ, họ chỉnh đốn sơ lại rồi chạy tiếp về trước, hôm nay chắc chắn phải tìm thấy mấy con tinh thú, bằng không chẳng đủ năng lượng.
Địa hình đồi núi liên tục không dứt, các con tinh thú hoặc xuất hiện trong thung lũng hoặc hang động. Kim Kha đưa họ đi về phía giữa viện Bình Thông và trường Đế Quốc hôm nay đã đi.
“Dừng lại.” Kim Kha ra hiệu cho mọi người tạm dừng, “Đề phòng, có người tới rồi.”
Đó là đội chủ lực và đội tuyển trường Quân sự South Pasadena.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Chỉ huy Cao Đường Ngân của South Pasadena đứng lên, nói với Kim Kha.
“Chỉ huy Cao muốn nói cái gì?” Kim Kha cũng đi ra.
“Hai trường quân sự chúng ta liên thủ chống lại trường Samuel.”
Cao Đường Ngân vừa dứt lời, một tiếng phát thanh đã vang lên:
[Chúc mừng trường Quân sự Đế Quốc đã về đích thành công, hoàn thành nhiệm vụ.]
“Tin rằng không lâu sau chúng ta sẽ nghe thấy tên của viện Bình Thông xuất hiện bên trong.” Cao Đường Ngân chỉ trời.
“Chúng ta liên thủ để Samuel bị loại, ghế thứ ba tiếp theo ai lấy đây?” Kim Kha dường như không hiểu hỏi.
“Ghế thứ ba nhường cho mấy người.” Ánh mắt Cao Đường Ngân dời về phía sau Kim Kha, “Nhưng tổng binh của mấy người thì giao cho tôi.”
“Không thể nào, chỉ huy Cao, trên sân đấu mà cô muốn báo thù cho tổng binh phía mình ư?” Liêu Như Ninh lên tiếng trước, “Khó trách trình độ South Pasadena mấy người càng ngày càng kém.”
Sơn Cung Dũng Nam của South Pasadena cười lạnh: “Damocles lót đáy còn không biết quê mà nói tụi tôi?”
Liêu Như Ninh đồng dạng đáp lại một nụ cười lạnh: “Dù có lót đáy cũng làm rơi mất một tổng binh phía nhà mi, chả phải à?”
Sơn Cung Dũng Nam: … Mẹ kiếp!
Hiện trường trực tiếp.
“Trường quân sự Damocles của anh hoàn toàn không có phong độ đấng đàn ông.” Giáo viên của Trường Quân sự Samuel chế giễu.
“Sau khi ra chiến trường, còn phải nói chuyện phong độ với tinh thú cơ á?” Hạng Minh Hóa khịt mũi coi thường cách nói này.
Ngư Thiên Hà nhìn về phía màn hình quay lối ra: “Hơi đáng tiếc khi trường Đế Quốc và viện Bình Thông không đụng nhau. Lần này hai hạng đầu tiên lại là bọn họ.”
Tại thời điểm này tất cả các giáo viên của trường Đế Quốc đã chờ đợi ở lối ra, vô số phương tiện truyền thông Liên bang và ánh mắt của người dân ngưng tụ ở đây.
[A a a a, ra ngoài rồi!]
[Xem bọn họ chém giết tinh thú đã ghiền quá..]
[Thấy Cơ Sơ Vũ không ta tay nhiều.]
[Trận đấu đầu tiên, độ khó không quá lớn, mấy đấu trường ở các sao khác lúc sau mới gọi là đặc sắc.]
Năm thành viên chủ lực đi ở phía trước, đội tuyển trường đi theo phía sau, Ứng Tinh Quyết và Cơ Sơ Vũ là người đầu tiên đi khỏi lối ra.
Hai người không khác là bao so với khi đi vào, Đôi Sao Đế Quốc vẫn như cũ.
“Chúc mừng.”
Các giáo viên dẫn đội của trường Đế Quốc chúc mừng các thành viên chủ chốt.
“Nghỉ ngơi trước hay vẫn xem trận so tài này?”
Ứng Tinh Quyết ngước mắt lên, tầm mắt xẹt qua màn hình trực tiếp: “Trở về.”
Hầu hết các sinh viên đội tuyển trường Đế Quốc đều chọn về và nghỉ ngơi, không ở lại để xem tranh tài nữa. Vị trí đầu tiên đã có trong tay, trong khi không biết mấy ngày nữa các trường khác mới ra, không có gì để xem.
Thái Ngô Đức đi theo đội, mới đầu đi đi tới tới sau đó chọn ở lại.
Gã trước tìm một chỗ nghỉ ngơi để rửa sạch hết chỗ bẩn toàn thân mình, cơ giáp của gã bị hao tổn nghiêm trọng, lúc sau có cầm vật liệu để cho cơ giáp sư sửa nhưng trên người chả sạch là bao.
Cũng may chỗ nghỉ có nhiều đồ, Thái Ngô Đức thay quần áo, gọi thêm một phần thức ăn, ngồi trên sân thi đấu trực tiếp xem các trận đấu của các trường khác.
[Chúc mừng viện Bình Thông đã về đích, hoàn thành nhiệm vụ.]
Thái Ngô Đức vừa ngồi xuống, trên đài phát thanh liền phát lên vị trí thứ hai.
Điều này gã cũng biết trước, theo bản năng đi tìm kênh phát sóng của trường quân sự Damocles, muốn xem trình độ hiện tại của Vệ Tam như thế nào.
“Tôi chỉ hỏi các cậu, có làm giao dịch này hay không?” Cao Đường Ngân hỏi Kim Kha.
“Không làm.” Kim Kha không chút do dự trả lời.
Về phần người trong cuộc, Vệ Tam, cô chống mặt ngồi xổm ở phía sau, chân đi nhiều mệt đứ đừ ghê.
“Đã lâu rồi trường Damocles cuối cùng có cơ hội để có được thứ hạng, cậu cứ trơ mắt từ bỏ thế à?”
Kim Kha vươn một ngón tay lắc lắc: “Trường Damocles không lấy bất cứ ai làm giao dịch đổi thứ hạng, mặc dù chỉ là đội viên bình thường.”
Cao Đường Ngân nhìn chằm chằm cậu thật lâu, cuối cùng xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã.” Kim Kha hô hoán cô, “Cô cứ thế rời đi?”
Cao Đường Ngân quay đầu nhíu mày: “Cậu còn muốn nói gì nữa?”
“Không phải nói cái gì, nhưng…Kim Kha chỉ cô ả và các thành viên của trường South Pasadena phía sau, “Tất cả mấy người phải ở lại và hợp tác với chúng tôi.”
Cao Đường Ngân tức giận cười gằn: “Vừa rồi cậu mới nói không giao dịch.”
Kim Kha nhướng mày “ờ” một tiếng: “Không giao dịch, tôi chỉ đơn thuần để cho mấy cô ở lại mà thôi.”
“Kim, Kha!” Cao Đường Ngân phản ứng lại, cắn răng cảnh cáo, “Không sợ chúng tôi cá chết lưới rách, cuối cùng để trường Samuel ngư ông đắc lợi?”
“Không sợ.” Kim Kha nhún vai, “Dù sao chúng ta quanh năm cứ đứng cuối cùng, thêm một lần nữa cũng không sao cả.”
Cao Đường Ngân: “...”
“Đúng rồi, chúng ta hợp tác chơi Samuel, thứ ba thuộc về tôi, thứ tư cho cô.” Kim Kha nói thẳng thắn, “Kết quả thứ tư thì được ưu thế ra tay trước.”
Thấy cậu không biết ngại như vậy, vẻ mặt Cao Đường Ngân bỗng tối sầm xuống, mà tất cả mọi người của trường South Pasadena cũng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Kim Kha giơ tay lên, toàn bộ thành viên Damocles cũng tiến vào cơ giáp, Vệ Tam bay đến bên cạnh thành viên chủ lực từ phía sau: “Tổng binh các cô không còn, thêm tôi vào nữa là có thể tạo thành tổn thương lớn cỡ nào, có muốn thử không?”
Bầu không khí cứng lại.
“Năm nay trường Quân sự Damocles và South Pasadena lại đối đầu.”
“Đánh thì đánh, trường quân sự Damocles đang đè đầu cưỡi cổ người ta kìa.”
“Vẫn ngon mà, hợp tác với Damocles tốt hơn so với chuyện con thì què con bị thương, còn ngon hơn so với chuyện hợp tác với trường Samuel.”
“Nhưng năm nay sao cứ thấy sinh viên trường Damocles không biết xấu hổ là gì vầy nè?”
Thái Ngô Đức cầm bỏng ngô nhét vào miệng, nghe khán giả bên cạnh bình luận thì nghĩ thầm Vệ Tam không biết xấu hổ từ nhỏ đến lớn, tí tẹo này tính là cái gì.
“… Được rồi.” Cao Đường Ngân nhìn Kim Kha, tính toán trong lòng xong, cuối cùng đồng ý hợp tác với cậu.
“Hợp tác vui vẻ.” Kim Kha thu cơ giáp, bảo trường Damocles giải trừ cảnh giác, bắt tay Cao Đường Ngân.
Đồ đưa tới cửa mà buông mới là kẻ ngốc.
Tuy nhiên,… Kim Kha nhìn ba chiến sĩ độc lập ở South Pasadena, đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
“Chậc chậc, mấy người cậu chính là tai họa.” Liêu Như Ninh ngồi xổm bên cạnh Vệ Tam chửi bới.
Vệ Tam vỗ tay Liêu Như Ninh đang sờ về túi chuẩn bị chiến đấu bên mình: “Nói giống như cậu không phải thế ấy.”
Hai trường quân sự dừng lại để chỉnh đốn. Trong khi Kim Kha và Cao Đường Ngân ở một bên tiếp tục đàm phán, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng la giận dữ của chỉ huy South Pasadena.
“Kim Kha, cậu đừng có được nước lấn tới!”
“Bớt giận, chúng ta cứ ngồi xuống và nói chuyện, đừng nên tức giận.” Kim Kha trấn an.
Đại khái một giờ sau, Kim Kha đắc chí và hài lòng trở lại với một phần ba nguồn năng lượng của South Pasadena.
“Trâu bò!” Liêu Như Ninh nhìn đám năng lượng trong tinh thể xám này, thật lòng nói, “Kim Kha, trước kia tôi trách lầm cậu, ngoại trừ giọng điệu quái gở thì cậu còn có tác dụng khác.”
“Nhận cái này đi, chúng ta phải chịu trách nhiệm với họ.” Kim Kha nghiêm túc lại: “Sau đấu trường.”
Lần này xuất trận bất lợi, năng lượng quá ít, cũng không đụng được nhiều tinh thú, không chống đỡ để đến được đích.