“thì ra giở giọng điệu quái gở có nghĩa là ghen tuông“
Khi các sinh viên trường Quân sự Damocles đi ra, các giáo viên cũng đang chờ ở lối, một số giáo viên kích động vội vã đến ôm lấy mấy người Kim Kha, chỉ thiếu lệ nóng trào dâng.
“Làm không tệ.” Hạng Minh Hóa tiến lên nói, sau đó kéo người thầy muốn ôm Vệ Tam, “Tỉnh táo một chút, đây chỉ là trận đầu tiên.”
“Mỗi chiến thắng đều đáng để ăn mừng!” Người thầy nâng tay lau đôi mắt ửng đỏ, mặc dù trận đấu đầu tiên đơn giản nhưng không biết tại sao, ông thấy được hy vọng từ những sinh viên này.
“Trở về xem lại trực tiếp của trường Đế Quốc và viện Bình Thông.” Hạng Minh Hóa dặn dò các sinh viên này, “Nhất là lúc ở gần điểm đích.”
“Vệ Tam, trận tiếp theo em chú ý một chút. Huyết Tích là cơ giáp trước đây là tôi đã sử dụng, tất cả các thông số đều được nghiên cứu kỹ lưỡng, kế tiếp những người khác hoàn toàn có thể nhắm vào em.” Hạng Minh Hóa nghiêm túc nói, “Không thể lơ là huấn luyện.”
Trước khi trận đầu tiên bắt đầu, sự chú ý của mọi người đều bị đông đảo thành viên chủ lực cấp 3S hấp dẫn, tin tức Vệ Tam có Huyết Tích cũng không thu hút sự chú ý là bao. Hiện tại Vệ Tam gây chuyện với hai tổng binh, nay mà đặt lên mặt bàn thì thấy tính năng cơ giáp rõ nhất.
Mọi người trở lại nghỉ ngơi, vài giờ sau, trường Samuel cũng về đích, cuộc đua đồi đầu tiên chính thức kết thúc, năm trường quân sự lớn thậm chí không chạm mặt nhau thật sự trong trận đấu này.
Ngày mai sẽ lên sân khấu nhận giải thưởng, Vệ Tam tắm rửa ngủ vài tiếng thì muốn đi dạo một vòng, trông xem thế giới phồn hoa. Vừa ra khỏi cửa phòng đã bị Ứng Thành Hà túm lấy.
“Có chuyện gì?” Vệ Tam đánh giá cả người đnag vận đồ lộn xộn của anh, “Sao cậu còn mặc trang phục huấn luyện?”
“Chưa kịp đổi.” Ứng Thành Hà lôi kéo cô đi phòng huấn luyện riêng, quẹt thẻ tiến vào, “Thả cơ giáp của cậu ra tôi xem một chút.”
Vệ Tam nghe lời thả ra: “Nhìn cơ giáp của tôi?” Cơ giáp của cô rất tốt.
“Tất cả các thông số của Huyết Tích đều được thầy Hạng áp dụng đến cực hạn, cậu rất khó vượt qua ông ấy, hầu như mỗi chiêu thức đi ra thì chỉ cần những người khác có tâm tư nghiên cứu thì cậu sẽ chịu thiệt là cái chắc.” Ứng Thành Hà đi ra không nghỉ ngơi, cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết, “Huyết Tích quá hoàn mỹ, không thể thay đổi nhiều, tôi tính xem có thể giúp cậu sửa vũ khí một chút hay không, thêm chút gì đó.”
“Cái này á.” Vệ Tam ngửa đầu nhìn cơ giáp của mình, nhảy vào khoang cơ giáp, “Tôi đã thay đổi một tẹo rồi.”
Ứng Thành Hà nhìn chằm chằm cô rút ra một cái gì đó trên đao laser, đôi mắt mở to: “Cậu… Cái quái gì thế này.”
“Đầu gối còn thêm chút đồ nữa nè.” Vệ Tam ngồi ở trong khoang cơ giáp điều khiển đầu gối Huyết Tích bật ra một thứ, “Những thứ khác không thêm được, lỡ thêm nữa sẽ phá hư cân bằng của nó.”
Ứng Thành Hà: “... Cậu sửa?”
Vệ Tam nói ra còn có chút đau đớn: “Tốn một khoản tiền lớn.” Tất cả đều dùng vật liệu cấp A tốt nhất.
Cơ giáp sư cấp 3S Ứng Thành Hà lần đầu tiên sinh ra ảo giác mình vô dụng.
“Cậu giúp tôi xem số liệu thế nào.” Vệ Tam ở bên trong nói.
“Được, cậu đi qua kiểm tra đi.” Ứng Thành Hà mở quang não kết nối Huyết Tích, lại để Vệ Tam đi làm bài kiểm tra tấn công.
Sau khi kiểm tra hoàn thành, Ứng Thành Hà cau mày nhìn vào tất cả các dữ liệu trên bảng điều khiển: “…”
Hiện tại chọn đại một cơ giáp sư tự học cũng lợi hại như vậy sao?
“Như thế nào?” Vệ Tam nhảy xuống, “Tôi cảm thấy những nơi khác không có cách sửa, cơ giáp sư lúc trước làm Huyết Tích giỏi quá chừng.”
“Rất tốt.” Ứng Thành Hà ấn mở số liệu hoạt họa vừa mô phỏng, “Phối hợp với chiêu thức của cậu, ừm... đánh ra bất ngờ thì hiệu quả sẽ tăng gấp đôi.”
Được cơ giáp sư cấp 3S khen ngợi, trong lòng Vệ Tam vẫn có chút đắc ý. Cô thu cơ giáp, ôm Ứng Thành Hà đi ra ngoài: “Cậu đi tắm trước, buổi tối đi ra ngoài chơi đi, gọi bọn Kim Kha.”
Hai người vừa bước ra khỏi cửa phòng huấn luyện độc lập đã mặt đối mặt đụng Ứng Tinh Quyết.
“…Anh họ.” Ứng Thành Hà theo bản năng thẳng lưng.
Vệ Tam chậm rãi thu hồi bàn tay đặt trên vai Ứng Thành Hà, nhìn Ứng Tinh Quyết ở đối diện.
Không thể không nói, ngay cả khi xích đến gần để xem Ứng Tinh Quyết thì cũng chả tìm được bất kỳ khuyết điểm nào trên người anh ta. Tự đại và tuấn mỹ đến một dạng nào có giống người thật, dáng người cao, mái tóc vừa đen vừa mượt.
Tay Vệ Tam kìm lòng không được nên giật giật.
Bị Ứng Thành Hà lén vỗ cho một cái, anh nháy mắt với Vệ Tam: Đừng làm bậy.
Trong trường hợp đốt cháy tóc thật, chọc giận anh họ mình, đó là một điều cực kỳ nguy hiểm. Chỉ huy cấp 3S có khả năng biến một chiến sĩ độc lập cấp A thành thằng đần tại chỗ luôn.
Trong lòng Vệ Tam tiếc nuối, đành phải dùng bàn tay ở phía sau túm lấy tóc khô xơ của Ứng Thành Hà một cái.
Ứng Thành Hà: “…”
Ứng Tinh Quyết liếc mắt một cái đã thấy rõ động tác nhỏ giữa hai người, liên tưởng đến những tư liệu điều tra mình đọc được, lại nhìn bọn họ không kiêng nể gì chạy đến phòng huấn luyện làm những chuyện này ngay hiện tại.
Anh lướt qua, để lại một câu: “Trước khi làm bất cứ điều gì hãy nghĩ về Ứng gia.”
Vệ Tam và Ứng Thành Hà đồng loạt quay đầu nhìn anh đi vào một phòng huấn luyện khác. Một lúc lâu sau, Vệ Tam quay đầu lại: “Vừa rồi anh ta có ý gì?”
Ứng Thành Hà cũng không hiểu, trước kia anh họ cũng không qua lại với anh, gặp qua mấy lần cũng khách sáo lắm: “Tôi cũng không rõ nữa.”
“Bởi vì cậu không đi học ở trường Đế Quốc?” Vệ Tam suy đoán.
“Không phải.” Ứng Thành Hà lắc đầu chắc chắn, “Tôi ở đâu không ảnh hưởng gì đến anh ta ở đâu, hơn nữa năm nay có một sinh viên mới của trường Đế Quốc là Công Nghi Giác.”
Trong lòng hai người đặt dấu chấm hỏi, Vệ Tam đi tìm những người khác, Ứng Thành Hà trở về thay quần áo.
“Anh Thân Đồ không đi?” Liêu Như Ninh nhìn mấy người gần tới đông đủ thì hỏi.
“Anh Thân Đồ đi tìm chị bên South Pasadena rồi.” Hoắc Tuyên Sơn nói, “Có thể là đi xin lỗi.”
Vệ Tam giơ tay đặt lên trán, làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của những người khác nhìn qua.
“Đi dạo một chút.” Kim Kha vừa đẩy bọn họ đi ra ngoài sân tập, vừa lấy năm lá thăm từ trong túi, “Một người rút một cây, hôm nay ai có thăm dài nhất sẽ trả tiền.”
Vệ Tam từ chối: “Tớ không chơi đâu, nghèo lắm.”
“Làm sao được chứ?” Kim Kha mỉm cười, “Chính vì cậu nghèo thì đồ tụi này ăn mới càng quý trọng hơn.”
Năm người mỗi người cầm một cái, cuối cùng cùng lúc rút ra.
Thấy rõ lá thăm trong lòng bàn tay của những người khác, Vệ Tam nhướng mày huýt sáo: “Tôi sẽ cố quý trọng thức ăn.”
“Tôi cũng thế.” Ứng Thành Hà đứng bên cạnh Vệ Tam, nói theo.
Hoắc Tuyên Sơn bình tĩnh thu hồi lá thăm, nói với Kim Kha: “Quý trọng là một đức tính tốt.”
“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chọn thứ đắt tiền, như vậy mới có thể thể hiện rõ thành ý của cậu.” Liêu Như Ninh vỗ vỗ vai Kim Kha, chân thành nói.
Kim Kha: “Đậu má!”
Tự mình chuẩn bị thăm mà tay cũng tệ như vậy, đúng là không có mấy ai.
Lần này năm người không đi đến trung tâm mua sắm lớn, nhưng theo Kim Kha hướng dẫn đi đến một con phố có phong tục của người bản địa, cả thảy toàn đồ ăn.
“Tôi chưa từng tới đây.” Hoắc Tuyên Sơn nhìn lướt qua một vòng nói.
“Tôi cũng chưa tới bao giờ.” Ứng Thành Hà là người nhà, ngay cả khi thuộc một nhánh thì nguồn tài nguyên có được cũng là thứ những người bình thường khác chẳng thể tưởng tượng, nên càng không có lý do gì để anh tới nơi này trước đây.
Kim Kha đi đến quầy hàng bên cạnh lấy năm xâu đồ lớn, mỗi người một xâu: “Tôi đã làm một cuộc tấn công xem xét, Tinh Võng bảo ở đây có đồ ăn ngon nhất.”
“Hương vị này không tệ.” Ứng Thành Hà thử cắn một miếng.
“Bên kia còn có màn ánh sáng.” Vệ Tam chỉ vào màn ánh sáng truyền thông của tòa nhà cao tầng đối diện, vô cùng khổng lồ, liếc mắt một cái đã chấn động lòng người.
Năm người đứng thành hai hàng, Kim Kha, Vệ Tam và Ứng Thành Hà đứng một hàng, Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn đứng ở hàng sau, tất cả mọi người cầm một xâu đồ ăn to ơi to trong tay, ngẩng đầu nhìn màn hình truyền thông đang phát quảng cáo ở tòa nhà cao tầng đối diện.
Một lát sau, Ứng Thành Hà bỗng nhiên nói: “Màn ánh sáng này hình như là thuộc về Truyền thông Sequoia.”
Năm người rời mắt, tính không nhìn bức màn ánh sáng này nữa.
[Mặc dù sân đua gò đồi đã kết thúc, nhưng các phương tiện truyền thông của chúng tôi đã tìm thấy một điều rất thú vị.]
Màn hình ánh sáng đột nhiên chuyển sang kênh truyền Thông Sequoia, âm thanh truyền đến thu hút năm người một lần nữa.
[Gần đây trên mạng Tinh Võng nổi lên chuyện tổng binh của trường quân sự Damocles, một nữ chiến sĩ độc lập tên là Vệ Tam có mối quan hệ mỗi người nói mỗi kiểu với thành viên chủ lực. Truyền thông Sequoia dựa trên tín ngưỡng tìm kiếm chân lý và sự thật đã cho phóng viên đi thực địa, đến Sao Sa Đô điều tra. Trải qua bao âm thầm điều tra tìm kiếm, rốt cục chỉnh lý ra tin tức chân thật đầy đủ.]
“Anh ta đang nói cái quỷ cái yêu gì vậy?” Liêu Như Ninh nuốt cục thịt cuối cùng, vẻ mặt xui xẻo.
“Trước tiên nghe đã.” Vệ Tam híp mắt nhìn màn hình ánh sáng.
[Được biết, nữ chiến sĩ này vừa vào trường đã cố gắng trèo tường, chuyện này cũng thu hút thiếu tá Lê Trạch vừa trở về từ quân khu. Sau đó lại đụng tới chỉ huy chính Kim Kha, hai người thường xuyên ra ra vào vào, bất chấp cảm xúc của người khác. Quan trọng hơn, cô ta thông qua Kim Kha để dựa vào Ứng Thành Hà, đúng vậy, Ứng Thành Hà chính là người nhà họ Ứng ở Đế Đô.]
[Ba người càng chơi càng táo bạo, và không phải không có chuyện ba người, sau đây là bằng chứng chúng tôi đã tìm được trên diễn đàn của họ và thu thập được từ nhiều bài viết khác nhau. Ngoài ra còn có một bức ảnh được đăng vào buổi sáng của Kim Kha, mọi người có thể thắc mắc tấm ảnh chụp chung thì làm sao, xin vui lòng xem những bức ảnh của mấy sinh viên khác. Ba người họ vô tình lọt vào ống kính khi cùng nhau vào ký túc xá, sáng hôm sau cả ba cùng đi ra từ bên đó. Chuyện gì đã xảy ra trong đó, tôi tin rằng tất cả mọi người đều đoán được.]
Phóng viên này đã đăng một loạt các bài đăng hình ảnh đằng sau nó.
“Tôi đọc mà cũng muốn tin rồi.” Liêu Như Ninh trợn mắt há hốc mồm, “Thủ đoạn truyền thông bóp méo sự thật mạnh thế à?”
“Ban ngày hôm nay giơ ngón giữa chọc giận bọn họ.” Kim Kha cười nhạo một tiếng.
“Nhưng ba người… làm gì một đêm?” Liêu Như Ninh hỏi bọn họ.
“Năm vạn một đêm.” Hoắc Tuyên Sơn đọc nội dung bài viết nặc danh trên màn ảnh, “Lúc ấy hai người đang nói cái gì?”
“Ngủ.” Kim Kha và Ứng Thành Hà cùng lúc lên tiếng.
Liêu Như Ninh: “?”
“Một cửa hàng năm vạn một đêm, ký túc xá của tôi còn có một cái giường trên, mấy cậu có thể đặt trước.” Vệ Tam nhướng mày tự quảng bá, “Phòng ngủ của tôi có phong thủy mạnh đấy, ai ngủ rồi cũng nói rất tốt.”
Liêu Như Ninh còn chưa hồi thần, Hoắc Tuyên Sơn “bíp” một tiếng quăng năm vạn cho Vệ Tam.
“… Mẹ kiếp, cậu không biết xấu hổ!” Liêu Như Ninh quay đầu khó có thể tin nhìn Hoắc Tuyên Sơn.
“Tới trước được trước.” Hoắc Tuyên Sơn bình tĩnh nói, “Cậu có thể hỏi Vệ Tam tăng thêm giường được không?”
“Tiền vào chỗ, tất thảy đều dễ nói.” Vệ Tam đưa quang não của mình đến trước mặt Liêu Như Ninh, “Mười lăm vạn, giúp cậu có thêm một cái giường.”
Liêu Như Ninh suy nghĩ chậm nửa nhịp một hồi, rồi gửi luôn hai mươi vạn: “Thêm giường đơn, muốn loại mềm.”
“Được chứ.” Vệ Tam thu tiền xong, lập tức đáp ứng.
Trong màn hình, Truyền thông Sequoia vẫn đang nói về scandal quan hệ bất chính của trường Quân sự Damocles, hiện tại đã phát triển thành Vệ Tam thông qua cơ giáp sư và chỉ huy của đội chủ lực, phát triển móc nối với ba chiến sĩ độc lập.
Nguyên nhân đánh lén tổng binh của đội tuyển trường South Pasadena là vì ghen tuông, cho nên trước tiên xuống tay với đàn chị người ta, còn giở giọng quái gở trào phúng.
Vệ Tam: “???”
Sự phát triển này là điều cô không bao giờ nghĩ đến.
“Tìm một phương tiện truyền thông khác để trả lời vấn đề này.” Ứng Thành Hà, “Tên của truyền thông Lam Phạt hôm nay cũng tốt.”
“Lam Phạt là phương tiện truyền thông nhỏ, quy mô không lớn, ảnh hưởng không đủ.” Kim Kha nhìn chằm chằm vào màn ánh sáng một hồi, “Thế chọn Lam Phạt đi, quy mô không lớn thì tôi đầu tư.”
“Thêm tôi một chỗ.” Hoắc Tuyên Sơn nói.
“Tôi cũng bỏ phiếu.” Liêu Như Ninh lộ ra thẻ của mình, “Thiếu gia họ Liêu có tiền nè.”