Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 69



“có người đang nhìn trộm mình”

Đế Quốc chọn hai con tinh thú cách đích xa hơn một chút, trong khi viện Bình Thông gặp phải bốn con tinh thú được đội tuyển trường Đế Quốc dẫn qua nên thời gian hai trường quân sự về đích đều dời về phía sau.

Cứ như vậy, nếu hai trường quân sự gặp nhau và muốn đánh, thời gian lại được dời về sau nữa; cùng lúc các trường khác đang chạy tới, năm trường quân sự ắt tập hợp lại với nhau.

Tràng diện chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn.

Đây chính là kết quả mà Ứng Tinh Quyết muốn.

Đội chủ lực của Đế Quốc chém giết tinh thú xong thì toàn bộ thành viên tiến vào cơ giáp, bật chế độ bay, bay thẳng về đích.

Do tính đặc thù của giải đấu, chế độ bay được thiết lập hình thức tiêu thụ năng lượng cao. Năm trường có thể mở chế độ bay nhưng phụ thuộc vào năng lượng còn tồn, nói chung không thể giúp bọn họ bay từ điểm đầu tới điểm cuối. Các trường quân sự chỉ có thể sử dụng vào những thời điểm quan trọng, không thể nhìn thấy bọn họ dùng ở các trận đua trước cũng vì bọn họ không có đủ năng lượng.

Cũng chỉ có những ai giàu có về năng lượng như trường quân sự Đế Quốc mới dám ở giai đoạn đầu đã sử dụng.

Trường Quân sự Đế Quốc dừng lại gần điểm cuối, trở lại chế độ chiến đấu, tất cả các thành viên vẫn còn trong cơ giáp.

Có một con thú tinh thú cấp cao gần điểm cuối, để nhổ cờ, trước tiên phải loại bỏ tinh thú.

Hoắc Kiếm là người đầu tiên đi về phía con đường tới điểm cuối cùng. Đi được hai trăm mét, bề mặt cát vàng đột nhiên nhô lên, một sợi tơ nhện trắng phun về phía anh chàng.

Bước chân hắn hơi dừng lại, tránh thoát tơ nhện, tơ nhện trắng không trúng mục tiêu thì dính lại và có tác động lớn vô cùng, đập vào sa mạc thành một cái lỗ cực sâu, cát vàng bắn tung tóe thậm chí còn đánh vào cơ giáp Hoắc Kiếm.

Bề mặt cát vàng ngày càng nhô lên rõ ràng, cho đến khi một con nhện khổng lồ màu vàng đất chui ra khỏi cát, các chi được tạo bởi một vòng màu đỏ có các tuyến độc bên trong.

— Tinh thú cấp cao 3S, nhện độc chân đỏ.

Hoắc Kiếm rút vũ khí ra, cơ giáp của hắn chỉ có một thanh kiếm tên là Thất Sát.

Thất Sát thành chiêu, Hoắc Kiếm đối chiến, ra tay tuyệt đối không vượt qua bảy lần giết, dù gặp phải người hay tinh thú cũng đều như thế.

Hoắc gia ở Liên bang thuộc về thế gia đặc thù, cho tới bây giờ chỉ bồi dưỡng chiến sĩ độc lập, không giao hảo với bất kỳ trường quân sự nào. Con cháu Hoắc gia chọn trường quân sự đều do tự nguyện, nhưng không có người nào có thực lực kém cả.

Tất cả mọi người Liên bang chỉ có một ấn tượng mãi về người họ Hoắc: Yên lặng mạnh mẽ.

Lần giết thứ nhất, Hoắc Kiếm đạp bước chạy tới phía nhện chân đỏ, tốc độ nhanh như ma quỷ, giờ phút này nếu phóng đại dưới chân cơ giáp của hắn, là có thể phát hiện chân Diệt Thế chỉ gần mặt đất, chứ thực sự chưa từng tiếp xúc với cát vàng.

Diệt Thế là cơ giáp hạng nặng, theo lý thuyết thì tốc độ và hành động tương đối nặng, không như cơ giáp cỡ trung, nhưng tốc độ của Hoắc Kiếm lúc này cũng không thua kém gì.

“Diệt Thế và các cơ giáp hạng nặng khác có sự khác biệt rất lớn.” Ngư Thiên Hà với tư cách là cơ giáp sư, có hiểu biết về những cơ giáp của sinh viên dự thi này, “Diệt Thế đã được loại bỏ trang bị hỏa lực của cơ giáp hạng nặng truyền thống, giảm bớt trọng lượng cơ giáp, tốc độ được tăng lên, đồng thời tăng cường lực lượng cánh tay cơ giáp.”

“Người nhà họ Hoắc đều dùng cơ giáp hạng nặng, phối hợp với kiếm pháp của bọn họ thì không thể khinh thường sức chiến đấu được.” Tập Hạo Thiên bổ sung một câu.

Ngư Thiên Hà đột nhiên cười một tiếng: “Không phải tất cả, anh đã quên đội chủ lực của trường quân sự Damocles còn có một người họ Hoắc lái cơ giáp hạng nhẹ và dùng cung tên.”

Tập Hạo Thiên sửng sốt, đổi lời: “Trên cơ bản đều điều khiển cơ giáp hạng nặng hay dùng kiếm.”

Nói vậy, có rất nhiều người thuộc dạng lạ trong trường quân sự Damocles.

Gần điểm cuối trong đấu trường, Hoắc Kiếm điều khiển cơ giáp thoát khỏi sự tấn công của nhện chân đỏ, đồng thời áp sát nhện độc, hai đầu gối hơi cong, một tay chém về phía chân nó.

Giữa vòng tròn màu đỏ bên dưới mấy chi.

“Kít!”

Cái miệng con nhện phát ra một tiếng rít, mấy đôi chân nhanh chóng chống xuống đất, một cái chân khác đâm về phía Hoắc Kiếm.

Hoắc Kiếm hơi nhắm mắt, cho cơ giáp nhảy lên, lần giết thứ hai, hắn chỉ thẳng vào chân con nhện và đâm tới.

“Cách.”

Chân con nhện bị gãy một đoạn, rơi xuống cát vàng tạo ra một âm thanh nhỏ.

Tinh thú cấp cao trời sinh xảo quyệt, cho dù bị chặt đứt chi cũng không có điên cuồng tấn công, ngược lại đồng thời há to miệng, cố gắng cắn đầu Diệt Thế.

Hoắc Kiếm không né, mặc cho con nhện độc cắn tới, miệng nó há to tỏa ra mùi tử vong.

Hắn đã nắm chặt kiếm Thất Sát, cổ tay khẽ nhúc nhích, vung ra lần giết thứ ba đâm thủng cái miệng của con nhện từ dưới lên trên.

Tinh thú cấp cao nhạy bén trong việc nhận thức được nguy hiểm, nó từ bỏ con mồi sắp cắn, mấy chi lui về phía sau, nhanh chóng chạy trốn.

Nhện độc chân đỏ đột nhiên rút lui, cũng không làm thay đổi chiêu thức của Hoắc Kiếm. Hắn nhanh chóng chạy về phía nó, tơ trắng của nhện độc không ngừng bắn về phía Hoắc Kiếm đang đuổi theo.

Hoắc Kiếm muốn tránh thì tốc độ tất sẽ chậm lại.

[Hướng 3 giờ, sau 400 mét có cát lún.]

Thanh âm Ứng Tinh Quyết đột nhiên xuất hiện trong đầu Hoắc Kiếm.

Địa chất Sao Sa Đô đặc biệt, một khi bề mặt của cát lún trong sa mạc bị xáo trộn thì nó sẽ hóa lỏng.

Một khi cơ giáp chìm vào, lá chống bụi lập tức mất hiệu lực, cát mịn ùn ùn kéo tới giống như chất lỏng thấm vào bên trong cơ giáp, có thể khiến cơ giáp mất đi nặng lượng, từ đó bị cát lún nuốt chửng.

Bước chân Hoắc Kiếm chậm lại, không còn đuổi theo con nhện độc chân đỏ nữa.

Xa xa nhện độc thấy con mồi không bị lừa bèn dừng lại ở phía trước cát lún, trong con ngươi lóe lên ánh sáng độc ác.

Với nó thì cái chi sẽ tự mọc ra lại, nhưng con mồi này nó nhất định phải ăn.

Công kích tinh thần của nhện độc không ngừng tăng cường, nhưng không sinh ra chút ảnh hưởng nào đối với Hoắc Kiếm.

Có Ứng Tinh Quyết, ngay cả tấn công tinh thần của tinh thú 3S cũng vô dụng.

Một người một nhện giằng co gần cát lún, nhện độc không bị ảnh hưởng bởi cát lún, cho nên vẫn cố gắng để Hoắc Kiếm rơi vào cát lún khi tấn công.

Lần giết thứ năm, Hoắc Kiếm chém đi hai cái chân nữa của nó.

Tinh thú cấp cao rốt cục hiểu được con mồi này không phải là dạng nó có thể điều khiển, nhện độc nhanh chóng xoay người, lần này là chạy trốn thật muốn lợi dụng cát chảy thoát khỏi một kiếp.

Nhưng Hoắc Kiếm cũng không muốn để nó trốn lần thứ hai.

Lần giết thứ sáu, Hoắc Kiếm giẫm lên trên cát, mượn lực nhảy lên, kiếm chỉ vào bụng con nhện.

Kiếm Thất Sát chém ngang vào bụng nó làm nó khó có thể tiếp tục, đầu con nhện đỏ đã đến gần cát chảy song vẫn bị Hoắc Kiếm chém vào bụng nên không thể cử động được nữa.

Hoắc Kiếm dùng sức cả hai tay, điều khiển cơ giáp chậm rãi hạ cánh, kiếm Thất Sát lại một lần nữa đi xuống phía dưới, lần này bề mặt cái bụng nó sinh ra vết nứt.

Mấy cái chân nhện chưa bị chặt điên cuồng giãy giụa, trong miệng con nhện cũng liên tục phát ra tiếng rít chói tai.

“Kít…Kít!”

Trong tiếng la hét mang theo sự liều mạng tấn công tinh thần của con nhện, tay Hoắc Kiếm chợt lơi đi, con nhện độc tưởng đã tấn công hắn thành công thế là hưng phấn bò về phía trước.

Giây tiếp theo, Hoắc Kiếm càng thêm dùng sức, chặn ngang và chặt đứt bụng của nhện độc luôn, chia nó thành hai.

Cái đầu con nhện giãy giụa vài cái, sau đó không bao giờ cử động nữa.

Hoắc Kiếm cất Thất Sát, nhìn về phía đội viên của mình, sau đó đến gần cát chảy định bụng nhấc cái đầu con nhện lên.

Tinh thú cấp càng cao càng hoàn chỉnh, càng có thể đổi được nhiều vật liệu mới.

Hoắc Kiếm vừa tới gần đầu nhện độc chân đỏ, con nhện vốn đã chết đột nhiên nhảy lên, mở to miệng cắn về phía hắn.

Khoảng cách quá gần, Hoắc Kiếm không kịp rút kiếm.

Một giây sau, miệng con nhện mở lớn không khép được, rồi ngã xuống đất một lần nữa.

Trực tiếp tại hiện trường.

Sự việc xảy ra đột ngột làm người xem chưa thể phản ứng kịp.

“Là tấn công cảm giác của Ứng Tinh Quyết.” Tập Hạo Thiên ý bảo mọi người nhìn tay phải Ứng Tinh Quyết khẽ nâng trong màn hình, “Em ấy cách Hoắc Kiếm và nhện độc chân đỏ tầm tám trăm thước.”

Ngư Thiên Hà khẽ cảm thán: “Tuổi này của em ấy mà làm ra tấn công cảm giác tựa hồ hoàn toàn không tốn sức.”

Trong khi chỉ huy chính của các trường quân sự khác hiện không thể sử dụng cảm giác để tấn công.

“Trường Đế Quốc ấy, ngoại trừ Tư Đồ Gia chưa từng vào quân khu huấn luyện, những người khác đều đã được thực chiến.” Tập Hạo Thiên mởi lời, “Đây cũng là kinh nghiệm mà các thành viên của mấy trường khác không có.”

Mấy người dẫn chương trình trực tiếp vẫn đang thảo luận, bên đấu trường gần điểm kết thúc cuộc đua đã xuất hiện đội ngũ thứ hai của một trường.

- ----Viện Bình Thông.

Hai trường quân sự cuối cùng cũng gặp nhau, Tông Chính Việt Nhân của viện Bình Thông bước tới ra từ trong cơ, tay cầm một cây thương ngắn. Sau khi anh ta hạ cánh, hơi buông tay, thương ngắn đã trở thành một cây thương dài.

Người ta nói rằng Tông Chính Việt Nhân bình thường chỉ lái cơ giáp bằng một tay, tay kia sẽ cầm cây thương này, mà vũ khí cơ giáp anh sử dụng cũng chỉ là một cây thương phật.

Đẳng cấp càng cao, vũ khí cơ giáp càng phải là dạng vũ khí lạnh, vì vũ khí nóng có đôi khi còn không nhanh bằng cơ giáp cấp cao.

“Mấy anh đến trễ.” Ứng Tinh Quyết nhìn về phía chỉ huy chính của viện Bình Thông là Lộ Thời Bạch.

Theo dự đoán của anh, khi Hoắc Kiếm và nhện độc chân đỏ đang đánh nhau nửa chừng thì viện Bình Thông sẽ chạy tới đây.

Lộ Thời Bạch nhẹ nhàng đẩy cái kính đơn của mình, giống như nói chuyện với bạn bè: “Nửa chừng tốn chút thời gian nên chơi chậm.”

Ánh mắt Ứng Tinh Quyết hạ xuống, giữa đường sẽ không có bất kỳ tinh thú nào, viện Bình Thông càng sẽ không lãng phí thời gian tranh đoạt thứ hạng bằng cách thanh trừ đội tuyển trường Đế Quốc, có thể chậm thế chỉ có đổi tài liệu.

Bởi vì mỗi đấu trường tiếp theo cần bốc thăm sau khi tranh tài, vậy nên tất cả các trường không rõ ràng về môi trường của sân đấu tiếp theo trong trận đấu. Nhưng nếu muốn tài liệu trao đổi được quyết định tốt trong đấu trường này, tất cả cần sự tính toán chung cuộc của chỉ huy chính.

Trong giải đấu Hephaestus, tất cả các khía cạnh đều có những hạn chế để mô phỏng toàn bộ tình huống trên chiến trường. Bất kể là chỉ huy, cơ giáp sư hay là chiến sĩ độc lập, họ đều sẽ bị hạn chế nhất định trong cuộc thi.

“Còn phải cảm ơn trường Đế Quốc đã hỗ trợ thanh lý tinh thú.” Lộ Thời Bạch nói.

Về phần anh nghĩ những gì thì không ai biết, toàn được ẩn dưới biểu hiện bằng nụ cười lịch sự của mình.

Trực tiếp tại hiện trường.

“Bọn họ muốn ra tay?” Ngư Thiên Hà có tí hăng hái. Sớm quá, giải đấu trước đây ít nhất phải sau năm trận mới có thể nhìn thấy vị trí thứ nhất và thứ hai gặp nhau, mấy trận trước đều bận tích lũy các loại tài nguyên.

“Tạm thời đánh không được, các trường quân sự khác sẽ tới.” Ứng Nguyệt Dung nhìn các cảnh quay trực tiếp khác, ba đội quân của mấy trường khác đang chạy tới với tốc độ vô cùng nhanh.

Ngư Thiên Hà nhìn lại, quả nhiên ba đội ngũ của ba trường đã gần đến gần đích.

Xuất hiện đầu tiên trước mặt hai đội chủ lực của trường quân sự này không phải là các đội quân khác mà là đội tuyển trường Đế Quốc, chỉ có điều đội ngũ còn lại vỏn vẹn phân nửa.

Không có ai ngờ được số người bị loại của đội tuyển trường Đế Quốc lại thuộc về một trong năm đội trường quân sự lớn nhất.

Nghĩ như vậy, chỉ huy chính của viện Bình Thông là Lộ Thời Bạch không hiểu tại sao thấy bình thường. Bọn họ lấy hai chọi một, còn mất đi tổng binh của mình, nhưng đội tuyển trường Đế Quốc bên kia là dạng bốn tròn lên năm, chẳng khác nào không có người.

Đội thứ hai xuất hiện là trường Samuel, tiếp theo là trường Damocles, cả hai xuất hiện gần như cùng một lúc.

South Pasadena cũng xuất hiện gần điểm cuối hai phút sau đó.

Cảnh tượng nhất thời lâm vào giằng co.

Năm trường đứng ở các hướng khác nhau, không ai lên tiếng. Một lát sau, trường Samuel di chuyển đầu tiên, đội chủ lực của họ mang theo đội tuyển trường đi về phía viện Bình Thông, đến cuối đứng bên cạnh viện Bình Thông.

Lập trường rõ ràng.

Tại đấu trường sa mạc, họ sẽ giúp viện Bình Thông.

Trường Quân sự South Pasadena và Trường Quân sự Damocles vẫn không di chuyển.

“Đã như vậy, không bằng chúng giải quyết hai trường này trước?” Lộ Thời Bạch chỉ vào trường South Pasadena và Damocles, và nói với Ứng Tinh Quyết.

Không ai lên tiếng trên sân.

Chỉ có Vệ Tam đột nhiên giơ tay bóp bóp cổ, nói với Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh: “Tôi cảm thấy có người đang nhìn trộm mình.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ứng Tinh Quyết: Bác bỏ tin đồn, không phải tôi.

ps: Viết tí, gửi một chương đầu tiên đã, đã được bảy ngàn từ, hôm nay còn có một cái nữa.

pps: Tên tui là Lục Thứ Nam, không phải mấy tác giả khác nha!!