Tông Chính Việt Nhân của viện Bình Thông chạy tới, Hoắc Tử An bên cạnh bày sắc mặt khó coi, anh ta nhìn chằm chằm Vệ Tam trên đài kết thúc: “Tính toán của hệ thống sai rồi, cơ giáp của cô đã bị phế.”
Dựa theo quy tắc giải đấu, một khi cơ giáp báo hỏng thì bị loại lập tức.
Nếu cô ấy bị loại, lá cờ được rút ra sẽ không được tính.
Mặt Vệ Tam dưới ánh chiều tà có vẻ lóa mắt vô ngần, cô nhếch môi: “Làm sao anh biết cơ giáp của tôi bị hỏng?”
Tông Chính Việt Nhân nhấc hai đoạn đã bị cắt lên mặt đất, Huyết Tích chôn trong cát vàng, đèn năng lượng của nó vẫn còn sáng.
Hoắc Tử An nhìn thấy đèn năng lượng, đồng tử co rụt lại, anh ta rõ ràng… Không, trong khoảnh khắc bị đá bay đó, Huyết Tích rơi thẳng xuống đất và anh ta không thấy đèn năng lượng tắt.
“Các chủ…”
Tông Chính Việt Nhân giơ tay ra hiệu cho anh ta không cần mở miệng, điều khiển cơ giáp bay lên đài kết thúc, rút cờ của viện Bình Thông, chiếm vị trí thứ ba trên đấu trường sa mạc.
[Chúc mừng Viện Bình Thông đã thành công về đích, hoàn thành nhiệm vụ.]
Trong giải đấu quy định, một khi rút cờ, thành viên của trường quân sự hoàn thành nhiệm vụ phải dừng lại ngay lập tức, trừ phi chiến đấu với tinh thú; nhưng rút cờ xong và chém giết tinh thú tiếp sẽ không được tính vào kết quả, không thể đổi tài nguyên.
“Cô rất tốt.” Tông Chính Việt Nhân đi ra từ trong cơ giáp, cầm thương dài và nói lạnh lùng.
Vệ Tam không kiềm nén được bèn ho ra một ngụm máu, có chút chống đỡ không nổi nên dựa luôn vào đài kết thúc để ngồi xuống, nhưng mà cô chưa bao giờ thua người ta về khí thế, cô ngửa đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy tôi rất tốt, cảm ơn vị này… người anh em khích lệ.”
Tông Chính Việt Nhân không múa mép khua môi với người ta, mang theo những người khác trong viện Bình Thông ngồi lên máy bay, ra khỏi sân thi đấu.
Trực tiếp tại hiện trường.
“Vừa rồi ngươi có chú ý tới chuyện làm thế nào Vệ Tam đi qua không?” Tập Hạo Thiên hỏi Ngư Thiên Hà.
“Không có, tôi mới nhìn bên Tông Chính Việt Nhân.” Ngư Thiên Hà nhìn chằm chằm vào đội ngũ trường quân sự Damocles bắt đầu trở về trong ống kính, “Hoắc Tử An ra tay quả thật lưu loát, nhưng Vệ Tam vừa rồi tận lực tránh được khối năng lượng kia, ít nhất có thể kéo dài một phút.”
Một phút chặt chẽ này thì không có khác biệt gì lắm với Huyết Tích mà nói. Nó đã không còn bất kỳ khả năng chiến đấu, một phút sau đó sẽ tự động báo hỏng.
Chiến sĩ độc lập lúc này thường sẽ chờ nó báo hỏng, ai ngờ được có người chạy từ khoang cơ giáp ra, xông về phía đài cuối cùng.
Chiến sĩ độc lập càng phù hợp với cơ giáp, càng cảm thấy cơ giáp là mình, trong vòng một phút cơ giáp bị tổn hại, bị chặn ngang chặt đứt, cảm giác sẽ tạo thành ảo giác cho chiến sĩ độc lập rằng cơ thể của mình giống cũng bị cắt đứt như cơ giáp. Hơn nữa một đá của Hoắc Tử An nhắm ngay giữa ngực, nơi đá là vị trí khoang cơ giáp.
Tinh thần và thể chất của Vệ Tam tuyệt đối bị thương nặng.
Dưới tình huống như vậy, Hoắc Tử An có thể để Vệ Tam ngã trong vòng 50 mét trên vạch đích tùy ý, đúng là quá bình thường.
Ai có thể ngờ được Vệ Tam lại bò ra khỏi khoang cơ giáp trong vòng một phút, thậm chí còn có sức lực đến đài cuối rút cờ.
Không thể không nói cho đến nay, trong sự tình bên trong hai trận đấu rồi, thành viên để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho người ta thì ngoài cô ấy ra chẳng còn ai khác.
“Trước đây còn có hơi nghi ngờ, hiện tại xem ra Vệ Tam quả thật là một con át chủ bài trong tay trường quân sự Damocles.” Tập Hạo Thiên nhìn về phía trường Quân sự Damocles.
Mặc dù không rõ vì sao Vệ Tam lại bị lộ sớm như vậy, nhưng thấy các thành viên chủ lực khác cũng không có nhiều kinh ngạc, Hạng Minh Hóa dẫn đội cũng bày dáng vẻ thảnh thơi, chắc trường Damocles đã lên kế hoạch rồi.
“Đi đi đi, chúng ta đi tới chỗ tụi nhóc.” Hạng Minh Hóa hô hoán các giáo viên khác cùng đi tới lối ra, ai có thể ngờ được đến trận đấu này trường Damocles có thể giành được vị trí thứ hai?
Ha ha ha ha ha!
Trong lòng Hạng Minh Hóa cười to, bề ngoài còn duy trì thiết lập bình tĩnh.
Chờ Vệ Tam trở về, nhất định phải lôi kéo em ấy đi kiểm tra kỹ lưỡng, tình huống cái gai đau đầu này là sao, cứ mãi giấu trường học hay là như thế nào?
Đội ngũ đi ra phải dựa theo thứ tự, đội trường quân sự Damocles đi trước viện Bình Thông, bọn họ vừa ra, Hạng Minh Hóa đã không kịp chờ, vẫy tay với bọn người Kim Kha Vệ Tam: “Ở đây, nơi này.”
Trong tay Vệ Tam cầm một ống dịch dinh dưỡng, được Ứng Thành Hà đỡ một tay, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh cũng bị thương; về phần Kim Kha, vừa rồi dưới tình thế cấp bách, cậu đã thử dùng cảm giác để tấn công con rắn cái. Cảm giác bị cậu dùng quá độ, sắc mặt cũng không đẹp lắn, lúc này cậu đứng cùng một chỗ với Thân Đồ Khôn.
Rõ ràng chiếm vị trí thứ hai, nhưng tinh thần của trường quân sự Damocles không tốt lắm, bị thương có bị thương, cảm giác sử dụng quá mức có sử dụng quá mức, duy chỉ có nhóm cơ giáp sư tốt hơn một chút.
Các phương tiện truyền thông chen chúc nhau muốn phỏng vấn sinh viên trường Damocles ở vị trí thứ hai.
“Xin hỏi bây giờ Vệ Tam cảm thấy thế nào?”
“Vệ Tam, cô là át chủ bài do trường Damocles giấu hả? Vậy tại sao không khiêm tốn làm việc?”
“Vệ Tam”, “Vệ Tam!”...
Các phương tiện truyền thông khác nhau vây lấy từ hai phía và ánh sáng lóe sáng làm cho tinh thần ban đầu của Vệ Tam đã không tốt nay còn bực bội hơn. Cô liếc nhìn các truyền thông khác nhau, kế đó nhận micro Truyền thông Lam Phạt: “Bây giờ tôi muốn trở về tắm, ngủ và ăn; về phần tại sao không hành động khiêm tốn…
Vệ Tam nhìn nam phóng viên trước đây châm chọc trường quân sự Damocles trên Tinh Võng, mỉm cười: “Liên quan gì đến Sequoia của anh?”
Khi cô nói chuyện, viện Bình Thông rời khỏi lối ra và không chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn của truyền thông nào.
…
Ngay sau khi cuộc đua sa mạc này kết thúc, ngoại trừ trường Damocles hạnh phúc, không một trường nào khác có tâm tình tốt.
Phương tiện Truyền thông Lam Phạt chịu trách nhiệm phát sóng trực tiếp trường Damocles, ngày hôm sau phát hiện ra rằng số liệu đăng ký mua xem trực tiếp của họ tiếp tục tăng lên, đã tiếp cận số đăng ký mua của trường Quân sự Đế Quốc.
Phát trực tiếp càng là một con số không thể tưởng tượng nổi.
Bấm vào xem, nếu không che bão bình luận thì hoàn toàn không thể nhìn thấy nội dung trực tiếp.
[Nhảy qua lại trước màn hình của trường Đế Quốc và Damocles, muốn hỏi Ứng Tinh Quyết đã tính toán hết thảy chưa?]
[Anh ta tính toán xong cũng không có gì kỳ quái, Ứng Tinh Quyết sẽ là chỉ huy mạnh nhất Liên bang trong tương lai, bằng không vì sao trong nhân viên cứu hộ có nhiều thiếu tá như vậy, nhân số cũng tăng gấp đôi, tất cả đều rút ra từ các quân khu.]
[Chẳng lẽ chỉ có tui cảm thấy hứng thú với Vệ Tam? Tui chưa bao giờ thấy một tổng binh bạo loạn như vậy! Đột nhiên thích cô ấy một tẹo, hu hu, tui thấy tui sai chỗ nào rồi.]
[Hai trận đấu này, Vệ Tam phá từ đầu đến cuối, lần này còn có thể khiến viện Bình Thông chịu thiệt, thật là trâu bò.]
[Tôi nghe người biết chuyện ở hiện trường trực tiếp nói Vệ Tam hình như là át chủ bài của trường Damocles, toàn thành viên trường bọn họ là đủ 3S đấy.]
[Cứ thế thì South Pasadena và Samuel hầu như không có cơ hội, ba trường đứng đầu chỉ có thể là trong ba trường quân sự kia rồi.]
[Chắc gì, còn phải xem chỉ huy chính như thế nào.]
[Sớm biết thế, mình đặt cược tổng quán quân vào trường Damocles là tốt rồi. Vệ Tam lộn xộn như thế đã khiến Samuel và viện Bình Thông đều chịu thiệt thòi, cảm giác mục tiêu tiếp theo chính là trường Đế Quốc.]
[Ghê, tôi cá Đế Quốc, đến lúc đó sẽ không thua chứ?]
[Không thể đâu, có Ứng Tinh Quyết thì trường Đế Quốc tuyệt đối bảo vệ được chức vô địch.]
...
Một bệnh viện quân khu nào đó ở Sao Sa Đô.
“Cậu có đặt cược ai là quán quân của giải đấu này không?” Kim Kha lặng hỏi khẽ Vệ Tam khi ngồi trên băng ghế.
Chỉ có thể đặt cược nhà vô địch trước khi giải đấu bắt đầu, giai đoạn sau là đặt cược trước mỗi trận đấu.
Vệ Tam nói vẻ đương nhiên: “Đặt chứ, đặt cho Damocles chúng ta.”
“Tôi cũng đặt cho trường của mình.” Liêu Như Ninh dựa tường ôm cánh tay nói.
Kim Kha mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn Liêu Như Ninh. Cậu ấy thì thầm hỏi Vệ Tam, chính là không muốn cho người qua lại xung quanh nghe thấy, vị này ngược lại cứ thế nói cho to lên.
“Tôi không hỏi cậu!”
Liêu Như Ninh run rẩy bắp chân: “Nhưng thiếu gia muốn nói.”
“Tôi đã cược cho Damocles.” Hoắc Tuyên Sơn, người dựa vào bức tường bên kia, nói một câu.
Ứng Thành Hà ngồi bên trái Vệ Tam miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi quang não xem trực tiếp: “Không cược trường mình thì cược ai?”
“Chắc có người đã cược cho trường của người khác.” Vệ Tam liếc nhìn Kim Kha bên phải.
Kim Kha: “Tớ đặt hết cả năm trường, đây gọi là phân tán rủi ro.”
“Trường quân sự nào được cậu cược nhiều nhất?” Vệ Tam hỏi cậu ấy.
Kim Kha ấp úng, ngẩng đầu nhìn trần hành lang bệnh viện: “Đế… Trường Đế Quốc.”
Vệ Tam: “Ặc.”
Ứng Thành Hà: “Ặc.”
Liêu Như Ninh đối mặt với ánh mắt Kim Kha bèn lập tức giơ ngón tay cái lên về phía cậu, sau đó lật 180 độ: “Không phải bản thiếu gia nói chứ, chúng ta đặt cược không phải tiền bạc mà là một dạng lòng tin. Một người như cậu chỉ đơn giản là...”
Hoắc Tuyên Sơn chen vào: “Nếu Đế Quốc thắng, lúc chia tiền nhớ mời tụi này ăn cơm.”
Liêu Như Ninh giơ ngón tay cái thêm lần nữa: “Trứng gà không thể thả cùng trong một cái giỏ, cậu làm thế là chính xác rồi.”
Vệ Tam lập tức đổi giọng: “Chỉ huy khác biệt thật, cân nhắc chu toàn hơn tụi mình.”
Ứng Thành Hà đồng ý gật đầu: “Đúng chóc, nếu không thì sao cậu ấy là chỉ huy được chứ.”
Kim Kha: “…” Khí phách vừa nãy đâu?
Cánh cửa đối diện mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng ra hiệu cho Vệ Tam tiến vào.
Vệ Tam đi tới cửa, quay đầu nhìn về phía hành lang đối diện, bốn người đều đứng bên kia nhìn cô.
“Không lâu đâu, chỉ cần đo lại cảm giác thôi.” Bác sĩ an ủi, “Tôi đã xem cháu tranh tài rồi, không giống như người nhút nhát.”
Vệ Tam theo bác sĩ vào phòng xét nghiệm, xác định bốn người ở hành lang đều không nghe thấy, lúc này mới nói: “Cháu đang nghĩ muốn lừa bọn họ, đợi lát nữa cháu ra ngoài chắc chắn sẽ được bọn họ mời cơm.”
Bác sĩ: “…” Xem chừng dù là bên trong thi đấu hay bên ngoài thì cũng có một dạng.
“Đứng bên trong vòng tròn màu cam này, đôi mắt nhìn vào cái khối này này, đặt tay dưới bệ nước, giải phóng tất cả các nhận thức của cháu giống như khi điều khiển cơ giáp.” Bác sĩ cẩn thận nói.
Thiết bị kiểm tra nhận thức này trông rất khác so với Sao 3212 lúc đầu, chỉ có giống mỗi màu sắc và đội mũ bảo hiểm khi kiểm tra.
Vệ Tam làm theo lời, màu cam của dụng cụ bắt đầu tự động tăng lên, từ cấp thấp nhất một đường bay cao, cuối cùng dưới ánh mắt của bác sĩ, thành công vượt qua cấp S.
Sau đó… Dừng lại không đi được nữa.
Bác sĩ: “Đây có phải là giới hạn mà cháu thường giải phóng cảm giác?”
Vệ Tam suy nghĩ một chút, gật đầu.
Trong mắt bác sĩ lóe lên một tia nghi hoặc cuối cùng để cho cô xuống rồi lại đứng lên và kiểm tra lẫn nữa, kết quả vẫn là cấp S.
Không đúng, không phải trường học nói cấp 3S à?”
Bác sĩ bảo Vệ Tam ở đây chờ, tự mình đi ra ngoài gọi hai chiến sĩ độc lập bên ngoài tới.
“Mấy cháu đứng lên thử xem.”
Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn từng người người đứng lên, các điểm sáng màu cam của dụng cụ đều tăng lên cao nhất ở 3S.
“Dụng cụ không có vấn đề, cháu xác định mình dùng toàn bộ cảm giác?” Bác sĩ hỏi Vệ Tam, “Cháu có thể để cho những điểm sáng này bay lên được không?”
Vệ Tam tự đứng lên thử một lần nữa: “Không được.”
Bác sĩ cau mày: “Thôi thế này, bác sẽ đi lập một tờ đơn và nộp đơn xin kiểm tra thể chất đầy đủ, tình hình của cháu hơi lạ.”
Vệ Tam chỉ có thể đi ra cùng bọn họ, đứng ở hành lang chờ một lần nữa.
Mà bên kia, Lê Trạch và Hạng Minh Hóa nhận được tin tức thì chạy tới.
“Kiểm tra sức khỏe đầy đủ?” Lê Trạch hỏi bác sĩ, “Em ấy còn phải tập luyện.”
Bác sĩ gật đầu: “Đừng lo lắng, bây giờ Liên bang đã phát triển một công nghệ mới mà không trì hoãn đào tạo sau này của cháu ấy.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Rốt cuộc thì Vệ Tam có cấp gì, tập tiếp theo công bố, ha ha ha