“Nhanh lên.” Liêu Như Ninh khom lưng như mèo đi tới hệt bóng ba, cậu hô nhỏ với Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn sau lưng.
Thiếu gia Liêu chưa bao giờ trèo tường, lần trước sau khi leo xong thì thấy cũng tốt, thế là lần này rất chủ động.
Vệ Tam rơi xuống cuối cùng, tối nay phải đi thi đấu ở Xưởng Đen, cho nên ban ngày cô nói với Kim Kha muốn điều chỉnh cơ giáp với Ứng Thành Hà; đến buổi tối, cô lại nói với Thành Hà mình muốn đi học kiến thức liên quan đến cơ giáp của Ngư Thanh Phi, để cho anh tối nay đi ngủ sớm, không cần đi tìm cô.
“Các cậu lấy lý do gì mà ra?” Vệ Tam nhìn Liêu Như Ninh trèo qua tường, cô cũng nhảy lên, hỏi hai người bọn họ.
“Nói chúng tôi đi ra ngoài để huấn luyện.” Liêu Như Ninh nói như chẳng có gì đáng kể. Cả hai đều là chiến sĩ độc lập, trước kia cũng thường xuyên hành động cùng nhau nên nào có ở trường.
Vệ Tam hơi an tâm một chút, chỉ cần Ứng Thành Hà không đi tìm cô, không có hoài nghi, mình chắc cũng không bị lật xe.
Ba người cùng nhau đi tới tầng bốn của Xưởng Đen, trận chung kết khiêu chiến cuối cùng của Sao Sa Đô được tổ chức ở tầng này.
“Đây là vàng thật.” Vệ Tam vừa xuống đã sờ lên tường người ta, “Có tiền.”
Bức tường có màu đen nhưng hai bên hành lang trưng bày một đài hoa theo kiểu phá vỡ bức tường một chút, để lộ màu sắc ban đầu bên trong.
“Giao dịch ngầm trong Xưởng Đen rất nhiều, gần như chiếm toàn bộ Liên bang, có tiền không có gì lạ.” Hoắc Tuyên Sơn trước đó đã nghe nói qua một số tin tức về Xưởng Đen mới tới đây đánh, cảm thấy thế này có thể tìm được các cao thủ để thực hành.
“Nhà Kim Kha làm rác mà cũng làm giàu được, loại giao dịch ngầm là mấy thứ có lợi nhuận cao, đương nhiên có tiền.” Liêu Như Ninh lui về nhìn chỗ lộ ra màu vàng.
Kim Kha đang tập giả lập tại trường Damocles bỗng nhiên hắt hơi.
Liêu Như Ninh đưa tay chọc vào bức tường vàng lộ ra: “Chúng ta có thể móc một tí đem về bán.”
Lời này vừa nói ra, tại tầng bốn này, ánh mắt liếc xéo của nhân viên phục vụ đứng ở một bên hành lang lập tức quét tới, người ta nhìn chằm chằm Liêu Như Ninh, ngay cả chớp cũng chả thèm chớp mắt một cái.
“... Làm đi, cậu có tương lai ghê.” Vệ Tam chưa từng có ý này.
“Đi thôi.” Hoắc Tuyên Sơn đưa tay đẩy hai người đi về phía trước, nếu không rời đi, chắc nhân viên phục vụ kia gọi người xử lý bọn họ mất.
Vệ Tam nhìn thoáng qua điểm tích lũy của đội bọn họ: “Điểm của chúng ta chỉ có thể đạt tới tầng thứ ba, không phải do có tranh tài thì chả tới được chỗ này.”
“Chả phải lần trước đánh xong với đội kia là điểm tích lũy đã tăng rất nhiều à?” Liêu Như Ninh nhớ rõ lúc đó tăng gấp đôi.
“Tăng rồi, còn thiếu chút nữa.” Vệ Tam sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, cô còn chưa dùng qua chiếc cơ giáp này ngoài đánh mấy trận ở sân huấn luyện với hai người bọn họ lúc chiều.
Khi đến địa điểm thi đấu, đội thách thức thứ hai đang chiến đấu với đội vô địch.
Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh cũng không vì mình là 3S mà bỏ xem trận thi đấu này. Trên thực tế cơ giáp và cảm giác là một chuyện, kinh nghiệm chiến đấu lại là một chuyện khác, bọn họ còn quá trẻ, không có nhiều kinh nghiệm.
Mục đích quan trọng nhất của việc thành lập giải đấu Hephaestus ban đầu là để cho các sinh viên trường quân sự có đủ kinh nghiệm thực tế, khi họ ra chiến trường sẽ không bị thương quá nghiêm trọng; đồng thời để các sinh viên trường quân sự trẻ có một thời gian chuẩn bị tâm lý. Ngoại trừ những gì đã xảy ra ở Damocles và Samuel trong những năm trước, tỷ lệ thương vong trong giải đấu thực sự không cao, sở dĩ có rất nhiều đội viên dự bị vì tâm lý của một số sinh viên quân sự sẽ sụp đổ trong trận đấu, cuối cùng rời đi trong ảm đạm. Di chứng nhẹ thì tự mình sẽ điều chỉnh, chỉ cần có đủ thực lực là vẫn có thể tiếp tục tham gia giải đấu. Nhưng một số người không chỉ rút lui khỏi cuộc thi, thậm chí rời khỏi trường quân sự, từ đó trở thành một người bình thường.
Trong giải đấu có mười hai trận cho sinh viên ba khoa học được kinh nghiệm. Cơ giáp sư phải làm hết sức để khôi phục cơ giáp của chiến sĩ độc lập trong điều kiện vật liệu và thời gian giới hạn, đảm bảo chúng có thể tác chiến. Chỉ huy học được kỹ xảo vận dụng cảm giác trong thực chiến với tinh thú, không chỉ là tạo ra bức bình phong mà còn có thể tấn công tinh thú bằng lực lượng tinh thần. Về phần chiến sĩ độc lập, tinh thú và các trường khác đối chiến, đấy điều ban tổ chức muốn nhìn thấy.
“Đội quán quân có một chiến sĩ độc lập 3S.” Hoắc Tuyên Sơn nhìn chiếc cơ giáp màu vàng nhạt ở giữa sân thi đấu và cho hay.
“Đội viên của cô ả xuống tay tàn nhẫn, chắc không chỉ đánh mỗi chỗ sân thi đấu.” Liêu Như Ninh thả sự chú ý vào cơ giáp hạng nặng của đội vô địch, trên người có hơi thở tà ác đậm đặc, tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Đội khiêu chiến cũng không kém, ba người toàn là cấp SS nhưng có nhược điểm trí mạng, phối hợp không đủ ăn ý. Trong khi đó đội vô địch phía đối diện thì thấy được rõ là đã đánh cùng nhau thiếu gì trận, thậm chí không chờ kết quả đã biết đội viên muốn làm gì tiếp.
Vệ Tam cúi đầu điều ra tư liệu của đội vô địch, mở thông tin cơ giáp 3S kia: “Lệ Tước…”
“Thông tin đội ngũ của bọn họ?” Liêu Như Ninh quay đầu một cái liền có thể nhìn thấy rõ ràng nội dung trên quang não của Vệ Tam, “Quang não của cậu có cái gì cũng bị người ta nhìn sạch sẽ, chi bằng sớm đổi một cái quang não có giao diện riêng tư.”
“Tôi có chức năng giao diện riêng tư mà.”
“Đâu?”
Vệ Tam chỉ vào ID của mình: “Chỗ này riêng tư rồi.”
Liêu Như Ninh: “...” Thụ giáo.
“Lệ Tước không ổn lắm.” Vệ Tam nhìn chằm chằm người trên sân thi đấu một hồi mới mở miệng.
“Tại sao?” Hoắc Tuyên Sơn cho rằng đội ngũ của họ phối hợp ăn ý, nếu không có nhiều năm ở chung thì hành động không thể đồng bộ như vậy.
Vệ Tam nhìn Lệ Tước trên sân thi đấu: “Tính năng của cơ giáp 3S cô ả chỉ phát huy chưa tới một nửa.”
Liêu Như Ninh: “Có thể mới đổi cơ giáp, cơ giáp mới đều có vấn đề không thích ứng.”
“Có lẽ vậy.”
Vệ Tam chẳng qua chỉ cảm thấy Lệ Tước không giống với những 3S mình thấy, cứ không vững thế nào. Mỗi lần ra chiêu có thế đầu tiên không tệ nhưng lực lượng không mạnh, khả năng điều khiển cũng chả đủ.
Từ góc độ của một cơ giáp sư, Lệ Tước không thích hợp với chiếc cơ giáp này. Nếu Ứng Thành Hà ở chỗ này sẽ phát hiện ra manh mối, nhưng Vệ Tam chưa học được đủ nội dung liên quan đến cơ giáp cấp 3S, không thể nói rõ cảm thụ của mình, nên chẳng biết sự khác biệt trong đó.
Ngẩng đầu lên, toàn bộ mấy người trong đội khiêu chiến bên kia đã bị đánh bại, cơ giáp bị hủy hoàn toàn.
[Chúc mừng Thợ Săn Xưởng Đen một lần nữa bảo vệ vị trí vô địch của khu vực.]
Lệ Tước đi ra từ trong cơ giáp, ả đứng trên sân thi đấu nhìn Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn đang ở khu chờ ròi vươn móng tay màu đỏ chói kéo ngang cổ thật tàn nhẫn.
Liêu Như Ninh: “?”
Cậu ta nghiêng đầu: “Người phụ nữ đó đang thị uy với tôi? Thiếu gia còn chưa làm như vậy, ả ta lại dám dùng thủ thế như vậy với tôi?”
Thiếu gia Liêu nổi khùng thật rồi, cậu mãnh liệt tỏ vẻ muốn để Lệ Tước cho mình.
Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn cũng không biết Tử Thần là em trai của Lệ Tước, hai người đến Xưởng Đen đều có mục đích riêng, một người vì kiếm tiền, một người muốn tìm đối thủ thử luyện, hoàn toàn không biết tin đồn trong Xưởng Đen.
Đương nhiên họ cho rằng Lệ Tước chỉ thị uy với đội khiêu chiến.
Họ là đội thách thức cuối cùng, theo quy tắc thì đội vô địch sẽ nghỉ ngơi một giờ trước khi tiếp tục tranh tài.
Vệ Tam ngồi trong khu vực chờ xem đội vô địch thi đấu hôm qua.
“Tất cả toàn là cấp S trở lên, tản binh Liên bang đến Xưởng Đen thi đấu hết à?” Liêu Như Ninh nhìn đủ loại đội nhóm.
“Thợ Săn Xưởng Đen phối hợp hoàn mỹ lắm, Vệ Tam chưa từng dùng qua cơ giáp 3S, đợi lát nữa phải cẩn thận.” Hoắc Tuyên Sơn dặn dò.
“3S đối phó SS, lính mới đối phó lính cũ, coi như là công bằng.” Vệ Tam không có cảm giác gì, cô chỉ quan tâm một chuyện, “Cơ giáp hỏng thì tôi có phải bồi thường không?”
Hoắc Tuyên Sơn: “... Chắc là không cần?”
“Cái gì gọi là chắc?” Vệ Tam biết tất cả tài liệu sửa chữa cơ giáp trong giải đấu đều đổi từ ban tổ chức, không cần chiến sĩ độc lập quan tâm, chỉ cần phụ trách cố gắng đánh tinh thú là được. Nhưng nay cô cũng không rõ lắm chuyện trở về trường học thử cơ giáp.
“Dù sao cậu cứ nói làm hỏng lúc thí nghiệm cơ giáp là được.” Liêu Như Ninh hoàn toàn không lo lắng, “Bây giờ cậu là nhân vật chủ chốt của trường Damocles chúng ta, nhà trường sẽ không để ý chút tiền này, chờ lấy giải quán quân cuộc thi, chi phí quân sự còn tăng lên vài lần.”
Nói như thể họ chắc chắn giành được chức quán quân toàn giải đấu vậy.
Chờ cho đến một giờ sau đó, người phụ trách dẫn chương trình đứng trên sân: “Tiếp theo là thử thách cuối cùng, đội kiêu chiến… Con mẹ, ặc, CMN Lật Luôn Xưởng Đen pk đội Thợ Săn Xưởng Đen.”
Khán giả.
“Người dẫn chương trình này nói tầm bậy gì vậy? Lật Xưởng Đen làm sao?”
“Tên của đội khiêu chiến này là CMN Lật Luôn Xưởng Đen, cậu ngẩng đầu nhìn màn ánh sáng kìa.”
“...” Ban đầu nghĩ rằng Thợ Săn Xưởng Đen đã đủ kiêu ngạo, giờ còn có cái tên còn chảnh chọe hơn.
Bọn cô thả cơ giáp ra cho nó đứng thành một hàng, có thể nói là cơ giáp mới tinh tỏa sáng xếp hàng đứng đây.
Đáng tiếc không ai biết những cơ giáp này trong Xưởng Đen, thêm chuyện người ngoài chỉ nhìn cũng chả biết đẳng cấp gì với cơ giáp cấp S trở lên nếu vỏ cơ giáp không có logo đánh dấu rõ ràng cấp bậc, phải sau khi đánh solo và so sánh tốc độ thì mới dễ nhìn ra.
Mà cơ giáp bọn Vệ Tam chọn là mấy chiếc do cơ giáp sư trường Damocles làm ra trước đây, phía trên cũng không có logo cấp 3S.
“Toàn bộ cơ giáp của bọn họ đã được thay đổi.” Người đàn ông trung niên trong phòng vip đứng bên cửa sổ nói, “Quả nhiên là cấp S.”
“Lúc trước còn tưởng rằng bọn họ không đến tham gia.” Người phía sau hơi khom lưng.
“Tôi gửi thiệp mời cho họ cũng chỉ là xem may mắn thôi. Sau khi cho Chuyển Lên Bờ Tây và Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt vào thì mục tiêu rõ là thăng cấp, không có hứng thú với các thế lực của Xưởng Đen chúng ta, rất có thể xuất thân từ con cháu thế gia.” Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm hai đội trên sân thi đấu, “Tôi ngược lại hy vọng đội Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt sẽ thắng, con cháu thế gia sẽ không hứng thú với chút thế lực của Xưởng Đen Sao Sa Đô chúng ta.”
Sáu người đứng ở hai bên, sau khi người dẫn chương trình nói bắt đầu, người đầu tiên di chuyển là Lệ Tước và Liêu Như Ninh.
Lệ Tước còn định chống lại Vệ Tam, kết quả nửa đường bị Liêu Như Ninh ngăn lại.
“Tránh ra, tao tha cho mày một mạng.” Lệ Tước ném roi ra, lạnh như băng nói.
Liêu Như Ninh: “???”
“Mi tha cho ông?” Liêu Như Ninh cảm thấy lòng tự trọng nhận được khiêu chiến chưa từng có, “Ông nội đây còn không nói dõng dạc thế, móng tay mi cứ đỏ rực thế à?”
Vệ Tam đang đứng đối diện với một cấp SS khác, nghe được Liêu Như Ninh nói thì không kìm lòng được quay đầu nhìn cậu ra: Liên quan gì tới móng tay đỏ?
Lệ Tước đã không còn kiên nhẫn, roi ném thẳng về phía Liêu Như Ninh: “Muốn chết!”
Liêu Như Ninh né tránh, miệng không thua một câu: “Ông nội tìm mi là cho mi chết.”
Cái khác không được, nhưng bàn về miệng độc nổ pháo thì Liêu Như Ninh chưa thua bao giờ, dù sao ngay cả Vệ Tam có giọng điệu quái gở cũng không phải là đối thủ của cậu ta.
Vệ Tam chống lại SS, dùng thủ đoạn trốn tránh thông thường, một đường đi tới, cô cứ mã làm như vậy, trong lúc trốn tránh tấn công của đối thủ thì nhanh chóng lái thuần thục cơ giáp.
Hoắc Tuyên Sơn ở bên kia tạm thời cân bằng với người cấp SS, đối thủ có kinh nghiệm của lính cũ làm cậu mãi chẳng tìm được chỗ xuống tay.
Theo quan điểm của người ngoài, đội ngũ của CMN Lật Luôn Xưởng Đen vô cùng phân tán, mỗi người đánh nhau hoàn toàn không ăn ý nhưng chẳng ai bị tấn công trúng cả.
Cảnh tượng vô cùng khó coi, khán giả chỉ nhìn thấy cảnh một cơ giáp làm trò rối beng, phía sau là một cơ giáp SS liều mạng cố gắng tấn công. Hai người mắng nhau, cuối cùng nam chiến sĩ độc lập tên là Đ/ịt Chết Mày mắng Lệ Tước đến mức ả ta câm luôn, quay sang điên cuồng tấn công Đ/ịt Chết Mày. Duy nhất có tí đáng xem chỉ còn ở chỗ hai người còn lại.
Trong lúc khán giả lặng như tờ, cuộc tấn công của Lệ Tước đã thất bại.
Chiêu kia thường được Lệ Tước tung ra khi gặp phải nhân tài khó giải quyết, vừa xuất chiêu, đối phương ắt bại trận.
Đòn tấn công thất bại này phảng phất như một tín hiệu, ba người CMN Lật Luôn Xưởng Đen chợt thay đổi cách chiến đấu.
Thanh đao lớn của Đ/ịt Chết Mày liên tục ra chiêu. Vai, cánh tay, chân phải... làm cơ giáp của Lệ Tước có nhiều vết thương, ả thậm chí chẳng còn sức chống cự.
Phía Chuyển Lên Bờ Tây kéo dài khoảng cách với đối thủ, cậu ta lấy một cây cung đen bắn thẳng về phía đối phương. Tản binh SS kia chỉ kịp chặt đứt hai mũi tên phía trước, còn mũi tên phía sau thì bay tới xuyên thẳng qua đao của hắn, bắn thủng cơ giáp. Lập tức, Chuyển Lên Bờ Tây tới gần hắn, một cước đá người xuống sân thi đấu.
Cho đến khi Chuyển Lên Bờ Tây đá tới, người nọ thậm chí không có cách nào dâng lên lòng phản kháng được, đây là chuyện bị đẳng cấp áp chế.
Mà Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt vừa rồi còn chạy trốn khắp nơi chợt dừng lại, trong tay cô đột nhiên biến ra cây thương dài, trở tay đâm vào đối thủ, đẩy ra giáp bảo vệ của y.
Dần dần trên khán đài mới có người phản ứng lại: “CMN Lật Luôn Xưởng Đen có ba chiếc cơ giáp cấp 3S hết!”
“Ba cơ giáp 3S? Nói giỡn chắc?”
Trong khán giả không thiếu người xem giải đấu Hephaestus, nhất là khi CMN Lật Luôn Xưởng Đen trở mình, một người đứng bên cạnh xem kịch, một người còn đang đè đánh Lệ Tước. Ánh mắt bọn họ không khỏi chú ý đến hướng Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt bên kia, có khán giả đột nhiên nói: “Thương dài, đao, cung, lại dùng cơ giáp 3S, chẳng lẽ bọn họ là đội chủ lực của viện Bình Thông?”
“Không đúng đâu, viện Bình Thông có Tông Chính Việt Nhân dùng thương dài. Nếu tao nhớ không lầm thì cậu ta là đàn ông, trong khi dáng người của Cúi Đầu lại nhìn như con gái.”
“Vậy anh không biết rồi, từ trước đến nay viện Bình Thông rất thần bí, nghe nói có rất nhiều bí pháp, nên cho nam biến nữ cũng không phải là chuyện không thể.”
“Phải không?” Hầu hết mọi người nửa tin ngửa ngờ.
“Đương nhiên rồi, chiến sĩ độc lập 3S thế này thì ai biết lực lượng của bọn họ mạnh cỡ nào, biến thành nữ chắc cũng được.”
“Đúng, dùng thương cũng chỉ có viện Bình Thông, vừa lúc giải đấu dừng mấy ngày nay. Chiến sĩ độc lập 3S Sao Sa Đô và dùng thương dài cũng chỉ có Tông Chính Việt Nhân của viện Bình Thông.”
Cuộc tranh tài lớn như Xưởng Đen kiểu gì cũng có người âm thầm mua vé. Khán giả đến xem ở cấp độ nào cũng có cơ mà người bình thường nhiều nhất, sự hiểu biết về 3S chỉ có giới hạn trên Tinh Võng và tin tức thỉnh thoảng truyền ra từ các quân khu.
Chiến sĩ độc lập cấp 3S Thần Ma Hóa là một sự kiện được phổ phiến toàn Liên bang.
Về phần sau trận đấu, dân gian lưu truyền tin tức ngầm về chuyện Tông Chính Việt Nhân của viện Bình Thông có thể biến thành con gái thật, nhưng đó lại là chuyện khác.
Giờ phút này trên sân thi đấu Xưởng Đen, trong đầu Vệ Tam đang hồi tưởng lại động tác chém giết tinh thú của Tông Chính Việt Nhân.
Bởi vì Sao 3212 không có tài nguyên, các giáo viên sẽ huấn luyện kỹ năng thể chất của học sinh nhiều hơn, cũng dạy hết tất cả các loại vũ khí, thêm chuyện Vệ Tam không ưa dùng riêng loại nào nên cô dùng được hết tất cả các loại. Hơn nữa cho tới nay, vì tranh thủ thời gian đi học cấu tạo cơ giáp nên cô có thể học một lần liền không học lần thứ hai về kỹ xảo của chiến sĩ độc lập.
Hai ngày trước đội chủ lực cùng nhau xem cảnh chiếu lại của mấy trường quân sự khác ở sa mạc, Vệ Tam cũng theo dõi một lần. Bởi vì cơ giáp tự mang theo vũ khí là thương, đại khái là cơ giáp sư mô phỏng cơ giáp bên viện Bình Thông nhưng không biết dùng súng, cho nên gác cơ giáp lại. Cô dùng chiếc cơ giáp này, hiển nhiên học được chiêu số của Tông Chính Việt Nhân.
Sau khi tháo áo giáp phần vai của đối thủ ra, cổ tay Vệ Tam xoay nhẹ, đầu ngón tay búng lên, thương dài xoay một vòng giữa không trung, cô đưa lòng bàn tay hướng lên nắm chặt nó, đâm về phía trước một lần nữa.
Đối thủ nghĩ rằng cô sẽ tấn công ngực cơ giáp của mình, hai tay đan chéo, cố gắng ngăn chặn đầu thương của cô.
Không phải ngực!
Bên trong khoang cơ giáp, đồng tử đối thủ co rụt lại.
“Phụp…”
Tay Vệ Tam nắm thương dài, đầu thương đáng lẽ phải hướng lên trên đã đâm thẳng xuống đầu gối cơ giáp đối thủ. Tay cô xoay mạnh, hoàn toàn xuyên qua giáp bảo vệ đầu gối, sau đó kéo mạnh ra.
Đầu thương dài có hình tam giác, khi được thu lại thì các góc cạnh ở hai bên gây ra chấn thương thứ hai cho đầu gối.
Vệ Tam không hoàn toàn thu lại thương mà nghiêng người từ vị trí này, dùng thân thương để đập bên đầu gối còn lại của hắn.
Không chỉ vậy...
Vệ Tam nhớ lại những chi tiết mình quan sát được, chiêu này của Tông Chính Việt Nhân không chỉ đơn giản là đập một cái. Cổ tay anh ta cầm thân thương, lúc đó lợi dụng thương phật đập qua, lực đàn hồi của thân thươn liên tục đập vào cơ thể của con rắn hai đầu, cô không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng chắc chắn là tần số cao. Cơ thể nửa bên dưới của con rắn cạp nong cũng vì thế chuyển động chậm lại trong nháy mắt, cô nghi là xương bên trong con rắn bị gãy hết rồi.
Thân thương gẩy mấy lần.
Vệ Tam không học tốt chiêu này làm trong lòng cô hơi tiếc nuối, quyết định làm lại ở đầu gối khác của đối thủ.
Khi cô đâm thủng đầu gối khác của đối thủ một lần nữa, thân thương đã được rung nhiều lần, nhưng vẫn không phải là tần số cao.
Vệ Tam cứ như vậy bắt đầu lấy đối thủ để làm vật thí nghiệm, không ngừng tìm kiếm cảm giác trên tay, cho đến khi đối thủ không chịu nổi mới thôi.
Đầu kia, Liêu Như Ninh còn đang chậm rãi “chơi” với Lệ Tước.
“Mụ cứ xông sang bên kia làm gì?” Liêu Như Ninh bất mãn, “Đối thủ của cô là tôi, chẳng lẽ tôi không thỏa mãn được cô à?”
Lệ Tước đã tức giận đến ngực đau, ban đầu ả còn tràn đầy tự tin sẽ giết chết được Chuyển Lên Bờ Tây và Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt. Đến cuối người tên Đ/ịt Chết Mày đột nhiên xuất hiện, ả có muốn cũng không tiếp xúc được với hai người kia, làm sao báo thù được cho em trai mình?
Còn không ngờ được bọn họ… tất cả đều là cấp 3S.
“Tao giết mày!” Mắt Lệ Tước đỏ au, điên cuồng vung roi tấn công Liêu Như Ninh.
“Sao cứ giết tới giết lui?” Liêu Như Ninh chậc chậc một tiếng, né tránh đòn tấn công của ả nhưng bị quăng trúng một roi làm cánh tay cơ giáp có một vết sâu.
Hoắc Tuyên Sơn trong khoang cơ giáp nhíu mày, nhắc nhở Liêu Như Ninh: “Kết thúc sớm một chút.”
Liêu Như Ninh dần dần nghiêm túc lên, thân đao bị roi Lệ Tước quấn lấy, mặt cậu không chút thay đổi dùng sức tránh ra, gằn từng chữ: “Tao, cũng, muốn!”
Thế tấn công của Lệ Tước đột nhiên tăng vọt, làm cậu hơi vất vả để đối phó.
Hoắc Tuyên Sơn nhìn không nổi, dứt khoát cũng gia nhập chiến cuộc, hai chọi một, cậu muốn sớm kết thúc trận đấu, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lệ Tước nhìn thấy Hoắc Tuyên Sơn cũng tới thì ánh mắt càng đỏ hơn, ả nhe răng cười: “Hôm nay tụi mày sẽ phải chết hết!”
Liêu Như Ninh thiếu chút nữa trợn trắng mắt, người phụ nữ này vừa vào sân đã nói mấy lần chết chết rồi.
Hai người liên thủ, Lệ Tước lại bị áp chế. Ả giống như một con dã thú đói meo, tấn công điên cuồng, đặc biệt là chống lại Hoắc Tuyên Sơn.
“Có phải cậu là người đàn ông vứt bỏ ả ta, phụ lòng ả không?” Liêu Như Ninh dành thời gian hỏi Hoắc Tuyên Sơn, “Sao cứ xông tới bên cậu thế?”
Hoắc Tuyên Sơn: “... Câm miệng lại.”
Hai người bọn họ áp chế một Lệ Tước mà khó giải thuyết thế này.
Lệ Tước đã không thấy rõ hai người, chỉ dựa vào lực lượng điên cuồng tấn công bọn họ. Cuối cùng ả nhếch miệng, không để ý Liêu Như Ninh đang tấn công, đánh thẳng về phía Hoắc Tuyên Sơn.
Hai người chỉ coi như là chiêu thức giống như vừa rồi.
“A...”
Tiếng kêu điên cuồng của Lệ Tước chỉ kịp vang một tiếng đã đột nhiên dừng lại.
Liêu Như Ninh điều khiển cơ giáp xoay người thăm dò, nhìn về phía sau Lệ Tước: Vệ Tam nắm một cây thương dài đâm thẳng vào cổ cơ giáp ả.
Rút thương dài ra, Lệ Tước ngã xuống đất, từ đầu đến cuối không có ai đi ra từ trong khoang cơ giáp.
“Cậu... “ Liêu Như Ninh nhìn tản binh SS đang thoi thóp bên kia, “Sao đột nhiên nhảy tới đây?”
Vệ Tam thu hồi thương: “Vô thức.”
Vừa rồi không biết vì sao cô cảm thấy sau lưng truyền đến một lực lượng nguy hiểm, không chút nghĩ ngợi xoay người đâm tới luôn.
Thấy Lệ Tước cũng thất bại, Thợ Săn Xưởng Đen cuối cùng tự động đầu hàng nhận thua lần đầu tiên.
CMN Lật Luôn Xưởng Đen cùng đã giành được chức vô địch khu vực của Xưởng Đen.
“Đây là phần thưởng của các cô cậu.” Người đàn ông trung niên vừa rồi còn đang ở trong phòng vip nay ra hiệu cho tay sai mang theo một rương đồ tới, hiền lành cười nói, “50kg tu di kim, hiện tại dùng để làm vật liệu cấp cao nhất cho cơ giáp 3S.”
Vệ Tam xông thẳng lên mở ra, muốn xem một chút tài liệu cấp cao nhất có dạng gì.
Bên trong rương là một khối kim loại màu xám bạc vừa lớn vừa hoàn chỉnh, xung quanh phả ra hơi lạnh.
“Tu di kim mang theo cảm giác lạnh giá, nếu làm thành vũ khí thì chỉ riêng cảm giác rét lạnh đã có thể làm người ta tổn thương. Và quan trọng nhất, người ta nói rằng nó có khả năng phát triển.” Người đàn ông trung niên có một chút tự hào, “Một mảnh lớn tu di kim hoàn chỉnh như vậy là cực kỳ hiếm, là bảo vật quý giá của Xưởng Đen chúng tôi.”
“Cái gì gọi là khả năng tăng trưởng?” Vệ Tam đưa tay sờ tu di kim bên trong, nó lạnh lẽo thấu xương, chẳng qua chỉ chạm nhẹ vào đã làm ngón tay chợt bay biến vẻ đỏ hồng.
“Chỉ là tin đồn, nếu có thể làm thành vũ khí sẽ dựa vào cấp bậc của người sử dụng mà tăng lên hạ xuống.”
Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh liếc nhau ở phía sau: Dao động lên xuống? Nếu như cho Vệ Tam làm vũ khí thì chẳng phải nó có thể trở thành vũ khí siêu 3S à.
“Cảm ơn.” Vệ Tam đóng rương lại, một người ôm cái rương lớn lên.
“Chờ đã.” Người đàn ông trung niên sửng sốt, lập tức hô lên với ba người, “Các cô cậu thắng là chức vô địch khu vực, toàn bộ Liên bang có tổng cộng mười hai Xưởng Đen. Sao Đế Đô chiếm một chỗ, còn có nơi khác nữa, các cô cậu cần phải thi đấu với các nhà vô địch khu vực khác, đương nhiên giải thưởng còn phong phú hơn so với hiện tại.”
“Khi nào?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.
“Ừm, tạm thời chưa xác định được, chúng tôi sẽ thông báo cho các cô cậu sau.” Người đàn ông trung niên mỉm cười, “Các cô cậu không cần phải lo lắng, ít nhất là sau cuộc thi, sẽ không trì hoãn bạn… xem thi đấu.”
Ba người lần lượt điều khiển cơ giáp hạng nhẹ trung và nặng, lại vừa đúng là giáp chiến sĩ độc lập 3S. Loại trùng hợp này tất nhiên trong lòng người đàn ông hiểu rõ, nhưng không có vạch ra bên ngoài.
“Đến lúc đó lại nói.” Liêu Như Ninh tùy ý đáp.
Người đàn ông trung niên hiền lành gật đầu, quay đầu rời đi.
Lúc này Lệ Tước trên sân thi đấu được khiêng xuống, thất khiếu ả đều chảy máu, người đã hôn mê, nhưng mắt mở thì mở hờ, bên trong đỏ bừng.
Liêu Như Ninh lia tới tình huống Lệ Tước, dùng khuỷu tay đấm huých Vệ Tam hỏi: “Cậu xuống tay độc ác thế?”
Vệ Tam nhíu mày: “Tôi chỉ cắt đứt cảm giác của cô ả thôi.”
Mặc dù cơ giáp kết nối với Lệ Tước như bị đâm thủng cổ họng, nhưng cũng chỉ là tinh thần bị hao tổn ngắn ngủi thôi, càng là chiến sĩ kỳ cựu có kinh nghiệm thì thời gian khôi phục càng nhanh.
Lệ Tước đã chứng minh rằng ả là một tay kỳ cựu.
“Đi thôi, giờ muộn lắm rồi.” Hoắc Tuyên Sơn chỉ cái rương, “Cái này tính sao bây giờ?”
“Tôi gửi nó cho một người trước đã, chờ cho chọn được địa điểm tranh tài tiếp theo vào ngày mai thì tôi sẽ ngờ ông ấy giúp gửi qua đó.” Người Vệ Tam nói chính xác là chủ tiệm ở tầng một.
Ba người cùng nhau đến đó để cất đồ.
Chủ tiệm đã nhận được một khoản tiền đáng kể từ cô: “Cái đồ quan trọng thế này mà cô để tôi giữ giúp á? Trâu dữ vậy!”
Vệ Tam: “Tạm thời có việc, phiền ông chủ rồi.”
“Được.” Ông chủ vẫy tay, “Nhất định sẽ giúp cô gửi tới.”
Giải quyết trong chuyện phần thưởng, ba người trèo tường lại một lần nữa để về, lén lút trở lại ký túc xá.
Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn thẳng lưng đi trước, Vệ Tam ở bên ngoài thật lâu và không nhận được tin tức gì. Cuối cùng cô an tâm ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa ra, Kim Kha ngồi bệ vệ ở giữa phòng ngủ, Ứng Thành Hà ngồi bên cạnh, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh ngồi xổm bên cạnh, quang não đã bị giao nộp.
“Nói đi, ba người các cậu đi đâu làm gì?” Kim Kha đá một cái ghế cho Vệ Tam, “Khai sự thật mau.”
Vệ Tam: “Tớ vừa trở về từ phòng tư liệu, bọn họ đã làm gì?” Cô cố ý chỉ vào bọn người Hoắc Tuyên Sơn.
Trước khi đi vào buổi tối, cô đã rõ ràng với Ứng Thành Hà rằng mình sẽ khóa tầng hai của phòng tài liệu, muốn học tập yên tĩnh.
“Đừng nói đâu đâu nữa, tớ và Thành Hà đã xem camera giám sát tầng hai là nhìn thấy trò vặt của của cậu, còn muốn lừa tớ à.” Kim Kha vô cùng giống thẩm vấn phạm nhân.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Vì sao hai chiến sĩ độc lập lại bị chỉ huy và cơ giáp sư thu quang não? Bọn họ thế này không được rồi.
ps: Hôm nay có một chương dài là do Hồng Thứ Bắc thêm.