Hôm ấy Phương Hạo trực ca sáng theo quy củ, tầm hơn bốn giờ sẽ tan ca, bèn hẹn Trần Gia Dư năm rưỡi tới nhà mình. Trần Gia Dư không có chuyến bay nên mặc quần áo thường ngày tới, vừa vào cửa đã thấy khuôn mặt tươi cười của Phương Hạo.
Không chỉ tâm trạng vui vẻ của Phương Hạo lan tỏa – chẳng những lan qua đường dây điện thoại mà còn lây lan qua khoảng cách gần sát giữa hai người, mùi hương thức ăn trong phòng cũng phả vào mặt Trần Gia Dư. Trần Gia Dư vừa bước vào nhà, túi còn chưa kịp đặt xuống, việc đầu tiên phải làm là kéo tay và eo của Phương Hạo vào lòng rồi ôm má cùng cằm của cậu ấy để trao nụ hôn thật dài, sống mũi cao thẳng cọ lên má cậu ấy.
Mãi tới khi có hơi ngạt thở, Phương Hạo mới đẩy Trần Gia Dư ra. Cánh môi mỏng của anh đã bị nước bọt làm cho ướt nhoẹt, bản thân Phương Hạo cũng biết điều đó nên đưa mu bàn tay lên quệt.
“Nhớ em à.” Phương Hạo cười nói.
Trần Gia Dư đáp “Ừm”. Lúc này anh mới đặt túi xuống, thay giày của mình ra. Vì tình hình dạo gần đây, Trần Gia Dư thường xuyên qua đêm tại nhà Phương Hạo nên anh có để lại vài bộ quần áo, hai bộ đồng phục phi công, bàn chải đánh răng và dép tông cùng một vài vật dụng hàng ngày khác.
“Thơm ghê.” Trần Gia Dư nói.
“Em thơm hay thức ăn thơm.” Phương Hạo tỏ vẻ nghiêm túc nhìn Trần Gia Dư.
Trần Gia Dư nhận ra mình thật sự không tài nào chống cự nổi dáng vẻ ghẹo người nhưng lại không tự nhận thức được này của Phương Hạo. Anh đẩy cậu ấy vào tưởng, luồn tay vào trong áo len của Phương Hạo, vuốt ve vòng eo của cậu ấy.
Phương Hạo bị lạnh, lấy tay Trần Gia Dư ra trả về chỗ cũ: “Đừng nghịch, ăn cơm trước đã.”
Trần Gia Dư chỉ trêu chọc cậu ấy một chút. Anh cũng có hơi đói, thôi thì ăn trước rồi chuyện khác tính sau.
Phương Hạo kêu Trần Gia Dư ngồi xuống, sau đó múc thức ăn từ trong nồi ra. Trần Gia Dư lúc này đã biết mùi thơm quen thuộc kia bắt nguồn từ đâu: Phương Hạo nấu thịt kho tàu cho anh. Món rau thì có nấm và măng tây bỏ lò, ăn kèm sốt tiêu chanh, trông cũng rất ngon miệng.
“Anh mãi chẳng tới, em học thành tài rồi.” Phương Hạo cười bảo, “Nếm thử đi rồi chấm điểm cho em.”
Trần Gia Dư vô cùng ngạc nhiên, tuần trước anh mới chỉ gửi công thức cho Phương Hạo thôi mà. Công thức này ban đầu là do mẹ anh có được từ chỗ chị gái bà ấy, Trần Gia Dư rất giữ gìn. Nấu theo công thức này tỷ lệ thất bại sẽ gần như bằng không. Thế nhưng lần trước lúc làm món này anh cũng không chú ý hướng dẫn Phương Hạo từng bước, không ngờ Phương Hạo lại có thể tự mình mày mò thành công theo công thức.
Trần Gia Dư gắp một miếng thịt cho vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống đã vội nhận xét: “Ngon lắm.”
Phương Hạo ngồi phía đối diện, lườm anh ấy: “Nói thật lòng.”
Trần Gia Dư: “Ngon thật mà.”
Phương Hạo vẫn cương quyết: “Anh phải nói thật thì em mới có thể tiến bộ được.”
Phương Hạo biết Trần Gia Dư là dạng người khéo đưa đẩy, làm gì hay nói gì thì đều muốn khiến anh vui vẻ. Vậy nên nếu Phương Hạo muốn được nghe lời thật lòng của Trần Gia Dư thì phải dồn ép.
Trần Gia Dư lúc này mới chịu nói: “Em có thể thắng nước màu thêm chút nữa.”
Phương Hạo cầu được ước thấy nên hiển nhiên cũng không có gì là không vui. Anh khẽ gật đầu, sau đó cơm cũng chẳng ăn mà đứng dậy, lấy tờ giấy được cố định bằng nam châm trên tủ lạnh xuống.
Trần Gia Dư nhìn cẩn thận tờ giấy đó. Đây chẳng phải công thức tổ truyền của gia đình anh đó sao?
Phương Hạo ngẩng lên nhìn Trần Gia Dư rồi bảo: “Anh đói rồi nhỉ, đói thì ăn trước đi.” Sau đó Phương Hạo mặc kệ phần cơm của mình, cầm bút đánh dấu ở bước thắng nước màu.
Trần Gia Dư vốn đang cúi đầu gắp thức ăn, nhưng rồi lại thấy Phương Hạo nghiêm túc tiếp nhận ý kiến phản hồi của mình như thế, trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc khó tả. Phương Hạo không ngồi ghế mà đứng dựa bàn, cúi đầu ghi chú trên công thức. Cậu ấy biết dạo gần đây anh bận nên đã cất công nấu cơm cho anh, hơn nữa có vẻ như không chỉ luyện tập một lần mà đạt được trình độ hiện tại. Trong đầu Trần Gia Dư chợt nảy ra một suy nghĩ có phần xa xỉ: Đây là một ngày của anh nhưng cũng có thể là hàng ngày của anh… Anh chỉ cảm thấy dường như có ai đó khẽ đạp một cái thật dịu dàng vào nơi mềm mại nhất trong tim anh.
“Sao thế anh?” Phương Hạo thấy Trần Gia Dư không ăn thì ngẩng lên hỏi.
Trần Gia Dư hỏi: “Em làm món này mấy lần rồi?”
“Đây mới là lần thứ hai thôi. Tuần trước em có tập nấu một lần, đồ thì em tự ăn hết.” Phương Hạo cười đáp, “Cũng may dạo gần đây tăng cường độ tập luyện, em ăn nhiều mà cũng tiêu hóa được nhiều.”
Trần Gia Dư dựa lại gần, khẽ vuốt ve gò má của Phương Hạo, sau đó mới lại cầm đũa lên.
Bữa ăn đó, hai người họ chỉ trò chuyện về việc nấu nướng cùng công việc thường ngày, không một ai nhắc tới cú điện thoại vào rạng sáng mấy hôm trước lúc ở Thiên Tân. Một người không muốn nói thêm, một người không dám hỏi thật. Người giả câm, kẻ giả điếc, câu chuyện cứ thế qua đi. Trong mối quan hệ của người trưởng thành, có những chuyện là cùng ngầm thấu hiểu mà cũng có những chuyện là ăn ý cùng lãng quên.
Ăn tối xong, Trần Gia Dư chủ động dọn dẹp bát đũa. Trong lúc dọn dẹp, điện thoại đặt trên bàn của anh chợt rung lên. Hai tay anh đang dính nước, đành hỏi Phương Hạo: “Ai thế?” Chủ yếu là vì sợ bên bố mẹ anh có vấn đề gì.
Phương Hạo được Trần Gia Dư cho phép thì mới ngó lại nhìn, sau khi thấy tên người gọi đến thì có chút gượng gạo: “Nghiêm Vũ.” Anh cũng không lảng tránh, dù sao người ta cũng đã gọi tới, anh muốn giả bộ chưa thấy cũng không được.
Giọng điệu Trần Gia Dư ngược lại rất bình thản, bảo: “Ờ, tắt máy đi.”
Phương Hạo bèn nhấc tay tắt máy.
Trần Gia Dư bỏ hết bát đĩa vào máy rửa bát giúp Phương Hạo, sau đó lau sạch tay rồi lấy táo từ trong tủ lạnh ra, cắt miếng và đưa cho Phương Hạo.
Lúc này, điện thoại của Trần Gia Dư lại rung lên, thông báo tin nhắn của Wechat nối đuôi nhau nhảy ra. Nghiêm Vũ thấy không gọi được cho anh nên chuyển sang nhắn tin.
Trần Gia Dư bấy giờ mới cầm điện thoại lên xem.
Tin nhắn đầu tiên:「 Gia Dư, dạo này anh vẫn khỏe chứ? 」
Tin nhắn thứ hai:「 Mai là ngày 11 rồi, em lại nhớ về ba năm trước. 」
Tin nhắn cuối cùng:「 Cũng không có chuyện gì khác. Em chỉ là muốn tìm anh nói chuyện, xem anh thế nào thôi. 」
Trần Gia Dư thở dài không thành tiếng. Anh rất khỏe, còn khỏe hơn lúc độc thân trước đây. Có người mang cơm tới sân bay cho anh, có người để sáng đèn chờ anh về nhà. Chẳng qua những lời này, anh nói với Nghiêm Vũ cũng đâu có ý nghĩa gì.
Cuối cùng, là Phương Hạo ở bên cạnh nhắc Trần Gia Dư: “Anh gọi lại đi.”
Phương Hạo cho rằng Trần Gia Dư ngại vì đang ở nhà mình nên mới không nhận điện thoại của bạn gái cũ, nhưng thật ra không phải vậy. Ngay cả lúc bình thường Trần Gia Dư cũng sẽ làm vậy, sau đó nhắn tin Wechat mấy câu coi như xong chuyện. Thế nhưng Phương Hạo đã nhắc, Trần Gia Dư cũng bèn gọi lại, dù sao anh cũng không có gì cần giấu diếm.
Phương Hạo chủ động đứng dậy, đi vào phòng ngủ dọn dẹp, một lần nữa để lại trọn vẹn không gian riêng tư cho Trần Gia Dư. Anh có thể nghe thấy loáng thoáng đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ, sau đó Trần Gia Dư phía đầu bên này trả lời quả thực rất mơ hồ: “… Rất ổn, vẫn vậy thôi … Bà ấy cũng ổn, dạo này chỉ ở nhà, không ở viện … Ừ, mai sao? … Cũng không có gì, chỉ là một ngày bình thường. …”
Cuối cùng, Trần Gia Dư nói: “… Anh có chút việc nên cúp máy trước đây. Ừm, hôm khác nói chuyện.” Rồi anh cúp máy, cả cuộc nói chuyện chưa quá năm phút.
Phương Hạo lúc này mới cầm lấy miếng táo, vừa ăn vừa hỏi Trần Gia Dư: “Sao hai người lại chia tay vậy?”
Trần Gia Dư nhìn Phương Hạo, bỏ điện thoại lại lên bàn, sau đó mới đáp: “Nói đơn giản thì là tính cách không hợp. Còn nếu đi vào chi tiết thì là vì anh cảm thấy bản thân luôn là người cho đi còn cô ấy thì luôn nhận lấy, dần dà cảm thấy mệt mỏi, yêu đương không còn vui vẻ nữa. Chẳng qua cũng duy trì được một khoảng thời gian rất lâu không chia tay. Về sau, sau vụ việc hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông, anh mới chợt tỉnh ngộ.”
Con người thường sẽ giác ngộ một số đạo lý sau khi trải qua những tình huống cận kề cái chết như chuyến bay số hiệu 416, Phương Hạo không thấy chuyện này lạ, thế nhưng…
“Cô ấy có biết không?” Phương Hạo hỏi Trần Gia Dư.
“Ý em là nguyên nhân chia tay sao? Nguyên nhân trực tiếp là sau vụ việc tại Hồng Kông, cô ấy đã không ủng hộ cũng như thấu hiểu cho anh. Điều này anh có nói với cô ấy rồi.” Trần Gia Dư khẽ bóp trán, để nhớ lại những chuyện này thật sự không dễ dàng gì với anh. Giữa anh và Nghiêm Vũ luôn là Nghiêm Vũ đơn phương không chịu cắt đứt. Cô ấy cứ luôn thăm dò còn anh thì cứ mãi ứng phó một cách qua loa.
“Thế nhưng nguyên nhân thật sự?”
“Nói cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Dẫu sao cũng từng là người yêu, nói ra những điều ấy thì tàn nhẫn quá. Về sau bẵng đi một thời gian, cũng không tiện nhắc tới nữa.”
Thời điểm vô cùng cực đoan nhất, Trần Gia Dư cũng chỉ nghĩ sẽ nói với Nghiêm Vũ rằng “Ở bên em anh thật sự rất mệt mỏi. Anh không muốn chiều theo em cả đời, thôi thì việc này để cho bố mẹ em vậy.” Thế nhưng anh cùng lắm là nghĩ tới chứ chưa bao giờ nói ra khỏi miệng. Trong tiềm thức của Trần Gia Dư, anh rất sợ việc trở mặt với người mình từng thân thiết, cũng sợ đối phương sẽ vì chuyện này mà phủ nhận mọi điều ở anh, dù cho bọn họ đã chia tay.
Phương Hạo đột nhiên nghiêm mặt, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết, nói với Trần Gia Dư: “Anh không nói rõ sự thật thì còn tàn nhẫn hơn.”
Phương Hạo đặt mình vào địa vị của người khác, liên tưởng tới chuyện giữa mình và Lộ Gia Vĩ. Khi chia tay không chịu cho đối phương biết lý do thật sự, cứ nghĩ rằng như vậy là giữ thể diện nhưng sự thật lại là ngược lại.
“Anh…” Trần Gia Dư lên tiếng nhưng rồi lại nuốt những lời sau đó trở vào: “Em nói cũng có lý.”
Anh có chút ngạc nhiên. Nếu đổi lại là người khác thấy người yêu cũ gọi điện tới thì có lẽ ghen tuông hay bận tâm còn chẳng kịp. Thế nhưng Phương Hạo không những không nghĩ theo chiều hướng đó mà ngược lại còn đồng cảm với Nghiêm Vũ. Nghĩ kỹ lại cũng phải, ngày nào anh còn chưa giải thích rõ ràng với Nghiêm Vũ vì sao anh không thể tiếp tục mối quan hệ giữa hai người thì ngày ấy Nghiêm Vũ vẫn sẽ cảm thấy cô còn lý do để tới tìm anh nói chuyện, cảm thấy hai người vẫn còn khả năng tái hợp dù là mong manh. Bây giờ đã khác rồi, anh đã có Phương Hạo. Không được biết chính xác lý do chia tay là bất công với Nghiêm Vũ, Nghiêm Vũ không ngừng liên lạc với anh là bất công với Phương Hạo.
Phương Hạo tạo một chút động lực cho Trần Gia Dư: “Vậy nên?” Thật ra anh chỉ định hỏi thêm một câu vậy, để nghe anh ấy thể hiện thái độ rõ ràng. “Có lý” này lập trường không vững, có khả năng đối phương chỉ là tiện thể hùa theo.
Thế nhưng Trần Gia Dư không trả lời, chỉ cầm lấy điện thoại và đứng lên. Anh đi ra ngoài ban công, bấm gọi số điện thoại của Nghiêm Vũ. Cuộc gọi này có lẽ sẽ rất lâu, anh không định gọi trong phòng khách.
Lúc cuộc gọi vừa được kết nối. Nghiêm Vũ thấy Trần Gia Dư chủ động gọi cho mình thì mừng rỡ khôn cùng vì nghĩ anh muốn nói chuyện. Không đợi Trần Gia Dư lên tiếng, cô đã một mình độc thoại trước, nói một lúc rất lâu về tình hình của cô dạo này sau khi nghỉ việc. Trần Gia Dư vừa đáp phụ họa, vừa suy nghĩ trong đầu xem nên ngả bài như nào. Dù sao cũng sẽ phải nói, chẳng qua anh định để Nghiêm Vũ nói trước đã.
Đêm đông nhiệt độ xuống thấp, Trần Gia Dư chỉ mặc một chiếc áo len đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại. Hơn năm phút sau, chợt có ai kéo cửa ban công. Anh quay đầu lại nhìn, thì ra là Phương Hạo, trên tay cậu ấy là một chiếc áo phao. Anh cầm điện thoại để sát bên tai bằng một tay, rồi dùng khẩu hình miệng nói cảm ơn với Phương Hạo.
Một hành động rất đỗi bình thường nhưng lại tựa như hồi chuông cảnh tỉnh cho Trần Gia Dư của giờ phút này. Tòa nhà sắp sập, hòn đá nền móng cuối cùng hiện tại cũng đã bị rút ra, dẫn tới cơn đất rung trời chuyển đáng nhẽ nên xảy ra từ sớm. Trần Gia Dư lúc này quyết định lên tiếng, cắt ngang lời Nghiêm Vũ: “Em có thể cho anh nói mấy lời trước được không? Thật ra, những lời này anh đáng nhẽ nên nói từ lâu rồi, trì hoãn hơn hai năm, anh muốn gửi lời xin lỗi tới em trước tiên…”
Cuộc gọi này kéo dài một tiếng đồng hồ. Lúc kết thúc, Trần Gia Dư thở ra một hơi thật dài.
Cửa ban công bật mở, hơi ấm từ trong phòng thoát ra. Phương Hạo mới tắm xong, ngó đầu ra từ trong phòng ngủ, hỏi: “Anh có lạnh không?” Anh cũng không hỏi han nhiều xem Trần Gia Dư rốt cuộc đã nói những gì, chỉ quan tâm anh ấy như bình thường.
“Cho anh điếu thuốc.” Trần Gia Dư bỗng nói.
Phương Hạo hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều. Anh xoay người, lấy bao thuốc lá bạc hà cùng bật lửa của mình từ chỗ sảnh nhỏ trước cửa ra vào. Trần Gia Dư không hay hút thuốc, thuốc lá bạc hà có lẽ sẽ dễ hút hơn.
“Anh cảm thấy thế nào?” Phương Hạo đưa thuốc lá qua rồi hỏi Trần Gia Dư. Anh biết phía Trần Gia Dư không còn vương vấn nào với người cũ. Hai người họ đã bên nhau từng ấy thời gian, chút niềm tin này anh vẫn có. Thế nhưng để trò chuyện chi tiết về những tình cảm trong quá khứ, với ai cũng đều là một điều khó khăn.
Trần Gia Dư kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nét mặt lại vô cùng thư thái. Anh nói: “Lúc nói chuyện thì cảm thấy khó khăn, dù sao cũng đều là chuyện trong quá khứ. Thế nhưng hiện tại lại rất thoải mái. Đáng nhẽ ra sớm nên làm vậy rồi.” Dứt lời, anh đặt điều thuốc vào giữa hai môi.
Phương Hạo ngả người qua châm lửa cho Trần Gia Dư, che chắn mồi lửa từ bật lửa trong lòng bàn tay mình, sau đó cũng tự châm cho mình một điếu.
“Nếu sớm thì anh đã chẳng gặp em rồi.” Phương Hạo nói, giọng điệu chắc nịch, như thể đang nói một câu rất bình thường. Dứt lời, anh đưa tay lên, rít một hơi thuốc rồi thêm hơi nữa, sau đó quay đầu, nhả vòng khói vào bầu trời đêm bên ngoài căn chung cư.
Trần Gia Dư bị câu nói này của Phương Hạo làm cho sửng sốt. Hơi thuốc đầu tiên anh hút vào quá nhiều nên khẽ ho khan.
“Xem ra anh thật sự không hút thuốc.” Phương Hạo không nhận ra, vẫn cười trêu anh ấy, “Cũng rất tốt.”
Trần Gia Dư nhìn Phương Hạo, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó thôi thúc, anh gọi: “Phương Hạo.”
Phương Hạo ngước mắt lên nhìn Trần Gia Dư. Anh dường như có chút dự cảm về điều Trần Gia Dư muốn nói. Song, lời thoát ra từ miệng anh ấy lại không giống như trong suy nghĩ của anh
“Chúng ta hợp nhất lịch trình hàng ngày đi.” Trần Gia Dư nói.
Phương Hạo đoán chừng: “Ý anh là…”
Trần Gia Dư giải thích: “Lịch trực của anh mỗi tuần mỗi khác, mọi lần đều phải hỏi lại lịch trực của em, nhắn tin qua lại đối chiếu thời gian cũng không thuận tiện. Em chia sẻ lịch làm việc của em cho anh.”
Nói thì nói vậy, thế nhưng hợp nhất lịch trình hàng ngày là một việc làm mang ý nghĩa to lớn. Đây có thể xem như là hợp nhất cuộc sống, từ giờ trở đi những khoảng riêng tư của hai người sẽ được người còn lại lấp đầy.
Phương Hạo mỉm cười, bảo: “Đương nhiên là được rồi.” Anh có chút lưỡng lự nhưng vẫn thẳng thắn: “Em còn tưởng anh bảo sống chung cơ, nói nghe mơ hồ vậy.”
Lần này tới lượt Trần Gia Dư ngây người. Anh hút một hơi thuốc lá, lượt này đã quen hơn một chút: “… Vậy nếu như anh hỏi thì sao?”
Phương Hạo thổi khói thuốc về phía Trần Gia Dư. Lần này anh không hề do dự: “Được.”
Phương Hạo trả lời rất nhanh gọn, nhanh gọn đến mức bản thân anh cũng không ngờ được. Đúng trong giây phút này, anh chỉ cảm thấy rằng anh rất thích người trước mặt, thậm chí còn có thể làm bất cứ điều gì vì anh ấy. Chỉ cần thích, rất nhiều vấn đề đều dễ giải quyết, cụ thể thì có thể từ từ cùng nhau điều chỉnh trong quá trình yêu đương. Những sự không chắc chắn, những vấn đề chưa được giải quyết mà Phương Hạo vẫn luôn lo lắng ấy, dù tránh được ngày mùng một cũng đâu tránh được ngày rằm, không bằng đối diện trực tiếp. Phương Hạo xem như đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi.
Trần Gia Dư dường như không thể ngờ lại Phương Hạo lại đồng ý một cách suôn sẻ như vậy, phải xác nhận lại: “Vậy là anh được chuyển lên chính thức rồi sao?”
Phương Hạo cúi đầu bật cười, sau đó ngước lên nhìn Trần Gia Dư: “Vâng, chính thức rồi, cho anh năm vạch.” Nhiều hơn cơ trưởng một vạch.
Tay Trần Gia Dư khẽ run. Anh ném điếu thuốc mình mới hút được ba hơi sang chỗ khác. Anh không thật sự muốn hút, cũng chẳng phải nghiện thuốc, người trước mặt mới thật sự là thứ khiến anh mê mẩn. Trần Gia Dư nhoẻn miệng cười, vươn tay ôm lấy Phương Hạo từ phía sau.
Phương Hạo vẫn còn mặc áo len, tay phải cầm điếu thuốc. Anh thì không nỡ vứt điếu thuốc trên tay nên để mặc cho Trần Gia Dư luồn tay vào trong áo mình.
Dưới màn đêm, hai người trao nhau một nụ hôn nóng bỏng thật dài. Phương Hạo bị tàn thuốc làm bỏng tay thì mới nhớ ra bọn họ vẫn còn đang ở ngoài ban công công khai: “Vào trong đi.”
Trần Gia Dư bèn kéo Phương Hạo vào trong, thế nhưng không vào phòng ngủ mà thay vào đó anh tìm một mặt phẳng gần đấy.
Phương Hạo cúi đầu nhìn thử. Đây không phải là tủ đựng bộ sưu tầm quý giá nhất của anh sao? Tủ đựng không quá cao, Phương Hạo nhón chân là ngồi lên được. Thế là trong tư thế này, anh mở hai chân để Trần Gia Dư áp sát lại và hôn mình.
Tối hôm ấy, một số đài truyền hình trung ương và địa phương đã chiếu lại cảnh chuyến bay CA416 hạ cánh khẩn cấp với vận tốc sinh tử tại sân bay Hồng Kông. Chiếc tàu bay Airbus A330 cả thân trắng lóa hạ cánh nặng nề xuống đường băng dài nhất của sân bay Hồng Kông với vận tốc vượt qua mức vận tốc tối đa theo thiết kế của thân tàu bay. Bánh sau tiếp đất trước, mũi tàu bay ngóc lên để giảm tốc độ, sau đó máy bay phanh gấp, một làn khói dày đặc bốc lên từ bánh lốp, hình phượng hoàng đỏ rực ở đuôi tàu bay lướt qua màn hình.
Trên TV, người dẫn chương trình đang nói với chất giọng phát thanh chuẩn: “Ba năm trước, chuyến bay CA416 gặp phải sự cố trục trặc hai bên động cơ. Với sự phối hợp của tất cả các kiểm soát viên không lưu, tàu bay đã hạ cánh khẩn cấp thành công với vận tốc rất cao tại sân bay quốc tế Hồng Kông. Cuộc điều tra sau đó cho biết nguyên nhân dẫn tới sự cố này là do vấn đề chất lượng của nhiên liệu tại sân bay Soekarno-Hatta, Indonesia. Hành vi anh hùng không hoảng loạn trước nguy hiểm của hai vị cơ trưởng Trần Gia Dư, Thường Tân cùng toàn thể phi hành đoàn của hãng Air China đã đưa 248 hành khách trên chuyến bay ngày hôm ấy trở về với đất liền. Đây là ví dụ thực tiễn thiết thực thể hiện tinh thần coi an toàn bay là trách nhiệm cao nhất của ngành hàng không dân dụng, cũng là lời cam kết bảo vệ bầu trời xanh chưa từng thay đổi suốt hàng chục năm qua của những con người làm ngành hàng không… ”
Trên mạng cũng như các nền tảng xã hội, đoạn phim thời sự hơn 50 giây này cũng được phát đi phát lại hàng ngàn lần, kèm theo cả bóng người nhảy khỏi buồng lái trong đám cháy của Trần Gia Dư mà một phóng viên Hồng Kông đã quay chụp được. Điện thoại Trần Gia Dư lại một lần nữa rung lên bần bật. Chẳng qua lần này không phải là Nghiêm Vũ mà là phóng viên từ khắp nơi.
Còn người trong cuộc ư. Anh đã ném điện thoại qua bên, không nhấc máy cuộc gọi, hiện tại đang cau chặt mày, nét mặt chuyên chú, ánh mặt đổ dồn về phía người trước mặt, tay nắm hai cổ chân cậu ấy và chuyển động vai cùng hông mình một cách hết sức chăm chú.
Nửa thân trên của Phương Hạo nằm trên tủ đựng bộ sưu tầm màu đen cao ngang người. Mông và phần sau eo của anh ịn những vết ẩm trên mặt gỗ cứng. Gel bôi trơn chảy ra từ chỗ đang giao hợp siêu tốc của hai người họ, tạo ra những đóa hoa ở mép trên của cửa tủ. Đôi chân thon dài, săn chắc của Phương Hạo gác lên hông Trần Gia Dư, rồi anh khẽ nhắm mắt, thở dốc theo từng chuyển động gấp gáp của anh ấy.
Kim giờ đã đi qua vạch 12 giờ được một lúc. Trong căn chung cư một phòng ngủ, hai phòng khách không có gì là đặc biệt tại Khu phát triển Đại Hưng này, Trần Gia Dư – một người rất đỗi bình thường – đang làm tình – một cuộc làm tình cũng rất đỗi bình thường – cùng người anh thích.
Mô hình máy bay đựng đầy trong tủ lung lay theo chuyển động của hai người họ, thậm chí có vài chiếc còn đáp xuống thảm.
Tác giả: Hóa ra máy bay đáp xuống là đáp xuống như thế này
Note: Happy valentine ~ Cũng tiện chúc mừng anh Gia được lên chính thức luôn.
Trần Gia Dư là người khéo đưa đẩy, quen chiều lòng người khác, luôn tìm cách để khiến người khác vui vẻ. Thậtmay anh đã gặp được Phương Hạo – một người thẳng thắn, sẵn sàng nói ra suy nghĩ của mình, sẵn sàng tạo động lực để Gia Dư có thể thành thật với lòng mình, cũng sẵn sàng chiều chuộng Gia Dư mỗi khi anh buồn.
Với Trần Gia Dư, anh đâu muốn làm anh hùng, anh chỉ muốn làm một người bình thường, có một tình yêu bình thường mà thôi.