Lần thứ hai tôi tỉnh dậy, đập vào mắt tôi là những ống truyền đỏ tươi, tôi mệt mỏi nhích tay lên chạm vào chúng. Lúc này tôi phát hiện ra rằng, thứ đỏ au trong ống truyền chính xác là máu của tôi, đầu ống truyền là những kim tiêm nhọn hoắc ghim vào da thịt tôi, đoán chừng có bốn ống.
Thảo nào tôi cảm thấy cả thơ thể mình không hề có tí sức lực nào, thì ra máu của tôi đã bị rút ra rất nhiều. Quan sát dọc theo ống truyền đến cuối đoạn, Ông Ba Bị nằm chễm chệ trên đống bầy nhầy và vô cùng hưởng thụ khi máu của tôi được truyền thẳng vào người.
Mụ nội thiệt chứ! Số của tôi chính là số con chó mực mà, đen như mõm của nó vậy!
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào hỗn loạn, xen lẫn vào đó là tiếng súng đùng đoàn vang lên. Ông Ba Bị mở toang mắt, dứt khoát rút ống truyền ra, máu cứ thế mà tuông thấm vào đất.
Đồ mất dạy này! Tinh hoa của tôi mà để lãng phí cho mấy con giun đất vậy à? Đạo lí nằm đâu hả?
Ông Ba Bị quay đầu nhìn tôi rồi mỉm cười biến thái như mấy thằng ấu dâm: "Kẹo Ngọt ạ! Ta sẽ nhanh trở lại, cưng chờ ta nhé! Rồi ta sẽ rút sạch máu của cưng nhanh thôi!"
Tôi sẽ chờ! Tôi sẽ chờ tới lúc nhìn thấy cái đít của ông bị sút bay đi đấy! Nghĩ thì nghĩ như vậy thôi, chứ tôi có bị não úng mới ngồi chờ chết thế này ấy. Tôi muốn sống, tôi còn rất trẻ, tôi muốn sống!
Chờ đến khi gã ta lao ra ngoài như tên lửa, tôi dùng sức rút ra đống kim tiêm ghim sâu vào da thịt mình. Khi rút được cây đầu tiên, một lỗ to trên tay tôi rỉ máu, cơn nhức nhói ập đến làm tôi nhăn mặt.
Đau đến mức thịt tôi nó rúng rính nhảy nhót như đang múa, thế nhưng tôi không thể bỏ cuộc được. Tôi cố gắng rút hết những kim tiêm còn lại, cảm giác đau đớn hóa thành tê dại, khiến từng mảnh trên cơ thể muốn rã rời.
Tôi thở một cách nặng nề và cảm nhận dòng máu đang chạy qua những lỗ nhỏ trên da, cái cảm giác có một không hai này mấy ai được trải nghiệm như tôi. Sau khi chuyện này kết thúc, tôi không muốn thượng đế bạn tặng bất kỳ món quà nào như vậy nữa. Tôi mệt mỏi, tôi cần hai chữ bình yên.
Sau khi bình tâm lại, tôi khập khiễng đến cánh cửa đóng kín, qua những khe hở tôi nhìn ra bên ngoài. Đột nhiên một tiếng súng vang lên, tôi giật mình ngã ngồi xuống. Nhưng rồi mọi thứ trở nên im lặng một cách kỳ lạ.
"Ai ở trong đó vậy?" Giọng nói lạ lẫm vang lên khiến tôi có chút sợ hãi, tôi không biết còn có nguy hiểm gì đang rình rập ở ngoài đó, thế nên quyết định trốn vào đống rơm lúc trước để giữ lấy mạng của mình.
"Két" Cánh cửa được mở ra rất khó khăn, khiến nó vang lên thứ tiếng kinh dị trong những bộ phim ma. Tiếng bước chân dần chậm rãi đi đến chiếc giường rớm máu mà tôi vừa thoát khỏi. Người đó cúi xuống cầm ống truyền, lúc này đây tôi chợt nhìn thấy khuôn mặt quen quen đó, hình như là người đàn ông đã cứu nguy cho tôi lúc trước, anh chàng thợ săn bí ẩn kia.
Tôi ngại ngùng bò ra khỏi đống rơm, chàng thợ săn khi nhìn thấy tôi liền ngập ngùng cởi áo khoác trùm lên người tôi, chàng ấm áp nói: "Tôi thấy chiếc xe của anh ở trạm xăng, nhưng không thấy anh đâu cả. Tôi nghĩ là anh gặp chuyện nên lần theo dấu vết đi đến đây, may là tôi tới sớm một bước, Ông Ba Bị đã chết rồi anh yên tâm đi."
Tôi gật đầu, thở ra nhẹ nhõm: "Thật may quá!"
"Anh mất máu không ít đâu, tôi đưa anh đến bệnh viện đã."
Cuối cùng tôi đã an toàn rời khỏi thị trấn Getway và được đưa đến bệnh viện cách đó không xa lắm. Trên đường đi, chúng tôi trò chuyện khá vui vẻ. Anh ta kể cho tôi nghe những cuộc đi săn thú vị, những con quái vật kỳ lạ mà anh ta gặp phải, tôi phát hiện ra với mớ kiến thức của tôi đúng là không đủ để sinh tồn trong thế giới đầy bí ẩn thế này. Có lẽ tôi nên thu nạp thêm những thứ đáng giá để có thể tự bảo vệ mình, cũng giúp ích phần nào cho việc tìm kiếm Simon.
*******
Dùng thứ thuốc kinh tởm mà Krone đã đưa cho tôi, kết quả là sức mạnh trong cơ thể mình đã ổn định. Hiện tại tôi có thể tùy ý sử dụng nó để chống lại những người muốn gây hại đến tôi.
Krone ngồi nhâm nhi tách cà phê Starbuck mà lão vừa mua, ánh mắt dán chặt lên người tôi, ngồi đối diện lão khiến tôi không thoải mái lắm: "Ông có thể nhìn đi chỗ khác."
"Cậu vẫn chưa thể từ bỏ tên người thương kia."Krone đáp trả tôi với giọng điệu chắc nịch, mặc dù lời lão thốt ra khiến tôi muốn đấm nhưng đó lại là sự thật.
Tôi vẫn còn rất nhớ anh ấy, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ có loại cảm giác nhớ nhung một người đến phát điên như thế này! Cartel có lẽ là người đầu tiên và là người cuối cùng làm tôi không yên lòng. Dù vậy tôi cho đó là điều đáng để không hối hận, vì tôi biết anh ấy thật sự quan tâm tôi, đối xử cực tốt với tôi, mối quan hệ giữa chúng tôi rất chân thành.
Krone thở dài: "Hừm! Cậu cũng có thể bắt lấy hạnh phúc của chính mình, chỉ cần có một kế hoạch an toàn."
"Ông có ý gì hay ho à?"
"Đoán xem!"
Tôi khẽ nhếch môi, tự rót cho mình chút trà rồi uống hết, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi bất kể đó là kế hoạch tồi tệ ra sao: "Tôi chắc chắn nghe theo ông. Chỉ cần tôi được bên cạnh anh ấy."
"Thế à? Haha! đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu chịu nghe lời tôi như thế đấy, tất cả cũng vì cái gọi là tình yêu, nó có thể thay đổi cậu! Bất ngờ làm sao! Nhưng tôi thích như thế."
"Này ông bạn già ạ! Thôi dài dòng đi."
"Được được! Chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, hiện tại cậu mạnh như vậy, sao không rào trước mà tự tay bắt lấy thiên địch? Tiêu diệt thiên địch đối với loài động vật hung bạo là một chuyện dễ dàng."
Ẩn ý của lão tôi hiểu được ngay, nếu như tôi bẫy và tiêu diệt Steven một lần và mãi mãi, thì sẽ không còn bất kỳ mối nguy hại nào cho tôi cho cả Cartel nữa. Nghe qua có vẻ như là điều bất khả thi, tiêu diệt một thiên thần thì phía bề trên của hắn sẽ biết được, lúc đó ác quỷ và thiên thần sẽ lại có mâu thuẫn có thể dẫn đến chiến tranh giữa hai giới lần nữa.
Tuy vậy, nếu đó là một tai nạn thì khác! Hằng năm những thiên thần vì sự ngu dốt của mình mà chết có không ít. Thế là tôi lại đồng ý với suy nghĩ của Krone, cái cần thiết bây giờ là tìm cách và vạch ra đường đi đúng đắn. Điều này thì Krone thừa sức làm được, tôi tin gã cộng sự của mình.
Krone vỗ tay: "Cậu nghĩ được như vậy thì tốt! Chó săn địa ngục cắn chết thiên thần thì sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, vì nó là tạo vật mà Chúa đã tạo ra! Răng nanh của nó đủ để giết chết hắn!"
"Làm sao tìm được nó?"
"Vậy cậu phải đến một nơi, dẫn đến cánh cổng mà bọn chó canh giữ."
"Được! Ngày mai tôi sẽ theo ông, bây giờ tôi chỉ muốn... Đi nhìn anh ấy một tí... Tôi cảm nhận được... Anh ấy đang đau!"
Kể từ lần anh ấy trao thân cho tôi, tôi đã âm thầm gieo vào anh ấy giọt máu của chính mình, có như vậy mỗi khi anh ấy đau đớn thì tôi sẽ cảm nhận được! Và hiện tại, tôi biết anh ấy vừa trải qua cơn nguy hiểm khôn lường.
Nói xong tôi liền vụt bay mất với đôi cánh vô hình, đến thẳng bệnh viện mà anh ấy đang ở. Nhìn từ xa qua khung cửa sổ tôi có thể thấy rõ người đàn ông tôi luôn nhớ nhung! Anh yên tâm, không lâu nữa em sẽ lại trở về bên anh, chỉ cần trong thời gian này anh an toàn là được!