Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 12: Bất ngờ xuất hiện



Vile lại ngồi vắt vẻo bên tay ghế sofa một lần nữa, phun ra một búng máu lớn.


Đây ra lần thứ 28 hắn dùng bóng tối để phủ lên bàn tay của mình xem nó khó dùng đến đâu. Thì cả 28 lần đều nộ khí công tâm, tự phá hoại cơ thể mình.


Hắn không thích thế cho lắm. Nhớ lại thỉnh thoảng hồi bé có đi xem trộm phim hoạt hình ở mấy cái nhà trẻ, hắn sực nhớ ra một bí kíp thất truyền của ma thuật: Phải tập trung làm rỗng tâm trí.


"Ok, ta sẵn sàng!"


Vile hít một hơi sâu. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn là một khoảng không màu trắng. Hắn đưa tay phải lên trước mặt, tay trái lướt dọc cánh tay phải, từ từ tuôn ra một thứ khí đen. Hắn chờ đợi...


"Ù ù ù ù ù..."


Một âm thanh thần bí, ảo huyền vọng lên từ trong không gian...


"Rầm!"


-Đủ moá con đuý moẻ... Khó dùng thế!


Fail lên thứ 29. Hắn vò đầu bứt tai, "Đồ bóng bẩy quái gở, đi luôn éo thèm nói cho người ta cái gì... Giờ mà phải mày quay về, tao đấm cho toét mõm!"


Hắn chửi cái bóng của quá khứ thậm tệ, một quyền vung thẳng vào không khí.


-Ơ...


Trên tay hắn là một làn khí đen. Nó mát, mịn và hoà hợp với từng chuyển động của cơ thể hắn mà không gây ra đau đớn gì.


-Thế ra mình chỉ cần vẩy tay một phát?...


Hắn ngu quá. Trời ơi, ngu quá. Thất vọng thay cho thằng nào khẳng định IQ của hắn là 183! (Thằng nào í nhở :D) Đơn giản thế vậy mà nãy giờ hắn tập tành đủ kiểu: thiền, chạy bộ, đạp không, thậm chí khoả thân rồi đâm đầu vào tường một trăm cái. Mà đáng lẽ hắn phải nhớ ra rằng: Đây là một chiêu thức chiến đấu cơ bản, và trong chiến đấu thì không ai người ta mất thời gian đi làm những cái động tác tào lao ấy bao giờ.


-Thôi không sao, cuộc sống mà, ai chẳng có lỗi lầm...


Hắn thở dài bao biện.


Sức mạnh của chiêu cơ bản này hắn biết, lúc bị bóng tối khống chế hắn đã nhìn thấy khi vẫn còn ý thức: Tăng tốc độ di chuyển, suy nghĩ và phản ứng lên ba trăm triệu lần. Nghĩa là, "Ta đã bất tử nay còn bất bại nữa, chắc thế.", Vile vừa tự sướng vừa vung tay chân loạn xạ trong không khí ra chiều anh đây xưng đế một phương. Bất ngờ tiếng cửa lạch cạch vang lên, hắn vội vã thu liễm khí tức, lăn ào ra ghé nằm với tốc độ bàn thờ.


-Vile...? Cậu tỉnh chưa?


"Tớ tỉnh rồi". Nghĩ trong đầu như thế nhưng hắn vẫn nằm khểnh ra chiều thách thức. Thực ra, hắn đang suy tính xem, liệu thấy tình cảnh của hắn như thế này, Rosered có vô tình độc thoại ra một bí mật gì không, bới đọc Light Novel hay thấy thế: Main ngủ, vợ ra ngồi bên cạnh rồi vô tình nói ra cái gì đó khiến anh biết được việc phải làm tiếp theo, mô típ kinh điển trong văn học hiện đại.


Nhưng, lại một lần nữa, đời đéo như anime.


-Vậy chờ cậu ta dậy đã.


Rosered lại bước ra.


Hắn thở dài, ngồi dậy. Hắn lờ mờ cảm giác được, hình như tình cảm của cô dành cho hắn không phải tình cảm chân thành, nó chỉ đơn giản là một màn diễn rất thật. Điều này không phải quá khó để nhận ra đối với hắn, chẳng qua cảm giác "được yêu" mà hắn chưa từng biết đã trở thành một liều thuốc lừa dối phỉnh phờ tâm trí hắn.


Bây giờ, có bóng tối làm đồng minh, không còn gì đáng lo ngại, hắn sẽ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.


"Xem nào, ngay từ ngày đầu tiên, cô ấy chọn ngồi cạnh ta... Sau khi đã nhìn thẳng vào mắt Constan."


"Có lí do gì để một cô gái yêu ta ngay từ lần đầu gặp mặt? Không, phải không?"


"Tiểu thư danh giá của gia tộc Spike, quái vật khổng lồ trong các đại gia tộc trên toàn thế giới, mà lại đi yêu một thằng mồ côi, tiếng đồn khắp chốn là đồ bất tài vô dụng. Đùa gì thế? Nghĩ kĩ lại xem thử, thì hình như cô ấy có nét gì đó quen quen, mà ta đã không còn để ý trong những ngày gần đây... Nét quen quen ấy là gì nhỉ?"


Vile ngồi dựa vào lưng ghế, một tay buông thõng, một tay để lên đầu, lật qua lật lại mấy sợi tóc bạch kim trước trán. Hắn không có thói quen này, kì thực, trước nay dù có để tóc dài như con gái chăng nữa hắn cũng không bao giờ đụng đến. Và điều này, hắn cũng đã tính qua.


"Xét trên một khía cạnh nào đó... Từ sau khi chết, ta có những biểu hiện rất lạ mà chính ta cũng chẳng thể hiểu nổi. Nào thì vuốt tóc, nào thì giết người, nào thì bắt chuyện với người khác mà không run rẩy... Có lẽ kí ức cũ của ta đang quay trở lại chẳng?"


"Nghĩ một chút xem, ta kết bạn chỉ duy nhất với Constan, và thằng này là cựu Tổng lãnh binh Thiên thần. Vì thân phận đặc thù của ta nên dạo gần đây nó với mình thân hơn hẳn, chắc vậy. Việc Rosered biết ta cũng là có thể, bởi cô ấy không bao giờ hỏi gì về đời tư của ta, mặc dù cô ấy cho ta nghỉ lại qua đêm, giúp ta thoát khỏi đoàn quân truy sát. Không hề hỏi gì mặc dù ta không phàn nàn, đây chắc chắn là không cần biết gì thêm nữa."


Hắn xoa xoa cằm, tay phải lại tuôn ra một dòng khí đen.


"Nhưng mà dựa trên những phản ứng của cô ấy trước sự điên cuồng chém giết của ta, đó là bất ngờ và kinh hoảng. Tức là cô ấy biết về ta nhưng không hề biết rõ. Đây đích xác là một nhiệm vụ mà Tiểu thư Rosered là người đứng ra chiêu mộ ta về cho một kẻ nào đó, là chủ nhân của cô ấy."


"Theo như những gì mình nghĩ, chỉ có hai khả năng. Một, Constan đang muốn quay trở lại Thiên giới, Rosered thích cậu ta và thực hiện nhiệm vụ này để lấy lòng cậu ta, thế chỗ cho Serphina. Khả năng này không cao vì Constan là thằng bạn duy nhất của ta, nó nói gì ta cũng nghe ngay, chẳng cần nhờ người thuyết phục."


Hắn nghiến răng, bật ra vài tiếng:


-Nhưng nếu thế thật thì tao lật mả mười tám đời tổ tông nhà mày lên đấy Cons/con ạ...


"Khả năng thứ hai, cao hơn, đó là một thế lực đang cần ta để bành trướng sức mạnh. Thân phận u tối như ta mà có thể nhận diện được, chắc chắn không phải một nhân vật kém quyền Constan, hay nói cách khác, là một Quỷ vương."


Nghĩ đến đây, hắn quăng chân xuống đất, tay siết lại thành quyền. Không khí bị nghiền ép, vang lên "rắc!" một tiếng, nhè nhẹ nhưng đầy oán thán, khí tức của một kẻ từng một lần đạp đổ thế cân bằng của vũ trụ xuất hiện phảng phất trong gian phòng nhỏ bé. Mắt hắn long lên sòng sọc, ánh sáng tím đen trào ra, môi nhếch lên một nụ cười man rợ.


-Được lắm, đùa giỡn với cảm xúc của ta... Xem các ngươi trụ lại được đến lúc nào.


"Vụt" một tiếng, có mà tựa như không, hắn biến mất khỏi tầm nhìn của Rosered từ phía sau. "Không ổn rồi", cô thầm nghĩ và vội vã chạy sang dinh thự chính của Kaspakov.


----------------------------Sáng sau.


Thứ hai là ngày đầu tuần, Vile đếch có thích đi học...


Hắn nằm trên cái giường xơ mướp, ngáp dài. Tối qua vận động chân tay nhiều quá, hôm nay hơi bải hoải chút, chắc do các động cơ thiếu năng lượng. Nhưng hắn không thể vì thế mà cúp học được, hắn còn phải chứng kiến vẻ mặt hạnh phúc của Rosered chứ.


-Vile! Cậu làm gì vậy?!


-Gì đâu? 


Hắn vừa bẻ khớp tay răng rắc, vừa lừ lừ tiến lại.


Rosered lùi về phía sau, khuôn mặt cô bắt đầu hiện lên đôi nét hoảng sợ.


-Khoan đã, Vile, nói cho tớ xem có chuyện gì đi...


-Chuyện gì hả? Chuyện này này...


Và sau đó, không gian bị nhấn chìm trong một bể máu, trộn lẫn là nhiều thứ nội tạng mà nổi bật nhất là đồi mắt tím ngầu của một kẻ nào , liên tục đảo qua đảo lại trong nồi hồng huyết ấy mà tiếp tục vung tay xuống một cách tàn bạo...


Hắn mặc bộ đồng phục mà Rosered vừa mua tặng hắn buổi hôm hắn bị truy sát, để thay cho hai mớ giẻ rách đã vĩnh viễn chìm vào cõi "trời đất dung hoa, vạn vật sinh sôi nảy nở"...


Đeo cặp và ăn vài lát bánh mì phết đầy một thứ dịch đỏ của Rosered, hắn thong thả dạo bước tới trường.


Con đường hôm nay có vẻ yên tĩnh lạ lùng. "Một vị tiểu thư nào đó vừa bị đánh đập đến chết hay sao mà dân tình đi đâu vắng thế?"


Hắn vừa nghĩ, khoé miệng vừa cong lên thành vầng trăng lưỡi liềm, màu đỏ của chất dịch phết trên bánh vẫn còn nhuốm một ít trên răng hắn. Vile lấy chai nước ra, nhấp một ngụm, nuốt chửng một cách ngon lành.


"Nào, cho ta gặp Rosered nào..."


Đến gần cổng trường, nhìn đám đông xúm xít quanh một gốc cây, hắn dập tắt nụ cười nham hiểm, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng.


-A, Vile, cậu đây rồi!


-Ha, chào.


Bất ngờ thay...


Một nữ sinh lao ra khỏi đám đông, vui vẻ vừa chào vừa chạy đến chỗ Vile rồi dúi đầu vào ngực hắn, ôm thật chặt.


-Úi chà, làm gì thế? Giữa đường giữa chợ thế này...


Mồ hôi hắn vã ra như tắm. Nhưng Rosered vẫn không chịu buông ra, cười nói một cách thích thú:


-Kệ người ta chứ! Nhớ wá đi à...


Vile cười khổ, tự tay hắn phải tách người cô ra, rồi cả hai dắt nhau đi vào trường trong cặp mắt toé lửa và những cái camera livestream của bọn người xung quanh.


Nhớ lại đêm hôm trước, hắn không có đi đâu cả, vì đã sử dụng máy quét hồng ngoại nhìn lên cái cửa kính phía trước và phát hiện cô nấp đằng sau rồi. Hắn chỉ đơn giản là nhảy lên nóc nhà, chờ Rosered chạy ra rồi bám theo. Nhưng giữa đường, cô bị một bọn quỷ nhân bao vây, có lẽ chúng cảm thấy ngọc Huyết Thệ nên tìm cách đánh cướp.


 Vile từ lúc đó mới biết cô là một cá thể đột biến, tuy nhiên, chỉ với sức mạnh của cô hiện tại thì chưa thể chiến thắng chừng ấy quỷ nhân được. Hắn bèn ra tay trợ chiến - dĩ nhiên chưa dùng gì đến bóng tối cả. Sau đó hắn đến trước mặt Rosered, nhấc xác một tên quỷ nhân lên, thọc hai tay vào miệng hắn, bẻ một phát gãy đôi hàm.


-Vile! Cậu làm gì vậy?!


-Gì đâu?


-Cậu vừa mới...


-Này nhé, giả sử, đây là một Quỷ vương, cậu sẽ phản ứng như thế nào?


-Như thế nào à... Tớ sẽ ngạc nhiên về sức mạnh của cậu, chắc vậy!


-Thế hả... Tớ hiểu rồi.


Hắn vừa bẻ khớp tay răng rắc, vừa lừ lừ tiến lại.


Rosered lùi về phía sau, khuôn mặt cô bắt đầu hiện lên đôi nét hoảng sợ.


-Khoan đã, Vile, nói cho tớ xem có chuyện gì đi...


-Chuyện gì hả? Chuyện này này...


Hắn vung tay ra sau gáy Rosered, một màn sương máu bị đánh tung lên. Cô giật mình:


-Quỷ tàng hình?!


Vile khẽ gật đầu. Dựa vào những gì phản chiếu trên đôi mắt cô vừa rồi, hắn biết suy luận của hắn là đúng. Hắn đã định sẽ tất sát cô và cả tên giật dây đó ngay ngày hôm nay. Nhưng sau khi chứng kiến cô ngạc nhiên vì hắn bảo vệ cô, hắn còn nhìn thấy cả trong đôi mắt ấy một chút hi vọng, một chút niềm tin, một chút niềm hạnh phúc.


Hắn nhoẻn miệng cười. Cô không yêu hắn ngay từ đầu, nhưng nếu cô không lợi dụng hắn, chắc chắn hắn sẽ cưa được. 


Nhưng lũ quỷ tàng hình xuất hiện ngày càng nhiều làm hắn không dám cười nữa. Chỉ sơ sẩy một chút, Rosered sẽ bị bắt và thế là hắn hết cửa cưa gái. Nghĩ đến cái tương lai kinh khủng ấy, Vile điên cuồng tàn sát tất cả mọi thứ mình nhìn thấy.


Và sau đó, không gian bị nhấn chìm trong một bể máu, trộn lẫn là nhiều thứ nội tạng mà nổi bật nhất là đồi mắt tím ngầu của một kẻ nào , liên tục đảo qua đảo lại trong nồi hồng huyết ấy mà tiếp tục vung tay xuống một cách tàn bạo...


Cho đến khi hoàn toàn chắc chắn Rosered đang đứng ở vùng trung tâm của bể máu, nơi mà không có một thứ dung dịch nhơ nhớp nào có thể bắn đến, Vile kết thúc cuộc thảm sát một chiều.


Cô đã rất vui, hắn nghĩ thế, vì cô ôm hắn một cái thật lòng của sự biết ơn, lại còn tặng hắn một hộp mứt dâu và một ổ bánh mì nữa chứ. Vile sung sướng ra về.


--------------------------------


Còn về thực tại, bàn học của hắn không biết vì lí do gì mà hay phát ra những tia sáng nhàn nhạt màu hồng rất lãng mạn...