Năm học này đối với cả lớp thật là ngứa mắt hết sức. Sắp rời trường rồi mà cũng chẳng được yên thân, lúc nào cũng có thể tình cờ quay xuống và bắt gặp Vile đang ở trong vòng tay của hai cô gái xinh đẹp.
Rosered ngồi bên phải hắn, trong lớp nhưng cũng cứ khoác tay như đúng rồi. Mà hắn thì không còn gì thích hơn, nên cứ để mặc cô muốn làm gì thì làm, lấy tay trái mà viết. Kuro không cướp được tay còn lại của hắn vì thằng này bận viết bài, nên nghĩ ra một cách là gác luôn chân lên đùi hắn; dĩ nhiên điều này Rosered không thể thấy nếu không cô sẽ bắt chước. Bản thân Vile ngồi giữa hai cô gái như vậy, cũng cảm thấy đôi chút phiền phức, nhưng mải học nên hắn quên luôn.
Báo hại những thằng khác trong lớp biểu hiện ngày càng khó coi...
--------Giờ ăn trưa
Vile chưa kịp ra khỏi chỗ đã thấy Rosered và Kuro lấy mấy hộp cơm trong cặp ra. "Thôi lạy", hắn nghĩ thầm và lập tức:
-Ê Constan, ra ngoài này tao muốn nói vài chuyện.
-Ý, đi đâu mà vội vậy chứ? - Rosered thắc mắc trước biểu hiện lạ của hắn.
Có vẻ cô đang vô tình quên mất là lần cuối cùng ăn đồ cô nấu, hắn đã nôn ọc mãi không thôi, đành phải mổ bụng lôi ra, bấy giờ mới chịu được. Nay lại thêm bà Kuro nữa, không biết số phận hắn sẽ đi đâu về đâu...
-Chuyện gấp cần bàn gấp, cậu cứ ăn trước đi, bọn tớ xuống căng tin ăn sau. Đi, mày.
Hai thằng kéo nhau chạy lên sân thượng.
-Cons, hình như mày vừa làm trò gì thất đức lắm đúng không? Serphina mấy ngày nay cứ liệng qua liệng lại cửa sổ nhà tao hỏi tung tích mày. Tao biết mày trốn dưới ống cống nhưng tao không nói, nào bây giờ, mày tự thú đi. Mày đã làm cái gì mà bị săn lùng như thế?
Constan nhìn trước ngó sau cẩn thận, cuối cùng thở dài kể lại chuyện bị Yelena...
-Vậy là bây giờ cô ấy có thai?
-Ờ. - Cậu đáp một cách chán nản - Đúng là cái thế giới này chẳng tin được ai nữa rồi.
-Sao không sang thế giới khác?
Hắn cười nhạt hỏi lại, nửa đùa nửa thật, không ngờ Constan sáng mắt ra:
-Ừ nhỉ! Tao quên mất! Ê mày, thằng Vladimir vẫn trung thành chứ hả?
Vile nhìn xuống cậu, cái nhìn thậm khinh.
-Ê! Serphina! Thằng Constan đang trốn ở chỗ này!
Hắn gào ầm lên, tức khắc co-op của Cựu Tổng lãnh binh sà xuống từ trên bầu trời với tốc độ bàn thờ, đè ngửa cậu ra mặt đất. Tất cả diễn biến trong vòng một cái chớp mắt.
-Ớ???? Sao... sao...
-SAO CÁI GÌ? ANH ĐÃ LÀM GÌ YELENA HẢ?!
-Ây, chỉ là... là cái gì nhỉ? Đệt mẹ quên mất... À hiểu lầm thôi!
-Lại còn hiểu lầm?
Cô túm cổ áo hắn ghé sát vào mặt mình, quát tướng lên. Vile từ xa quan sát, điềm tĩnh phán một câu:
-Hai đứa bây cứ kéo lại gần thêm tí nữa đi, tao lại có thêm thằng cháu.
-ANH/MÀY IM ĐI!
-Được rồi... Tao xin lỗi, tao rút...
Hắn nói xong chậm rãi trở lại tầng dưới, mặc cho Serphina muốn trừng phạt, quát mắng hay chơi SM với Constan thì tùy, "Bạn bè đâu mà ích kỉ...Tao đã đứng ngay đó hóng phim rồi mà không cho xem... Tức thật!"
-Vile.
Một giọng nói quen quen hôm nay vang lên từ một góc tối nào đó khiến hắn giật mình.
-Kuro? Cậu làm gì ở đó vậy?
Hắn nheo mắt, đôi tròng sáng lên một màu thạch anh quỷ dị. Cũng may trên tầng 4 này không có ai, hắn chẳng phải lo gì cả.
Về phần Kuro, cô đang đứng trong góc tối nhất của tầng này, bóng tối che mất một nửa thân trên của cô. Ngay cả với máy quét cảm biến nhiệt, hắn cũng không thể thấy gì ngoài phần chân váy trở xuống. Có thể nói, cô đang hòa vào bóng tối một cách hoàn hảo.
Cảnh giác của hắn dâng cao một chút. Ban đầu thì hắn cũng nghĩ cô giống như Rosered, vào làm quen để quan sát hắn theo lệnh của tổ chức nào đó thôi, nhưng bây giờ hắn hơi nghi ngờ. Camera trong mắt hắn là hàng đặc chế ma thuật đã được cải tiến cải lùi hàng chục lần bởi thiên tài sinh học Ekaterina Lily, mục đích là để nhìn thấu được cả những ai đang dùng ma thuật che giấu hiện diện.
Vượt qua được trình độ của cô, thậm chí chưa hề bung một chút sức mạnh nào, Kuro có triển vọng mạnh ngang ngửa Rosered.
-Tớ... chỉ đang tò mò muốn biết... Cậu là cái gì thôi.
Cô từ từ bước ra khỏi bóng tối. Vẫn bộ đồng phục ấy, nhưng giờ từ bên trong nó thoát ra một ánh sáng vàng kim, làm cho bụi bẩn xung quanh đều né dạt, y như hào quang của Yupia, có điều tầm nhỏ hơn. "Đây là con gái ông anh cánh-lông-vịt-khăn-quàng-hồng-kính-mắt-đen hay sao?"
-Tớ là người cơ khí.
Vile cảnh giác đáp, đứng đối mặt cô chừng năm mét. Hắn vẫn chưa nhìn thấy đôi mắt cô, chưa cần manh động.
-Chứ không phải Quỷ Nhân Thượng Cổ?
"Cái gì?!"
Hắn đứng thẳng người dậy, đôi mắt tím thạch anh bắt đầu đậm dần. Tròng mắt hắn thu hẹp lại như mắt rắn, sẵn sàng hóa quỷ bất cứ lúc nào.
-Phải thì sao, mà không phải thì sao? Cậu làm gì được tớ nào?
Ngôn từ chậm rãi, nguy hiểm, nhưng vẫn mang tính khiêu khích không ít. Kuro thực sự bước ra ngoài ánh sáng, và trước sự ngạc nhiên của Vile, đôi mắt cô màu vàng kim, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nửa kiều diễm nửa uy nghi.
"Loại nhãn thuật này... Là gì vậy?"
-Tớ vừa nghe Constan nói, cậu ấy làm một cô gái có thai sao? - Kuro cười khẩy - Tớ cũng muốn thử.
"Mẹ, loại gái gú đéo gì mà bệnh... Làm bố mày phát kinh!"
-Khrừ... - Hắn cười mà như không - Chắc bao nhiêu phần trăm cậu làm được thế?
Cô chậm rãi tiến về phía hắn, bật tay đánh "tách" một cách thanh thúy, lập tức khu vực hành lang xung quanh xoáy tròn một vòng như máy giặt, rồi xuất hiện trở lại là một vùng đất trắng đen hai nửa phân biệt. "Hoán đổi không gian? Thực lực cao thâm như này, mình nên làm gì nhỉ?" Rõ ràng Vile vẫn đang rất cẩn trọng, có điều hình như hắn đang quá đề cao đối thủ.
Kuro nắm tay lại trong không khí, thình lình xuất hiện một cây thương thánh khiết bằng ánh sáng vàng kim, có nhiều vòng sáng quấn xung quanh, khá là bắt mắt.
-Ồ, bất ngờ thật, cậu định có thai bằng... Cái thương này đấy à?
Hắn ớn hết sống lưng, dám "ấy ấy" bằng cây thương dài đến hai mét rưỡi như vậy, Kuro thực sự là quái vật chứ không phải người. Mà hắn cũng nghĩ thêm, "Nếu cây thương đó làm cho con bé có thai được, thế mình còn ở đây làm gì?"
*Đầu óc thằng này chả biết là đại trong sáng hay cùng cực đen tối đây... Haizzz*
-Cậu nghĩ gì thế? Cây thương này do Nữ Hoàng Khởi Nguyên ban tặng, đồng thời cũng là vật phong ấn khiến tớ không thể mang thai. Chừng nào có kẻ phá vỡ được nó, tớ mới truyền lại được nghề cho hậu bối và nghỉ hưu, hiểu chưa tên Chúa Quỷ ngu dốt?
"À đã thế thì ta cho ngươi biết thế nào là chửi thực sự luôn... Mà con nhóc này có nhắc đến Nữ Hoàng Khởi Nguyên, chắc là tạo vật chủ của vũ trụ 1? Chẹp, thế thì có lẽ nên án binh bất động một thời gian..."
-Ừm...
"Tạm gác lại việc chửi, phải nghĩ cách cho bà mụ đó thấy ta không phải kẻ thù đã... Mà khoan, có kẻ thù thì càng hay chứ nhỉ? Chỉ cần biết thực lực đối phương, mình hoàn toàn có thể ước lượng được xem có cần để cái vũ trụ đó vào mắt hay không."
-Chắc cô ta tin dùng ngươi lắm nhỉ? Nên mới đích thân trao vũ khí cho như vậy...
-Phải. - Kuro vuốt dọc cây thương - Ta là một trong Bát Hộ Vệ, thuộc đội tiên phong, đương nhiên trọng trách cũng lớn rồi. Dù biết Berserk đã già yếu, nhưng để có cái tự tin giết được lão, chắc thằng con phản phúc nhà ngươi cũng không phải tay vừa. Có điều, ngươi không đáng để Nữ Hoàng đích thân ra tay, hay phải phái thêm hộ vệ, bởi vì một mình ta cũng đủ rồi. Hơn nữa, nếu gây lùm xùm lớn, để gã Phantom đó biết được sẽ khá rắc rối, nên ta đành giết ngươi tại đây luôn vậy.
"Mồm mép mạnh mẽ gớm... Nếu nó làm truyền thừa cho những châm ngôn kinh điển của mình, chắc khối đứa phát khiếp..."
"Ấy mà chưa kể, cái ma trận hoán đổi không gian này giẻ rách bỏ mẹ, bố mày búng cái là bay. Nhưng thôi cứ đánh ở đây đi, còn hơn là đập trường phá lớp rồi éo còn chỗ nào được ngồi với Rosered cả ngày nữa..."
-Thế tóm lại, ngươi mà thắng thì ngươi giết ta, đúng không? Vậy ta thắng thì sao? Nói trước ta không có ý định giết người vô cớ đâu.
-Được thôi, tên ngông cuồng. Nếu thắng, ngươi muốn gì của ta cũng được.
"À ra thế, OK, đáng đánh đây..."
Kuro nãy giờ thấy năng lượng lưu chuyển của Vile rất yếu, đoán biết hắn đã thu liễm bớt đi rồi, ước chừng giải phóng hết ra cũng khá mạnh, nên thủ thế sẵn sàng, dù trong lòng có hơi coi khinh địch thủ. Cây thương này do đích thân Nữ Hoàng chế tạo ra bằng phép thuật của Người, chỉ cần bất cứ sinh thể bóng tối nào chạm vào đều sẽ tan vỡ ngay, với vận tốc của cô chẳng khó gì để đè bẹp cái tên này cả.
-Này, ta đề nghị ngươi nghiêm túc một chút. - Cô cảnh báo - Ngươi đang đứng trên mặt Âm của thế cân bằng vũ trụ.
Cô vừa nối vừa chỉ vào phần không gian đen ngòm hắn đang đứng.
-Chừng nào vượt ra khỏi ranh giới này, ngươi không thể sử dụng bóng tối đâu đấy.
"Tưởng ta ngu chắc... Lại còn khinh ta như thế... Cái ma trận áp chế này, bố mày đéo thèm quan tâm, nhá!"
-Được rồi con ranh, ngươi khinh ta hơi nhiều rồi đó... Vậy để ta cảnh báo ngươi: ĐỨNG TRONG VŨ TRỤ NÀY, ĐỐI ĐẦU VỚI TA LÀ CHẾT!!
Vile quát ầm lên, kèm theo một nụ cười trăng lưỡi liềm, lập tức khiến Kuro giật mình, thủ thương, sẵn sàng chiến đấu. Nhưng chưa kịp lao lên, đã thấy hắn vung chân đạp cái rầm xuống phần mặt Dương, cười man rợ:
-NÀY THÌ CÂN BẰNG VŨ TRỤ NHÁ! Đ*T MẸ ĐÉO CÓ ĐÂU! NIGHTMARE FORM!!
Từ bên chân hắn tuôn ra một chùm các tơ đen, dày đặc đến mức phần không gian trắng lập tức chuyển thành đen ngòm, toàn bộ xung quanh tối om như cái hũ nút. Đây là ác mộng đích thực.
-Ngươi... ngươi...
Kuro lắp bắp trong khi kinh hoảng lùi lại. Điều hắn vừa làm, đơn giản là đem bóng tối phủ lên toàn vũ trụ. Tất cả những gì cô nhìn thấy lúc này, chỉ là cây thương sáng lên màu vàng nhạt yếu ớt, và đôi mắt Vile trắng bạch, có vẻ cười như muốn xé toạc khuôn mặt ra. Quá đỗi đáng sợ.
-Khè khè khè...!
Hắn cười một cách giật cục và khát máu.
-Cây thương đó khắc chế bóng tối à? Chắc không?
Chưa kịp nhận ra điều gì, cô đã thấy giữa cây thương xuất hiện bốn vật dài dài màu đen, như thể là ngón tay, quắp chặt vào, bóp nhẹ, cả cây thương tan thành những hạt bụi vàng lấp lánh, nhanh chóng biến mất trong cơn ác mộng kinh hoàng của chủ nhân.
Bây giờ cô mới nhận ra, cô không hề cảm nhận được bất kì bộ phận nào trên cơ thể nữa. Cảm giác giống như... đang bị gói gọn trong một tấm vải liệm làm bằng bóng tối vậy...
-Giờ xem... Ta nên lấy đi của ngươi cái gì nào...
Ý thức cô mờ dần đi, mặc cho những lời nói đáng sợ và giọng cười ghê rợn vẫn còn văng vẳng bên tai... Thứ cuối cùng cô nghe thấy, trước khi ngất hẳn, là...
.
.
.
.
.
.
.
.
-CON MẮM NÀY! TAO ĐÃ LÀM ĐÉO GÌ ĐÂU MÀ TÈ DẦM HẾT RA HÀNH LANG THẾ NÀY! CHẾT TAO THÔI!