Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 57: Đế vật (1)



Tương truyền rằng, từ xa xưa, trong nội bộ loài người - vốn vô cùng bảo thủ, nhất là về chuyện phép thuật không có tồn tại - vẫn luôn tồn tại phép thuật. Nhưng chính bởi vì cái sự bảo thủ về việc phép thuật không tồn tại đó của loài người, những kẻ loài người không phủ nhận sự tồn tại của phép thuật đã bị gán cho các loại mác, "dị giáo", "phù thủy", "ác quỷ", đủ kiểu,... mặc dù bọn nó còn quá cùi bắp để nhận bất kì danh hiệu nào trong mấy cái trên.


Bởi vì sao, lan man một chút, người ta nói, "nước lặng thì sâu", những ai đủ trình nhận mấy danh hiệu trên đều giấu im ỉm cái nghề đi cả. Thế nên phép thuật mới không được truyền bá rộng rãi trong Nhân Tộc, và vạn nhất tự cổ chí kim chỉ là mơ ước của những thằng tin rằng phép thuật tồn tại nhưng phải sống trong một cộng đồng tin rằng phép thuật không tồn tại.


Bực mình bỏ mẹ.


Cho nên mới sinh ra những tông phái, cả chính thống lẫn lá cải, để truyền bá những thứ mà họ cho rằng "Đấy, phép thuật đấy" vào thế giới bảo thủ của nhân loại. Khi nó lan sang châu Á thì, kèm theo một sự sùng bái lớn với võ học phương Đông, người ta sáng tác ra nhiều bộ quyền pháp, từ vô dụng đến thần thánh để mà dùng. Tuy nhiên, để một môn phái có thể sống sót qua một thời gian dài, dứt khoát là phải có chất lượng, nhất là ở cái thời đại ngày nay, khi mà thực lực quyết định sinh tử.


--------------


Trở lại chuyện của Vile, sau khi hắn nghe được một bài thuyết giáo đến năm mươi phút và cô đúc lại những điều trên, kèm theo một thỏa thuận đóng dấu bằng máu, hắn và Rosered được nhận vào làm đệ tử Âm Dương Phái.


Hai người đi vào trong sảnh điện.


Chi nhánh môn phái này ở Nga không lớn lắm, nhưng vì là cái cuối cùng nên được cái cũng tương đối khang trang. Thâu tóm lại toàn bộ thì cũng gọi là to hơn dăm ba cái sân bóng đá một chút, gồm sân tập, các phòng tập, phòng ăn, phòng nghỉ, đại điện, tàng bảo các và một phòng họp của cao tầng Âm Dương Phái.


Hết.


Đệ tử môn phái này hầu hết là bọn khố rách áo ôm, liêu xiêu đói rét, phần đông vô công rỗi nghề, thực lực kém cỏi nên vào đây ở ké. Các môn phái khác tồn tại được đến giờ đều đã lớn mạnh, chỉ một mình phái này vẫn còn trong cuộc chiến trụ hạng - mà sắp tạch đến nơi rồi - nên giá cả chi phí đều rất rẻ. Tựa như một khu nhà trọ bình dân ở nơi thâm sơn cùng cốc vậy.


Rosered được nhiều kẻ trong khảo thí nhìn trúng, xác định là thực lực cao thâm, nên quyết định cho ra mắt các trưởng lão, hi vọng có người có thể phục hưng môn phái. Nhìn vào Vile, một tên vô năng, bọn họ chẳng có chút coi trọng gì, nhưng vì Rosered đi cùng hắn nên miễn cưỡng cũng được vào tiếp kiến ngũ đại trưởng lão.


Và, thế là, hai người cũng đã đến căn phòng họp bên trong cùng ấy. Nói là to nhất những thực tế chỉ tầm hai chục mét vuông là cùng.


Năm trưởng lão ngồi bên trong, dường như đang tu luyện, nhưng sau khi nhận tin báo về một nữ nhân chứa nguồn ma lực khủng khiếp vừa xin gia nhập thì lập tức ngồi nghiêm chỉnh chào đón.


-Đệ tử Spike Rosered, tham kiến ngũ đại trưởng lão.


-Lerragass Vile, chào.


Ngay cái màn chào hỏi đã thấy một trời một vực. Quả nhiên như lời đồn, một cường giả cao quý đi cùng với một tên vô năng xấc xược, đúng là làm cho người ta ngứa mắt. Chỉ có điều, chẳng hiểu tại sao, cô lại phải liếc nhìn sang hắn với sự lo lắng trong mắt, cứ như thể đang theo dõi tâm trạng của hắn mà hành động vậy.


Senju Keziah, Đại trưởng lão, là người đầu tiên nhìn ra sự bất thường này, nên ông đã sẵn cảnh giác.


-Hai người là đệ tử mới của môn phái, phải không? Ta nghe nói hai cô cậu rất mạnh.


-Ừ đấy, rồi sao?


Rosered định lên tiếng nói câu gì lễ phép, nhưng Vile đã chèn miệng trước, cô lập tức im ru. Năm ông già có vẻ chú ý.


-Ta hỏi thẳng luôn, hai người trước khi gia nhập bổn môn phái là theo học những gì vậy?


-Đệ tử theo Mộc Độn nhẫn thuật, là dị năng.


-Thời Không thể thuật.


Năm bố già nhìn nhau, ánh mắt kiểu, "Nói Mộc Độn thì ta hiểu, nhưng Thời Không thể thuật là cái Bến Tre gì?"


-Ahem... - Trưởng lão thứ hai lên tiếng - Mộc Độn ta biết, là phép thuật chuyên hóa về hệ Mộc, nhưng còn thể thuật Thời Không, cậu có thể nói rõ một chút không?


Vile không đáp, giơ tay lên đầu, búng một cái, mái nhà lập tức bị đánh nhuyễn ra thành bột, bay bay theo gió.


-?!!


Cả năm trưởng lão mặt đều sửng sốt, cố lắm mới không "Hả" lên một tiếng thật to. Hắn tiếp tục giơ tay trái lên búng, tất cả lại chuyển về như cũ.


-È hèm... Được, ta rõ rồi. Các đệ tử mới nhập môn, hãy vào phòng trữ vật tìm lấy hai quyển công pháp phù hợp với mình nhất, rồi về phòng tu luyện.


-Rõ.


-Ừm.


Vile và Rosered bỏ đi.


-----------------


-Ôi trời ơi!


Vừa mới vào cái của khỉ gì mà "Tàng Bảo Các", Rosered ngã thẳng vào lòng Vile.


-Tớ không thể nhịn được mấy lão già ấy rồi, bao nhiêu năm làm tiểu thư cũng chưa bao giờ bị áp lực đến thế!


-Chẹp, đừng lo. - Hắn đỡ cô, tranh thủ vòng tay qua eo cô ôm một cái từ đằng sau - Đâu phải ngày nào cũng gặp mấy lão đấy đâu. Mà nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ xử lí cho. Giờ thì kiếm cái gì đó về học thôi.


-Ưm!


Hai người lục lọi một lúc, chả có gì đáng giá. Toàn mấy thứ kiểu "Thái Cực Quyền" cho mấy ông già, hay "101 phương pháp massage bồi bổ sức khỏe", chứ cái gì mà bí kíp võ học, tìm lòi mắt chẳng thấy.


-Đúng là vô vọng...


Vile ngồi vật ra một cái ghế, thở dài. Giúp đỡ người khác hắn không ngại, nhưng tự lo lấy chuyện của mình lúc nào cũng làm hắn nản. Rosered lựa bừa bốn tập "Bác sĩ tốt nhất là chính mình", để lên cái bàn ngay cạnh hắn, cười buồn.


-Chắc là Constan nói đúng thật.


-Ừ đấy, phải tự thân lo liệu lấy thôi, chẳng hi vọng gì được ở một cái tàn phái trên đường suy vong đổ nát thế này cả.


Hắn úp mặt vào tay. Rosered nhìn thấy, muốn làm hắn vui lên một chút, bèn ngồi luôn vào lòng hắn.


-Hử?


-Ừm, vậy cậu sẽ giúp tớ tu luyện chứ?


Từ góc nhìn của Vile, hắn thấy được lần lượt từng lớp áo - từ ngoài vào trong, từ có đến không - của cô. "He he, ngon..."


-Tất nhiên rồi.


Hắn bỏ tay trái ra khỏi mặt, vòng qua eo cô, kéo cô càng sát thêm vào người hắn. Rosered đỏ mặt quay đi, hắn lại lấy tay phải vuốt tóc cô.


-Vile, thôi đi...


Nói "Thôi đi" nhưng mà chất giọng nũng nịu của cô càng làm hắn cuồng tay hơn nữa, từ dưới bụng bắt đầu trườn lên phần ngực áo. Từng cúc một bị hắn tháo ra từ từ.


-Ah, khoan đã...


Ngay khi hắn chuẩn bị tháo cái cúc cuối cùng, cô giữ tay hắn lại. Nhưng tay phải của hắn đã bỏ khỏi mái tóc cô, vòng thêm một lần nữa, chạm tới cái cúc ấy, giật một phát.


-Không, đã bắt đầu tớ sẽ không cho cậu thoát~~~


-Vile...


Hắn luồn tay vào trong ngực áo cô...


...


...


...


...


-AHA! MÔN PHÁI CHÚNG MÀY ĐẾN NGÀY TẬN DIỆT RỒI!


-Đ*************************T CỤ MÀY!


Đang chuẩn bị có chuyện hay, bất ngờ có thằng ngu nào gào rống lên bên ngoài sân, kèm theo một tiếng nổ lớn, một vật thể lạ bay vào phòng như một cục đá. Vile tức giận bế Rosered sang bên cạnh, chửi ầm lên, máu sôi lên một lúc hơn hai trăm độ.


Hắn sầm sập xông ra bên ngoài, được lắm, cả gan phá cảnh H mà Tác Đại Đế dành bao nhiêu đêm nghĩ ngợi, tội mày đáng chết một vạn lần!


-Ngươi là ai?


-Là ai thì là! Đền tội đi con!


Bước ra ngoài thấy một thanh niên đang đứng hiên ngang, hắn chửi thốc, không cần biết xung quanh có ai, lập tức một đạp lao lên áp sát, bàn tay chém ngang. Chỉ nghe thấy một tiếng "coong" thanh thúy phát ra, đầu thanh niên này đã trực tiếp bị chẻ làm hai nửa, chết mà không biết mình chết tại sao.


Xung quanh còn ba tên nữa mặc quần áo giống như tên này. "Được lắm, đã chết, ông cho chúng mày chết chùm!"


-Các anh em, tên này nguy hiểm, lùi lại!


-Mày lùi từ trước thì đã đéo có chuyện gì xảy ra rồi!


Vile không hề nương tay, ba lần bứt tốc xông tới, ba quả tim bị hắn đấm cho bay khỏi lồng ngực. Hoàn toàn chỉ dựa vào áp khí, hắn làm cho sân tập nhuộm đầy là máu tươi trong khi bản thân vẫn đường hoàng sạch sẽ.


Các đệ tử, hay cứ gọi cho là như vậy, đều nhất loạt sợ tái xanh mặt. Bốn kẻ này thực lực không hề đơn giản, chỉ bằng một đấm đã phá tan cánh cổng lớn được phù phép vô cùng chắc chắn. Vậy mà vị sư đệ này của bọn họ, cũng một đấm mà đưa tiễn cả đám về chầu ông bà.


-Tên kia! Mau ngừng tay!


Nói xong, thì người đã chết cả rồi. "Vẫn còn? Được, còn nữa ta giết nữa!"


Có tiếng ngăn cản muộn màng vang lên từ ngoài cổng chính. Vile trừng mắt nhìn ra, áp khí nổi lên cuồn cuộn, trong bán kính hai mươi mét không ai không sợ muốn đái cả ra quần.


À thì trừ Rosered, vì cô quá quen với môi trường này rồi.


Bên ngoài kia, những kẻ bị hắn nhắm đến đang ngồi trong một chiếc limousine, tuy có cách một mặt kính chống đạn cũng bị dọa cho rét run người. Lần lượt từng tên một phải bước ra, đối mặt với những kẻ thực lực cao thâm như con quái vật trước mắt bọn họ, ở trong không gian hẹp là lựa chọn tồi tệ nhất.


Bọn này chỉ gồm ba người, một nữ hai nam, trong đó nữ nhân có vẻ là trùm sò, còn lại một tên vệ sĩ và một lão già gân. Ba người này sát khí rất lớn, nhưng vẫn bị uy áp của Vile chèn ép cho không thở nổi.


-Dừng lại!


Cuối cùng lão già phải lên tiếng quát. Hắn thu khí tức lại, nhưng mắt vẫn trừng trừng, ngứa tay một chút sẽ lao lên giết chết ngay.


-Chỉ là một môn phái nhỏ mà cũng dám giết hại người của chúng ta như vậy, ngươi ăn gan báo à?


Hắn chỉ tay vào nhà trong, Rosered vừa cài lại áo, đang tựa vào cửa hóng drama.


-Chỉ là một bọn phế vật mà cũng dám phá hỏng thời khắc quan trọng của chúng ta, bọn mày ăn gan trời à?


Lão già liếc nhìn cô, có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhận ra. "Nếu ả là người yêu của tên đó, vậy thì..."


Lão lập tức xông lên, nhằm hướng Rosered, nhưng bất ngờ giữa chừng giẫm phải một cái gì đó vừa nhầy vừa dính, không nhấc chân lên được. Lão mới nhìn xuống, lập tức cái thứ đó trồi lên thành một cây hoa ăn thịt, miệng rộng bằng một cái ôm, ngoạm một phát cái "goằm". Nếu không phải lão thình lình được thanh niên vệ sĩ kéo lùi về thì đã mất đầu.


-Hừ...


-Neeh, để ta nói cho mà biết. - Vile vênh cái mặt lên, rất là kiêu ngạo - Âm Dương Phái không phải nơi bọn mày có thể tùy ý đi ra đi vào như cái chợ thế! Thằng nào láo, giết!


Các trưởng lão nãy giờ ngồi trong len lén nhìn ra, nghe hắn nói vậy, lỗ mũi nở bằng cái thúng. "Năm nay thu nạp đệ tử tốt rồi..."


-Ngông cuồng! - Thanh niên kia trầm giọng quát - Chỉ bằng một chút thực lực mà đòi lên mặt dạy đời bọn ta?


-Ờ đấy, sao nào? 


Lời nói ra, miệng còn chưa kịp ngậm, đã lập tức thấy Vile ghè sát mặt vào, mắt tím ngầu, tròng trắng dã, ma lực tuôn trào như ác quỷ. Cả ba người tức khắc lùi lại.


-Ngươi muốn gì?


-Giết, thế thôi. Ba đứa chúng mày đều láo cả.


Hắn tùy tiện đặt tay lên vai hai gã đàn ông, truyền lượng nhỏ nội năng vào, làm xương tay bọn họ gãy vụn.


-Được rồi! Chúng ta làm một cuộc trao đổi!