Học viện Irina, niềm tự hào của Nga.
Thành lập bởi Hiệu trưởng Dimitri Denis, học viện được công nhận khắp toàn thế giới là nơi đào tạo dị nhân tốt nhất.
Người ta có lí do để khẳng định như thế, khi mà trên thế giới chỉ có bốn người đạt cảnh giới Thất Môn, và Denis là một trong số đó. Học viện đã ra đời từ lâu dưới cái mác "trường nghề", nhưng ngầm sâu trong bóng tối, phải có đến hơn chục thế hệ dị nhân tài năng phát triển từ đây. Bọn dân thường thì chẳng nói, nhưng các chính trị gia, các nhà tài phiệt, chủ tập đoàn lớn, không ai không muốn cho con em mình được trở thành cường giả.
Khi trước dị năng là một thứ quý hiếm, nên nó bị giấu kín và rất được thèm khát. Nhưng khi mọi chuyện đã phơi bày ra ánh sáng, sức mạnh lại càng là thứ nhất định phải có để một người khẳng định vị thế của mình.
Người thường chỉ biết đây là một ngôi trường uy tín, nhưng còn các bậc tai to mặt lớn, các ông hẳn đã nắm rõ về cái lịch sử thâm sâu của ngôi trường mới tin cậy gửi con vào một nơi như thế. Nhưng niềm tin của các ông lung lay dữ dội khi biết được con cái mình có khả năng sẽ bị một đám mồ côi mồ cút quất cho gãy bốn răng hàm, hai răng cửa chỉ bằng một cái tát...
Đấy là tai tiếng Vile đã gieo rắc. Giờ hắn nổi như cồn.
Mới vài tháng trước có tin đồn động trời đi với tiểu thư Spike Rosered, rồi quan hệ mờ ám với tiểu thư Ekaterina Lily, xong nghe đâu lại còn là bạn nhậu của Kassa với Vladimir nữa... Chính phủ đã phải hết sức lên tiếng lấp liếm, dựng lên những tin đồn và chửi rủa kịch liệt những thằng dựng tin đồn khác để che giấu thân phận của hắn. Thế là hắn đỡ nổi, người ta quên hắn trong một thời gian.
Giờ thì khác rồi.
Ngay ngày đầu tiên đi học chính thức, Vile đã là tâm điểm của sự chú ý. Bạn học hay tiền bối, Thể Thuật Sư hay Phép Thuật Sư, tất cả đều dành một giây ngưng tụ ánh mắt trên người hắn. Tin vịt cứ truyền tai nhau rè rè như một đám ve muốn nhức cả đầu.
Nhưng tất cả những cái ấy còn có thể tha thứ được. Đằng này, vì hắn đeo khẩu trang còn thằng Constan đi cạnh thì không, nên người ta chắc như đinh đóng cột Rosered là bạn gái cậu, còn thằng Vile đi ăn hôi theo thôi.
"Đ*t mẹ."
Nhìn sắc mặt sa sầm như muốn nói hai chữ có dấu nặng, Constan khều nhẹ vai hắn:
-Từ mai mày để Rosered vào lớp một mình đi, chứ thế này không ổn.
-Ừ, ừ, có lí...
-------------
Mấy ngày trôi qua, Constan nổi tiếng là soái ca lãng tử nhất trường. Lí do vì sao ư, Thiên Thần có một thứ được gọi là "Hào quang", nó là một quầng năng lượng nhẹ tỏa ra quanh cơ thể. Nếu đẳng cấp quá cao như Yupia, thì nó sẽ trở thành một thứ ánh sáng thanh tẩy có sát thương khủng khiếp, nhưng với Constan thì chỉ làm cho cậu trông thật là ngầu thôi.
Chưa kể cậu cũng khá đẹp trai chứ, cái này không phủ nhận. Và cậu còn là một người dễ gần, nói chuyện cuốn hút, thân thiện cũng như hay giúp đỡ, nên chỉ một thời gian quá ngắn đã tạo dựng được fanclub cho mình.
Vile cũng na ná như vậy, nhưng FC của hắn rất ít người, hầu hết là bọn lông bông trong xã hội, cuồng đánh đấm nên lấy hắn - thần tượng - làm cái cớ để ra tay mà vẫn có người đổ lỗi cho. Thực sự, từ lúc vào trường đến giờ, hắn đã quất cho không dưới một trăm thằng ra bã vì nhiều thứ tội linh tinh khác nhau, mà chủ yếu là tìm đến hắn cà khịa.
Trong trường hầu hết là bọn có đầu óc, nên muốn đánh cho sướng tay hắn phải ra ngoài. Bởi thế, danh tiếng của hắn, phải ra bên ngoài mới thật là nổi.
Nhưng còn một điều nữa cũng gây tò mò. Thứ nhất, hắn chẳng bao giờ bỏ khẩu trang ra cả. Hắn ăn trưa một mình. Thúc hắn thì hắn chửi, mắng hắn thì hắn đấm, cả giáo viên lẫn học sinh không ai dám đụng vào cái bí mật kinh thiên ấy bao giờ.
Thứ hai, mặc dù có tính cách đối lập hoàn toàn, nhưng Constan và Vile vẫn thường xuyên đi về chung, làm đầu óc của nhiều đứa cứ tưởng tượng ra bậy bạ, mặc dù chuyện đó sẽ không thành hiện thực bao giờ. Hai người chia tay ở một ngã ba, nơi mà Rosered cũng chia tay các bạn tại đó, để Vile và cô tiếp tục sánh bước về nhà. Cái này thì không ai biết.
Và đó là chuyện cho đến ngày hôm nay...
-----------
Hôm nay toàn khu Pháp Sư đi thực hành, một nửa quân số trường bay biến. Vì phải giết thời gian, và cũng để cho Rosered vui vẻ với những người bạn mới, Vile tiếp tục đi học Thể Thuật như bình thường.
Hắn vào lớp. Vẫn những ánh mắt sợ sệt quen thuộc, vẫn những cái cúi chào của bọn fan ất ơ vạ vật, vẫn thấy thầy giáo biết hắn đi muộn mà đứng im re không giám ho he trên bảng, hắn thở dài và đi vào vị trí.
"Chán hết sức."
Giống như Demon ngày xưa, có lẽ hắn lúc này cũng đang truy cầu một đối thủ xứng tầm đây. Nhưng trong cái lớp giẻ rách này thì không thể nào bói đâu ra được, nên hắn quyết định sẽ gục mặt xuống bàn và đánh một giấc gọn.
...
Reng....! Reng...!
-Hết giờ rồi, về thôi!
-Khò khò...
....
-Ê bây ơi có biến lớn!! Ở CLB nhu thuật đang đánh nhau to!!
-Khò khò...
....
-Bây ơi, gái xinh vãi cả đái! Tao phọt hết máu mũi rồi bây ơi~!
-Khò khò...
....
-Ê, mày nghe gì không? Ẻm là bạn Rosered đấy, ai đánh thắng ẻm sẽ làm quen được với một lúc cả hai luôn!
-Khọt?!
Vile từ từ mở mắt, ghé tai vào cửa sổ:
-Thế à?! Ghê vại... Nhưng mà làm sao được bây giờ, ẻm nãy giờ chém toạc móng giò mấy chục đứa rồi...
-Để tao! Tao sẽ hốt cả hai em cho bọn mày coi!
"Hốt cả hai nghĩa là... BAO GỒM CẢ ROSERED?!" Vile trợn trắng tròng mắt, sực tỉnh giấc vàng, lao vèo vèo như tên lửa về hướng CLB nhu thuật.
-Đợi đã!!
Hắn xô cửa xông vào kêu ầm lên. Giữa võ đài, hai đấu thủ đang chuẩn bị lao vào cũng khựng lại.
Vile liếc lên sàn đấu, đánh giá một lượt. Đúng, có gái xinh, mặc dù cô che kín mặt đằng sau lớp mặt nạ bảo hộ, nhưng hắn không có mù. Tiềm lực của cô rất lớn, chắc thuộc tầm Tứ Môn. Đối thủ là một tên to cao lực lưỡng, nhìn đúng thật là rất lực, cũng thuộc Tứ Môn Cảnh, nhưng sơ sơ có thể nói là chuyển động khá chậm chạp...
Như một cục đất biết đi. Kèo đấu này hắn cược 500% cô gái kia sẽ thắng, nhưng lỡ mà thua - giả sử "Nếu như đôi tròng của tao đã đến hồi vứt vào sọt rác" - thì Rosered sẽ bị hốt mất, dù hắn chẳng biết ai đề ra cái luật đấy bao giờ. No mất ngon, ghen mất khôn, IQ 183 thì cũng thành Trương Sinh thôi.
-Mày là ai? Mày muốn gì?
Tên to con lên giọng hỏi. Ồ, chết mẹ, lao nhanh quá quên đeo khẩu trang, ai nấy được dịp chiêm ngưỡng cái bản mặt full HD không che của Vile rồi, nhưng may quá chẳng ai nhận ra hắn.
"Thôi kệ không sao, dùng bóng tối sửa giọng đi tí..."
Hắn cất giọng thật trầm:
-MUỐN ĐÁNH VỚI CÔ ẤY THÌ THỬ THẮNG ĐƯỢC TAO ĐI ĐÃ!
"Ok, tạm ổn."
-Mày nói sao?
Thằng khờ trên võ đài tức cười hỏi lại. Nhìn cơ thể Vile chìm trong bộ đồng phục trắng đen là gầy đét, thêm cái chiều cao mét tám khiến hắn trông càng trơ xương. Để mà đấu với một kẻ lực lưỡng như thằng đầu đất này, hắn chắc chắn không thắng nổi.
Ai nấy ném cho hắn ánh nhìn quan ngại và khinh bỉ, "Hừ, cái thứ mờ mắt vì gái! Mày định lấy le kiểu gì sau khi bị quất cho vào viện? Nông cạn!"
-Tao nói sao, mày không nghe rõ hả? Đánh với tao! Thắng thì mày mới có tư cách đấu với cô ấy!
Vile ra cái bộ fan cuồng, kiên quyết không để tiểu thư nhà mình lọt vào nanh vuốt của ác thú. Vẻ mặt là thế, nhưng thực tình hắn đang ngứa tay lắm rồi đây.
"Dù ta còn chẳng biết con nhỏ nào đang đứng trên võ đài kia cơ mà... Thôi kệ!"
-Được, nếu cậu muốn thì tôi cho phép.
Nhận vật cứ-tưởng-mình-là-chính của chúng ta cuối cùng cũng lên tiếng cho phép hắn tùy ý vào đánh đấm. Bản thân cô nhảy lộn vòng một cú đẹp mắt khỏi sàn đấu, kèm theo biết bao tiếng hú hét rợn trời.
Vile được thể lấn tới, lập tức nhảy vọt vào trong tích tắc, không gian bị xoắn vặn kịch liệt tạo ra một tiếng "ầm".
Cả phòng đấu bắt đầu im lặng.
Hai người đứng cách nhau hai mét, tay đan thành quyền, đứng thủ thế. Vài tiếng thì thào nho nhỏ vang lên:
-Ê, thằng tóc trắng kia... Đang cười à? Mồm nó nhếch lên coi rợn quá.
-Có khi nào nó là thằng Vile không nhỉ?
-Bậy nào! Thằng đó chắc còn ngáy khò khò trong lớp; với cả trường này thiếu đéo gì người nhuộm tóc trắng!
-Ê ê đánh kìa, im đi bọn mày!
Ba tiếng kẻng vang lên bắt đầu trận đấu.
Vile đứng lùi lại, vầng trăng lưỡi liềm trên mặt hắn ngày càng lộ rõ ràng hơn. Một trận đấu, dù không làm hắn thỏa mãn thú vui giết chóc, nhưng cũng làm máu xộc lên não khiến hắn hưng phấn.
-Ráng mà đỡ một đòn của tao nhá, thua sớm mất hay.
-Mày im đi!
Tên đối thủ lực lưỡng bị ánh mắt sắc lẹm và nụ cười tàn ác của Vile dọa cho chết khiếp, nhưng nghe một lời khiêu khích, vội vã xông lên, khí vận tụ lại quanh người thành một lớp giáp.
-Kim cang thể!
-Nhu quyền pháp, thông thiên chỉ thuật!
Với những lời niệm chú rất củ chuối, Vile chìa một ngón tay ra, móc từ dưới cổ họng đối phương hất lên.
ẦM!!
Sóng xung kích điên cuồng trong chốc lát bạo phát khủng khiếp, đem cả thân hình lực lưỡng quăng lên trời hàng nghìn mét, đục một lỗ to tướng trên mái vòm.
Ai nấy im thin thít, lạnh hết người. Nhưng nụ cười của Vile chưa tắt.
-Thằng nào tiếp theo?
-Để ta!
Trái với dự đoán của tất cả mọi người, chính cô gái mà đồn đại là "bạn Rosered" lại quyết định đấu với hắn. Trong chốc lát Vile cứng đơ, rồi hắn đáp:
-Không, tôi không thể làm hại cậu được.
Nếu hắn mà đánh, chẳng hóa ra nãy giờ hắn toàn làm trò hề à.
-Vậy cậu cho hỏi, tôi tên là gì?
"ĐÙ! SAO NÓ KHÔN THẾ!!"
Vile đứng lặng hồi lâu, lòng bâng khuâng một chữ "LAG".
-...
-Nãy giờ cậu làm vậy chỉ vì lo cho tôi đúng không? Cảm ơn, nhưng tôi không cần sự thương hại của một người dưng như cậu! Lập tức vào đánh nghiêm túc đi! Kẻng đâu, gõ!
Mệnh lệnh được đưa ra, ba tiếng kẻng vang lên, cô gái thấy hiệu bắt đầu, thủ thế sẵn sàng. Nhưng Vile vẫn đứng rất thản nhiên, hắn đút một tay vào túi quần, một tay xoa cằm nghĩ ngợi.
-Cậu có đánh không đây? Đừng có xem thường phụ nữ!
-Biết rồi! Đồ lắm mồm! Đánh là được chứ gì, chậc!
Hắn tức mình gắt lên, tay phải đưa về phía trước. Khó chịu trước vẻ khinh địch của hắn, cô gái lập tức lao lên, nhưng thình lình bị một lực đạo kinh hoàng đau đớn thấu xương, trong tích tắc gánh chịu mà bị quật thủng sàn, đập lưng xuống đất.
-Ngừng tay! Thắng thua đã ngã ngũ! Không được đánh tiếp...
Bùm!
Vile chém một đường giữa không khí, anh trọng tài tội nghiệp bị quật một cú bay thủng tường xuyên ra ngoài sân.
-Tao có nói là đánh tiếp sao, thằng đần? Im mẹ mày mồm đi, ngứa cả tai...
Hắn quay bước khỏi sàn đấu. Nhưng cô gái vừa bị hắn đánh bại, dù sức lực bị rút đi kiệt quệ, vẫn cố gắng ngồi bật dậy nắm lấy cổ tay hắn.
-Đéo gì nữa?
Bằng chất giọng hằn học, chất giọng thật của mình, Vile hỏi lại với một sự chán chường ánh lên trong mắt.
-Cậu... là ai?
Dù biết nghe chất giọng thật của hắn, ai nấy đã ngờ ngợ, nhưng cô vẫn cố hỏi thử.
Hắn rút khẩu trang trong túi ra, đeo vào. Cả phòng đấu chết lặng.
-V...Vile?!
-Mày khôn ra rồi đấy.
Hắn giật tay cái phứt, chậm rãi bỏ ra ngoài.