Vào phòng.
Đúng là một nơi sang trọng bậc nhất chỉ dành cho những ông chủ giàu có. Kakuzan năm xưa đã không sai lầm khi thiết kế Kaspakov là một kẻ cuồng công việc hơn bất cứ cái gì trên đời, để bây giờ, kiếp sau của hắn - Vile - được hưởng phúc lây. Thằng cha tính xa thật.
Căn phòng rộng chừng hai mươi mét vuông, nhưng còn chia ra nhiều khu khác nữa, nên trước mắt chưa thể tính chính xác được. Sàn nhà lót thảm lông thú, trên trần treo một chiếc đèn chùm pha lê, nhàn nhạt tỏa ra sắc vàng cam lãng mạn. Cách bố trí nội thất cũng khá thoải mái với một chiếc sofa lớn ở góc phòng, hai ghế đệm nhỏ phía đối diện, và cửa thông sang hai phòng ngủ cạnh bên.
Nhìn giống một căn nhà biệt thự bình thường thôi, nhưng mục đích của nó thâm sâu cỡ nào phải vào phòng ngủ mới biết được.
-Woa, đẹp đấy.
-Ngươi thích sao? Nhớ không lầm gu của ngươi là style kinh dị tối om gió rít cơ mà?
-Ừ thì đúng. - Vile gật đầu thờ ơ - Nhưng cách bài trí này xem chừng cũng đẹp. Thôi, ta đi thay quần áo trước, mặc ướt sũng như này khó chịu bỏ cha.
-Được rồi, bọn ta chờ.
Kaspakov và Marina ngồi xuống chiếc sofa lớn. Anh với tay lấy một chai rượu thủy tinh kín mít không có nhãn mác để trên bàn, rót ra hai ly. Màu hổ phách tràn ngập, hòa với ánh sắc vàng cam của căn phòng, thực sự vô cùng sang trọng và...
...DCM thèm VCL.
Anh đưa cho cô một ly:
-Uống không?
-Xin lỗi, ah, t... à, cháu... Không biết uống rượu.
-Hmm, trẻ con hử?
-Vâng.
"Lão già mặn dễ sợ... Cơ mà, ổng cũng là trẻ con còn gì?"
Anh nhấp môi, rồi chép miệng. Nãy giờ cứ luẩn quẩn trong đầu anh một cái ý nghĩ, nếu Vile thuê con nhỏ này đến đây, vậy hắn đang đối xử với Rosered ra sao? Mà nói đi nói lại, cũng khó mà tin cảnh hắn đến phố đèn đỏ thuê gái được; anh cứ nghĩ Chúa Quỷ sẽ chân ướt chân ráo đến đây với vẻ mặt cao ngạo và một lời kiểu: "Thế mày có cái gì hay, cho ta xem?" và lúc đó một dàn gái ở bên trong phòng ngủ sẽ bắt đầu tiến ra.
"Kế hoạch thế là hỏng bét, trời ạ... Nhưng đích thân ổng thuê thì mình cũng không biết chắc con ranh này thực lực thâm sâu cỡ nào được! Khỉ gió!"
Anh uống thêm hớp nữa, lần này thì: "Chà, ngon! Hàng giấu có khác!"
Trong khi đó Vile thay quần áo xong, đứng ở cửa phòng ghé mắt nhìn vào. Marina thì hắn không quan hệ gì rồi, nhưng nếu là người của Kaspakov chắc nãy giờ hai người cũng phải bàn bạc chuyện gì đó rồi chứ? Ở đâu cái thể loại, chủ ngồi tu rượu ừng ực, tớ ngồi khép nép cứ như đến nhà người lạ không bằng.
"Rốt cuộc thì cái gì đang xảy ra đây?"
Hắn quyết định bước vào.
-A! Vile, xong rồi hả?
-Ừ, giờ sao? Cái công việc hay mà ngươi định chỉ ta là cái gì nào?
-Ngươi chắc biết rồi đúng không? Đây là phố đèn đỏ. Thấy Rosered than phiền chuyện ngươi dạo này chán đời nên ta định cho ngươi test thử phong cách sống mới, ai ngờ ngươi hội nhập cũng nhanh vãi ra. Vậy thì, công việc hay ấy, có lẽ ngươi nên làm xã hội đen bảo kê khu này. Rắc rối thì nhiều thôi là nhiều, ta đảm bảo đánh không đã tay không trả lương...!
-... Mày nói thế là ý gì?
-Hử?
-LÀ ROSERED BẢO NGƯƠI ĐƯA TA ĐẾN CHỖ NÀY?!
Hắn gào toáng lên, hai tay túm lấy cổ áo Kaspakov, mắt trợn trừng, phút chốc xung quanh tỏa ra tử khí điên cuồng, dọa cho Marina sợ chết khiếp.
-Không! Đéo!... Khụ! Bỏ ra!
-Giải thích rõ ràng đi!
-Hừ... Ta chỉ biết nhỏ nói ngươi chán đời thôi, ok? Vụ này do ta sắp đặt.
-Được rồi, coi như tại ta không hỏi kĩ rồi mới đi... Thôi thế này, ngươi đừng nói gì với cô ấy cả, rõ chưa? Ta về đây.
Hắn tụ bóng tối dưới chân, phóng liền ra một chùm tơ đen ngòm.
-Ê, khoan đã, còn con bé này?
-Nó thì làm sao?
-Ngươi không đưa nó theo sao?
-Mày dở à? Nó là người của ngươi mà ta đưa đi theo làm gì?
-Không phải người của ta!
-Thế là của ai?
Hai thằng hướng mắt về phía Marina, vẻ mặt sa sầm. Cô vội vã xua tay, bình tĩnh giải thích chuyện.
-Ra thế, ngươi sợ đến nỗi nói không nổi à...
-Thì vì cậu quá mạnh, lại còn đi với chú ấy nữa...
"Chú ấy" ở đây là chỉ Kaspakov, hiện đang là một thương gia 30 tuổi. Anh nổi tiếng thì khỏi bàn.
-Ta không thích bị gọi là "chú" nha, liệu hồn mày đấy.
Vile xoa cằm, "Mà nhắc mới nhớ, lúc vừa gặp ngươi bị ném qua cửa sổ, thế là tại sao?"
Hiểu được ánh mắt của hắn, Marina vội đáp:
-Thực ra chuyện dài lắm... Nếu hai người không phiền, tôi có thể chia sẻ một chút chứ?
-Nói đi, ta đang nghe.
-----------
Như vậy, cuối cùng Vile cũng tìm được công việc gì đó cho não bộ của hắn.
Chuyện là thế này...
Marina vốn là học viên khu Phép Thuật. Cha mẹ cô làm quản lí một chủ quầy bar ở Chukchi nên thi thoảng, ví dụ như cuối tuần, cô có thể mua vé đi tàu về thăm gia đình. Nhưng không bao lâu sau khi vào học tại Irina, một kẻ lạ mặt đã đến bắt cóc cha mẹ cô, đổi lấy một yêu cầu cô phải làm phục vụ cho quán hắn.
Ban đầu thì cô nghĩ cái này chỉ là do một tên gàn dở có năng lực mạnh, muốn làm kinh tế nhưng lại đang thiếu hụt nhân lực thôi, nhưng sự thật thì không phải.
"Đây đúng là địa ngục...!"
Lần đầu tiên cô đến làm phục vụ bàn, cô đã sốc trước những cảnh tượng mình nhìn thấy.
Trong một khách sạn xa hoa bậc nhất, trong một căn phòng lộng lẫy bậc nhất, những cô gái trẻ - hầu hết là còn quá trẻ - phải mặc những bộ đồ cắt xẻ quá sức tưởng tượng, nói chuyện với nhau và với khách bằng những thứ ngôn ngữ hết sức khiêu dâm. Không việc gì làm trong này không khiến người ta liên tưởng đến cảnh đồi bại và tệ hại nhất của thế giới.
Vẫn biết Chukchi là một khu phố nằm trong sự bảo kê của xã hội đen, nên bọn tổ chức rất tinh vi đã lựa chọn những người vốn không bao giờ dám đi nhờ cậy sự giúp đỡ của xã hội đen, đó là học sinh. Một thảm cảnh kinh hoàng cho giới trẻ hiện nay.
Marina từng chứng kiến những người thậm chí còn trẻ hơn cả mình, vì không dám phục vụ những ông khách cục súc và đồi bại mà bị đánh đập dã man không thương tiếc. Cô muốn chiến đấu chống lại bọn chúng, một phần nữa cũng vì cha mẹ, mặc dù năng lực của cô chỉ là quan sát, không thể biết rõ được thế lực nào đứng giật dây ở phía sau.
Nhưng mà cho dù thế, vì tư tưởng chống đối, cô đã bị tên trùm của tổ chức - tức kẻ đã ra lệnh bắt cóc cha mẹ - trực tiếp đến gặp và biến cô từ một Pháp Sư thành một Thể Thuật Sư, điều mà người ta có thể coi là không có khả năng! Cái tác hại kinh hoàng này nhắc nhở cô về việc cô chưa có đủ sức mạnh để chống lại bọn chúng.
Và thế là, ở Irina chiều nay, cô đã tuyên bố thách đấu lần lượt những kẻ mạnh nhất trong trường để tìm ra một người có thể cùng mình lật tẩy bí mật của bọn tổ chức, nhưng quá là đáng thất vọng. Kẻ mạnh nhất mà cô tìm được, thì hóa ra lại là Vile, một thằng vô danh tiểu tốt ưa bạo lực mà cô có gặp hồi đầu năm. Hắn cũng đẹp trai vừa đủ để trà trộn vào chỗ cô đấy, nhưng hắn đáng sợ quá, nên Marina không dám mó vào.
Vậy là tối nay, thằng trùm đến chơi thật, và trong lúc say hắn đòi cô chịch nhau với hắn. Cô không làm, thế là bay ra ngoài cửa sổ.
Một trong số các đệ tử của hắn, chẳng biết làm hắn không hài lòng hay gì, cũng bị quăng ra ngoài cửa sổ nốt, và bây giờ thì đã nằm gọn trên bàn thiến súc vật của Kaspakov.
------------
-Một câu chuyện li kì. - Vile phán sau khi kiên nhẫn nghe hết tất cả.
-Khá khó ngờ là mấy thằng ranh con đó đang giở trò láo lếu ngay dưới chân ta cơ đấy! Bọn này gan thật!
Dù ra cái vẻ hằn học thấy rõ, nhưng Kaspakov không gọi cảnh binh gô cổ bọn tổ chức lại ngay, mà còn liếc thái độ trên mặt Vile. Một mắt hắn nhếch lên, miệng cười hiền hậu chưa từng thấy.
-Ngươi định làm gì?
-Hừ... Tùy ngươi muốn làm gì thì làm,... Còn ta đang tính chuyện đổi gió một phát!
-Đổi gió?
-Ngươi có biết bọn xã hội đen nào đứng ra bảo kê cho Chukchi không?
-Có, chúng nó làm việc cho ta mà. Ngươi định tham gia sao?
Tròng mắt hắn sáng lên từ từ.
-Ờ! Tiện thể cải tổ nội các luôn!
-------------
-Đây là một ý tưởng rất tồi!
-Kệ mẹ nó! Ngươi muốn thắng tội phạm thì trước hết phải vào vị trí của một tên tội phạm đã!
-------------
Nửa đêm, khi mà nhịp sống của Chukchi đã lên đến hồi thăng hoa đỉnh cấp nhất, phố phường bắt đầu im lặng và khách sạn bắt đầu tắt đèn, hai bóng người bước ra khỏi tòa nhà nơi Kaspakov vừa đón tiếp Chúa Quỷ.
Một người là phụ nữ, mặc bộ jeans khá sành sỏi, hông đeo kiếm, mái tóc nâu bồng bềnh phủ qua hai mắt. Người còn lại dáng cao và gầy, trùm đồ đen kín mít, khẩu trang sắt đeo trước mặt như một cái động cơ. Hắn để găng tay, hết.
Hai người đi bộ một quãng, tới vị trí của một hộp đêm như đã có hẹn trước.
RẦM!!
Ai nấy giật mình khi cửa bị đạp tung. Người bên trong vẫn đang ăn uống, vẫn đang hát hò, nhảy múa thác loạn các thứ, vội vàng giật mình khi hai tay anh chị đứng sừng sững trước cửa.
-Bọn mày là ai?
Marina có vẻ đang định trả lời, nhưng lập tức cái động cơ bên cạnh quát lên những tiếng điếc tai:
-BỌN TAO LÀ MƯỜI TÁM ĐỜI TỔ TÔNG NHÀ CHÚNG MÀY! THẰNG NÀO ĐỨNG ĐÍT TỪ DƯỚI LÊN CỦA CHỖ NÀY, RA ĐÂY TAO THÔNG!
-Mày....! Mày điên rồi à!
Vile lao vù khỏi vị trí, xáp tới kẻ vừa lỡ lời thốt lên cái câu ngu xuẩn kia, bóp cổ hắn hất lên, đầu cắm cái "rầm" vào trần nhà.
-Nó chơi lớn thật kìa...!
-Có nên gọi boss không?!
Người ta bắt đầu nhốn nháo hỗn loạn, một chút thôi vì cảnh tượng này đã quá quen thuộc rồi.
-Thứ như mày không cần đến sếp phải ra mặt! Mọi người hãy cứ thưởng thức tối nay, bọn tôi sẽ đích thân dọn dẹp mớ rác rưởi này!
-Khaaaa, để xem thằng ranh nào mới là rác rưởi?! - Vile cười một cách kinh tởm, chẳng nhìn thấy mặt cũng biết hắn đang cười điên loạn - Chúng mày tự nhận là bảo kê cho hàng hóa của Chukchi, vậy đấy thế mấy đứa học sinh cấp hai cấp ba, bán dâm như bán dép, sao chẳng đứa nào chõ mồm vào một lần đi?!
-Mày...!
Hắn đập hai tay vào nhau, xung lực bùng nổ phát ra, tạo thành một vùng kịch chấn phá tan cả cái hộp đêm từ trong ra ngoài.
-Dừng lại!
Lúc bấy giờ mới có một gã trung niên lật đật chui từ dưới tầng hầm lên.
-Ngông cuồng! Ngươi biết chuyện gì về khu phố này mà dám suy diễn như thế?!
Thấy sức mạnh của đối phương, lão chỉ đứng từ xa mà quát. Nhưng Vile như đọc hết mọi suy nghĩ của lão, hắn vừa cười vừa nói mà như thét:
-ÔI CHÀ, TA BIẾT ĐẤY, CÒN BIẾT RÕ LÀ ĐẰNG KHÁC! MẸ! THẰNG KHÚ ĐẾ HỢM ĐỜI NHƯ MÀY, CẢ NGÀY RÚC TRONG CÁI Ổ CHÓ CỦA CHÚNG MÀY, BIẾT THẾ ĐÉO NÀO ĐƯỢC SỰ TÌNH BÊN NGOÀI, HỬ?!
Hắn vỗ tay vào nhau một lượt nữa, lần này xung lực phát tán bị một lực vô hình điều khiển, nhắm vào chỗ lão già, đem tất cả đất đá xung quanh đánh nhuyễn ra như cám. Toàn bộ nửa dưới không có gì của lão bị phơi ra rành rành trước mặt bàn dân thiên hạ.
Xung quanh hú hét như điên, bỏ chạy tán loạn.
-Ta tuyên bố! Băng... ơ bỏ mẹ, băng chúng mày tên gì ấy nhỉ? Mà thôi kệ, là đéo gì thì từ nay tao cũng cho giải thể! Đây là boss mới của thế giới ngầm Chukchi: Satoyama Marina!!
Cô giật mình đánh thót. Nhưng sự lỡ rồi, hắn mà đã chốt hạ thì chỉ có Tác Đại Đế mới thay đổi được. Cô nên bắt đầu chấp nhận số phận của mình thôi.