Olesya toàn thân run rẩy kịch liệt. Nguồn năng lượng hắc ám Vile truyền vào là quá tải đối với bất kì lõi năng lượng của ai chưa khai mở được đủ chín cổng ma lực. Nhưng cô sẽ không thể nào chết ngay được, vì nguồn năng lượng quá khổng lồ đã bẻ cong mẹ nó giới hạn sinh học của con người rồi.
Hay nói cách khác, giờ cô chỉ là một thực thể ma thuật mà thôi.
-Kuh... Ah... Cảm giác này...
Vile trầm ngâm đứng nhìn tác phẩm của mình. Chiêu thức truyền ma lực cũng dễ sử dụng, chẳng tổn hao mấy phần nghìn sức lực, nhưng sao con bé này có vẻ quá tải vậy? Hắn không thể hiểu nổi.
-...Sướng quá...
-Mày phởn vừa thôi!
Hắn đang ngóng chờ một lời bình luận kiểu, "Thật kì lạ", hay "Em cảm giác tràn đầy sức sống", hoặc cũng có thể là "Ma lực sao nhiều lên bất ngờ?"... Nhưng cái đánh giá này hắn cóc cần.
-Đánh luôn đi! Mẹ! Tí tởn cái gì!
Olesya vội chú tâm vào mục tiêu. Thiếu nữ cưỡi rồng đứng trên mặt nước vẫn đang chăm chú quan sát hai người. Năng lượng lưu chuyển trong người Vile hầu như không có mấy, chỉ phảng phất chút ít trong đôi mắt tím mà thôi. Nhưng của cô bé kia, ma lực lại rất nhiều, có thể nói so với chính cô cũng không sánh được.
Tuy trông cô bé khá nghiệp dư, thiếu nữ cưỡi rồng hoàn toàn có thể đánh bại, nhưng nhiệm vụ của cô là nhắm vào tên tóc trắng đứng đằng sau kia. Hắn chẳng mạnh chút nào, nhưng chỉ bằng một cái chạm nhẹ có thể kích phát ma lực lớn đến như vậy, chắc chắn đem về sẽ rất hữu dụng.
Chẳng thà đàm phán một chút đi.
Olesya chuẩn bị lao lên, bất chợt thiếu nữ kia giơ tay, ra hiệu đình chiến.
-Chủ nhân?
Hắn đặt tay lên vai cô bé.
-Ngươi có phải là Kakuzan?
Hắn quay lưng bỏ đi, kéo Olesya theo:
-Bỏ đi, chúng ta nhầm người rồi.
-Tên kia! Ta nói ngươi đó!
Cô bé ngước mắt lên nhìn hắn, "Thật không ạ?"
-Thật mà, anh thề. Cô ta tìm Kakuzan chứ có phải Vile đâu, đúng không? Anh là Vile cơ mà.
-TÊN KIAAAAAA!!
Con rồng nghe lệnh, lướt một đường điệu nghệ, đáp thẳng xuống trước mặt Vile và Olesya. Xung quanh người ta bu vào như kiến, chắc không nhầm nhọt được rồi.
-Ta nói ngươi đó, có nghe không hả?!
Hắn kéo băng vải lên che hết mũi, cười.
-Nghe, nhưng ta không biết ai là Kakuzan cả. Thông cảm nhé, I love you = Djt me may.
Lẽ tất nhiên cô không hiểu vế đằng sau, chỉ biết cái tên này vừa mới gặp đã tỏ tình trước mặt bàn dân thiên hạ, quá lộ liễu. Bất giác mặt cô đỏ bừng.
-Ng... Ngươi nói gì?
-Nói gì đâu? Ta không phải Kakuzan, có vậy thôi.
-Câu sau cơ!
-Ui dà, khẩu hiệu vui ấy mà, ngươi đừng để ý... Djt me may.
Cô không hiểu câu đó nghĩa là gì, nhưng nghe nó thật là kích thích. Chết đứng người nhìn Vile dắt Olesya ra khỏi đám đông, suốt một lúc lâu cô không nói được gì cả.
------------
-Kuha! Game dễ vờ lờ.
Về đến nhà, Vile buông câu cảm thán, rồi ngồi phịch xuống ghế. Olesya vẫn tưởng với cái khả năng vung tiền như nước thì hắn sẽ ở một nơi sang trọng như nào, ai ngờ nhà hắn chẳng khác là bao so với một cái chuồng lợn hai tầng.
Đáng lẽ cô sẽ nghĩ hắn là lừa đảo đấy, nhưng nguồn năng lượng kinh khủng hắn vừa truyền vào người cô thì không thể nào làm giả được. Có nghĩa là, hắn giống kiểu một tay cao thủ ẩn danh hay gì đó, có bạn bè toàn là đại gia. Như vậy hợp lí nhất rồi.
Cũng chẳng sao. Ở nơi giản dị thế này khiến cô nhớ lại ngôi nhà cũ mình từng ở.
-Eeeeeh! Anh iu ơi, lâu quá không gặp nè~~~
Olesya vừa vào tham quan bếp, Vile vừa mới chuẩn bị ngủ gục, thì bất chợt một giọng nói trong trẻo thánh thót vang lên. Ừ, giọng của một bé gái.
...
Eugenie!
"Chết mẹ!"
Vile hoảng hồn bật người lên như một con bọ chét, lao như bay vào trong bếp, bế xốc Olesya chạy lên tầng hai. Vừa mới kịp giấu cô vào trong một cố hữu kết giới ma thuật che giấu hiện diện, lập tức ở dưới, cánh cửa nhà bật tung ra. Tham Thực Quỷ Vương (tên mới nghe ngầu không :)) lon ton tiến vào, mắt đảo quanh quất kiếm tìm Vile. "Lạ nhỉ, mình vừa thấy ảnh ở đây cơ mà..."
-Eugenie? Cô làm gì ở đây?
Cuối cùng hắn cũng chịu bước xuống cầu thang. Trong các Quỷ Vương, hắn sợ cô nhất, phần vì cô nàng máu M bất diệt, phần vì hắn không nghĩ ra cách gì để thoát khỏi chiêu thức "lấy thịt đè người" của cô cả. Bị tóm là hết giãy.
-Ưm... Em phải đi xa một chút nên đến đây tạm biệt anh~ Bực mình với tên Kas đó thật, lại đẩy em đến hành tinh xa Trái Đất nhất!
"Cái đó do ta phân công chứ ai..."
-Ừ ừ, tiếc nhỉ... Vậy thì thôi, ta có việc phải đi đây...
Hắn vừa nói vừa ne né người chuẩn bị lách ra khỏi cửa, bất chợt "Uỳnh" một tiếng thật lớn, trên tầng hai khói đen xộc xuống ồng ộc.
-?! Có gì trên kia vậy?
"Chết cha! Tính ẩu, cố hữu kết giới mang ma lực yếu hơn lượng mình truyền vào người con nhỏ đó, nên chắc bị phá rồi! Bỏ mẹ!"
-Để ta lên xem thử! Cứ ngồi đó đi!
Vile chưa đáp được một bước lên cầu thang, giọng Olesya đã văng vẳng vọng xuống:
-Chủ nhân, anh vừa nhốt em vào cái gì vậy, tối quá!
Hắn giật nảy người. Đôi vai hắn thình lình bị ai đó tóm chặt lấy.
-Hehhhhh?! Vile, anh nhốt một con bé khác trong nhà, nhưng không bao giờ nhốt em sao?
Eugenie bất ngờ nhảy vù lên ôm cổ hắn từ đằng sau. Lại nữa, năng lực Quỷ Vương kích phát khiến cơ thể hắn năng thêm khủng khiếp, đến nỗi không thể nào di chuyển nổi.
-Eh... Chờ đã, để ta giải thích...!
-Chủ nhân! Có ai ở dưới đó sao?
Rồi, thầy mẹ nó, đã loạn càng thêm loạn. Olesya bước xuống, tình cờ bắt gặp cảnh tượng Vile đang cõng một cô bé khác rất chi là tình cảm. Nói là "cô bé", nhưng lão bà bà này hơn năm vạn tuổi rồi, nhắc lại cho nhớ đấy.
-Ah... Là... Cháu gái anh hả?
-Bậy nào! Ta là vợ cả!!
-Vớ vẩn!
Vile dồn không biết bao nhiêu nội năng vào tay, rốt cuộc cũng chỉ đủ nhấc cô lên đặt xuống đất.
-Tất cả chỉ là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi! Hai người ngồi xuống nghe ta giải thích!
...
-Vile, ta tới tạm biệt ngươi...
"Lại cả ngươi nữa, Volvox?!"
-...
Cô chết điếng trước cảnh hắn đang nằm trong vòng vây của hai bé gái. Ánh mắt cô thình lình phảng phất một cái gì đó nguy hiểm...
-Không phải như ngươi nghĩ đâu!
-...Đồ lolicon...
Cô vội vã quay lưng bỏ ra ngoài.
-Eh?! Chờ đã! Nghe ta giải thích...! Aaa!!
Hắn chạy đuổi theo, nhưng bị Eugenie níu lại, ngã oạch xuống, vô tình đè luôn cả Volvox ra sàn.
...
-Chồk iuk~~~ Em đến... Hả?!
"Tuyệt, lại được thêm cái bà Serphant. Số ta hết còn gì để nhọ rồi hay sao?!"
Công Chúa Thiên Thần đang chứng kiến một cảnh tượng hết sức hỗn loạn. Volvox bị đè ngửa ra sàn, Vile đang úp mặt vào ngực cô. Eugenie thì cưỡi lên lưng hắn và, Olesya, người mà chưa ai quen biết, thì cũng tham gia vào mớ hổ lốn bằng cách ngồi luôn lên đầu Vile.
Thật kinh khủng.
-Cứ... u... Ta... Serphant...
Chúa Quỷ cố thở ra những tiếng khó nhọc, nhưng thật là tiếc...
-Cho em tham gia nữa!!
Cô lập tức nhảy vào, và với thể thuật huyền thoại của mình, cô dễ dàng bế hết cả bốn người lên ôm vào lòng.
Không tính Eugenie và Olesya là "màn hình phẳng", Vile đang bị kẹp trong bốn quả Ultimate Orbs đến không thể nào thở được. Tầm nhìn của hắn hạn chế đến cùng cực.
-Aye, aye, Vile! Hôm nay cậu có bận gì không, đi chơi với bọn tớ chút... Hả?!
"Thôi xong. Tao chết đây."
Rosered và Lily là những người cuối cùng xuất hiện ngoài bậc cửa. Với cái cảnh thác loạn kinh thiên này, bọn họ thực sự chẳng còn gì để nói.
Vile cố dùng chút sức lực tàn tạ còn sót lại để vươn hai tay ra khỏi không gian toàn thịt, với với về phía hai người, cầu xin một sự giúp đỡ.
Hai người lập tức quỳ xuống bên cạnh, ôm hai tay của hắn, dùng hết sức kéo ra. Nhưng với sức ghì quá kinh khủng của Serphant và trọng lượng không thể đong đếm của Eugenie, tất cả bọn họ chỉ đang tra tấn tinh thần và thể xác Vile đến cực hạn mà thôi.
-Kuh... Khư... Khặc...! Ặc ặc...!
Hắn đã ngỏm.
---------------
Constan làm việc miệt mài với những bản đồ và ma trận của mình đến nỗi quên cả khái niệm về thời gian. Lúc tỉnh ra thì trời đã sập tối, cậu quyết định đứng dậy vươn vai vài cái, trong đầu tính đến việc mời Vile đi ăn một bữa nhẹ. Đã lâu không cùng ngồi đàm đạo sự đời như xưa, hôm nay cậu cũng có một chút nhã hứng muốn thảo luận thêm với hắn.
Bước xuống phòng bếp, thấy nhà tối om, cậu thở dài. "Ừ, phải, hôm nay mẹ đưa em mình đi công tác cùng chứ có ở nhà quái đâu mà nấu cơm. Mình dở hơi thật."
Cậu nghĩ vậy, rồi chuẩn bị ra ngoài. "À mà khoan, chị vẫn ở nhà nhỉ? Có cần nấu cơm cho chị không?"
Cậu quyết định quay trở lại tầng hai, định bụng hỏi chị cậu có muốn ăn tối ở nhà không để còn xử lí. Nhưng một chuyện không tưởng đã xảy ra.
---------
*Đôi lời tác giả: Tự các chế đã đòi tag incest, ta không có chịu trách nhiệm đâu ')*
---------
-Aneki...?
Cửa phòng chị cậu hé mở, nhưng không có chút ánh sáng nào, dù trời đã tối. Constan tò mò tiến lại; không phải để đóng cửa hộ, mà vì cậu đoán mình đang nghe thấy một cái gì đó rất lạ.
-Haah.. Ha...
-Aneki? Chị có ở nhà không?
Cậu hỏi, nhưng nói rất nhỏ, nước bọt nuốt ngược vào trong. Tim cậu đập như trống dồn. Không phải vì cậu sợ có kẻ nào đang ăn trộm, mà nó đã trở thành một phản xạ cực kì khủng khiếp, hình thành từ khi Constan chỉ là một đứa trẻ.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ hắt vào, cậu lén lút ghé mắt vào phòng chị mình, không quên ngước lên đề phòng một xô nước có thể ụp xuống bất cứ lúc nào.
-...Constan... Ah!...
"???? Mình làm gì sai?"
-Em xin lỗi...
Cậu nói lí nhí, nhưng bên trong chả có phản ứng gì cả.
"Hm? Có chuyện gì thế nhỉ?"
Ánh đèn đường chỉ soi cho cậu thấy một nửa căn phòng. Cậu quyết định thò mặt vào sâu hơn, và thấy trên giường chị mình, một cái bóng đen đang vật vã.
-Ahhh!... Constan, chỗ đó... Ah!!... Hah...
Cậu chết lặng. Nếu có đầy đủ ánh sáng lúc này, người ta sẽ thấy mặt Constan trắng bệch như bột vôi.
Chị cậu đang nằm trên giường, quằn quại với một tay chèn giữa hai chân, một tay ôm gối, phát ra những âm thanh kì lạ và liên tục gọi tên cậu. Người ta gọi đó là...
-Ư...! Ưm...! Đừng...! Không phải đó...! Ái!!...
"Lậy trúa, hãy nói cho con biết đây chỉ là mơ... Vile, mày ở đâu, tát cho tao một cái, tao xin mày!"
-Aaaa! Constan...! Chị ra đây!... Á! Á! Á!... Haahh...!
Cả người cậu cứng ngắc. Aneki của cậu nằm nhoài ra giường, nỉ non:
-Constan... Chị yêu em...
-Pfft!!
Cái câu chốt bất ngờ này khiến cậu bất giác phun nước bọt ra đằng mồm. Âm thanh quá lớn làm chị cậu lập tức bật người dậy.
-Ai đó...?!
Constan chạy biến, không dám quay đầu nhìn lại phía sau.
Cậu xông thẳng đến nhà Vile.