Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 88: Tiến vào The Void... Kids



Nhắc lại chuyện binh đoàn Lực Lượng Khởi Nguyên, các bố sau khi nhận thức được lí do sống của mình là gì, nguyện vọng sống của mình là gì, và sống để làm gì, thì đã quyết định vứt bỏ Vile để theo đuổi hạnh phúc riêng tư. Điều đó không có sai, nhưng khi tình bằng hữu vạn năm bay màu vì tình yêu, nó cứ thấy nặng nề trái tim sao sao ấy.


Vile không giống Kakuzan, tất cả bọn họ biết điều đó. Nhưng hắn đang che giấu cái quái gì mới được? Hắn là truyền thừa của bóng tối, mang toàn lực của Chúa Quỷ, trong khi tính cách lại khác xưa đến một trời một vực, lí do là gì?


Drake là người đầu tiên đặt ra câu hỏi này. Cảm xúc và cảm giác, thâu tóm trong bàn tay anh, anh hiểu những gì hắn diễn trò ra trước mặt bọn họ chỉ đều là giả tạo.


"-Ê này, bọn kia đang làm cái gì thế?


-Mấy bác nông dân đang trồng khoai mà thôi, ngươi thắc mắc cái gì?


-Nhìn kinh quá. - Drake chép miệng - Trông như quái vật ấy. Giết sớm đi trừ hậu họa, nhé?


-Ngoại hình thì liên quan gì hả thằng đần? Ha ha! Ngon thì ngươi lao vào chọc mấy bác ấy thử đi, mấy bác lại không vác mã tấu ra chém chết mẹ nhà ngươi giờ."


...


"Sau một chiến thắng trước quân đoàn Thiên Thần, hội Ngũ Quỷ dừng chân trên một hành tinh nhỏ.


Vừa đáp đất, Drake phồng mang trợn mắt quát hỏi Kakuzan:


-Tại sao ngươi để tụi nó bỏ chạy thế? Rõ ràng đưa tay ra chém cái vèo là chết sạch, khỏi lâu nhâu sau này! Ngươi bị sao vậy? Sao lại cản ta?


-Giết bọn đấy làm cái gì? Ngươi có mạnh hơn thêm được tí nào đâu?


-Ngươi không thấy ghét bọn chúng sao?


-Thiên Thần á? Không! - Hắn cười chậm rãi - Ta giết những kẻ muốn giết ta, hoặc làm hại đến những người ta quý trọng, còn lại mặc kệ.


-Ngươi điên rồi!


Drake tức tối bỏ đi, mặc lại bốn thằng bạn ngồi thở dài."


...


"-Aha, Drake cưng, ngươi làm trò gì ở đây? Một mình chống lại toàn bộ Thiên Thần Khởi Thủy?


Serphant ngồi đè lên lưng anh, cười chế nhạo. Anh không thể gồng người lên nổi. Bọn Thiên Thần, chính đám lần trước mà anh định giết, bây giờ đánh anh ra bã như thế này, chỉ vì có một tướng lĩnh của chúng đứng đây. "Mẹ kiếp, ngươi không đến thì ta đã làm gỏi hết lũ ngu này rồi!"


-Trông ánh mắt ngươi có vẻ không phục nhỉ?


-Ta sẽ giết ngươi!


-Vậy thì đứng lên được đi đã.


Anh im lặng. Một lúc, Công Chúa Thiên Thần lại tiếp tục mở lời:


-Đài Phán Quyết đã dựng xong. Ngươi muốn làm tội nhân đầu tiên bị tử hình không?


-...


-Vậy thì đầu quân cho chúng ta. Ta sẽ dạy ngươi cách giết ta. Được chưa?


-...Được."


Drake đã phải bỏ ra hàng nghìn năm để hiểu được tính cách của Kakuzan là chuộng hòa bình. Đó là lí do hắn phát động chiến tranh, cho cả vũ trụ phải khiếp đảm khi nghe cái tên Chúa Quỷ. Hắn muốn tất cả những kẻ thích giết chóc đứng lên đối đầu với hắn để chém đầu sạch sẽ chúng nó, rồi đám người còn lại sẽ tự biết đường mà duy trì hòa bình.


Hắn tốt, theo cách của hắn.


Không giống như Vile, để mặc hoàn toàn cho cảm xúc chi phối, chẳng có chút lí tưởng nào, thuận tay là chém giết bất cứ ai làm hắn khó chịu. Hắn yếu kinh khủng. Hình bóng một vị chiến tướng huy hoàng với ánh mắt sắc lẹm năm nào, không còn nhìn thấy được trong hắn. 


-Kakuzan... Ngươi thật sự đã chết rồi. 


Tàn Thủ Tiên Nhân lẩm nhẩm một cách cay đắng. Anh ước gì năm đó hắn đừng có tự tử đi. Anh cũng ước, những kẻ thức tỉnh trước anh, đáng lẽ nên cho thằng Vile hiểu biết thực sự về câu "Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng cao" đi. Hắn bây giờ tự tung tự tác, như một cái ung nhọt của vũ trụ, vậy mà được các thế lực lớn chống lưng, càng không coi ai ra gì cả. Đáng ghét, thực sự đáng ghét.


-Ta có thể vứt bỏ ngươi và cả vũ trụ của ngươi nữa... Nhưng ta thiết nghĩ, nếu thằng Kakuzan còn sống, chắc nó sẽ nói với ta: "Kiếp sau mà ta sống chó, ngươi phải tự tay kết liễu ta đấy, Drake".


Nói rồi anh đứng dậy, lục dưới gầm giường ra hai bàn tay bị cắt đứt, lấy răng khâu lại. Rồi đây, anh đã sẵn sàng để đi tẩn cho thằng chó khó chịu ấy biết rằng sức mạnh của Kakuzan không phải là để dành cho một kẻ như hắn.


------------------


-Cổng Hư Không...


Vile đứng trước một cánh cổng, mở ra một không gian sáng tối lẫn lộn, sặc hai sắc tím đen, căng thẳng nói. Phantom bên cạnh gật đầu:


-Yeah, chính là nó, một đi không trở lại. Vũ khí của đám Kusarigama lấy năng lượng Hư Không từ đây nên mới mạnh như vậy. Ngoại trừ Wither, không ai có thể tìm đường đến được đây.


-Thôi đi nhanh đi, ta không giữ được lâu đâu. - Ông càu nhàu, kể cả có là Tạo Vật chủ thì thứ này cũng tốn sức nhiều không kém gì nhảy lùi về quá khứ.


-Rồi, đi thôi. Bao giờ về ông nhớ mở cổng nhé.


-Thì tất nhiên. Nhưng đừng có đánh rơi mấy cái ngọc Thệ Ước đó, mất là ta không dò ra được tung tích các ngươi đâu.


Kết quả, Vile, Volvox, Rosered, Berserk, Phantom và Constan quyết định tham gia vào hành trình đục khoét Hư Không. Eugenie cũng đòi đi nhưng Vile cấm, bảo cô phải ở lại thì mới cho chơi SM. Cô gật đầu luôn.


---------------


-Ha, rộng thật.


Phantom ngó nghiêng xung quanh. Cả một khoảng không gian bao la bát ngát, chỉ tồn tại những đám mây khí khổng lồ, phủ đặc một màu tím thẫm. Đây đó rải rác có những siêu tân tinh nổ sáng chói, hay vài hành tinh cũng tím ngầu trôi nổi vô định. 


Nhìn bốn bề ngút tầm mắt chỉ độc một màu tím. Chắc Vile sẽ thích cái chỗ này lắm.


-Giờ, kế hoạch là gì?


-Dễ thôi. Bọn mình sẽ tìm Void, hoặc một thằng nào đấy dưới trướng ổng, miễn là cao cấp một tí, để đàm phán hòa bình. Cố gắng hết sức mà đám phán, đừng có độc ngứa mồm là chửi tung loz người ta ra, hiểu chưa Vile?


Phantom vừa trả lời Rosered, chợt phát hiện có một sự bất thường.


-Vile?


-Ê, mày? - Constan ngơ ngác - Nó vừa đây đi đâu rồi?


-Ngọc Thệ Ước, nhanh! - Chúa Tể Linh Hồn lập tức rút viên đá màu xám của mình ra. Đây là một dạng thiết bị liên lạc sử dụng linh lực của Phantom kết hợp với ma thuật không gian của Wither, cho phép dò tìm vị trí của bất cứ ai đang nắm giữ nó. Mỗi người lấy một màu riêng, của cậu là xám, Vile màu tím, Rosered màu xanh lục, Constan xanh lam, Berserk màu đỏ, Volvox màu trắng.


Nhưng nảy ra vấn đề là, viên đá này trong suốt, và giữa không gian tím lòi như thế này, việc dò ra một cái chấm tròn nhỏ xíu xinh xinh như cái đít muỗi đúng là mò kim đáy bể.


-Chết bỏ! - Cậu đập tay vào trán - Ngu chưa! Sao ta lại để nó đi không biết? Giờ nó là thằng yếu nhất cả bọn, lại còn nóng máu, bốc đồng, chơi ngông, miệng lưỡi độc địa nữa mới chết! Thằng chó này, chẳng biết bị bắt cóc hay bị dụ đi đâu rồi?!


Rosered lộ rõ vẻ lo lắng. Volvox trấn an cô:


-Hắn không chết được đâu, đừng lo. Hắn không phải loại ngu xuẩn đến mức tự lao đầu vào chỗ này mà không có tính toán gì. Chúng ta nên tiếp tục nhiệm vụ trước đã.


Cả bọn nhất trí, và theo chân Berserk tiếp tục khám phá Hư Không.


----------------


"Mẹ kiếp, nhức đầu quá. Mình ngu thật, tự lao đầu vào chỗ này mà không có tính toán gì sất. Giờ thì xong rồi."


Lật lại, Vile sau khi bước qua cánh cổng, vừa nghe lời comment của Phantom về The Void, thình lình bị một cái hố đen nuốt chửng. Nhanh quá, hắn không kịp dùng Ám Tốc, nên cũng chẳng hiểu cái mô tê gì đang xảy ra cả. Có lẽ hắn đã ngất đi một hồi, và bây giờ tỉnh lại trong một căn phòng, có lẽ là nội tạng động vật, vì xung quanh cứ phập phồng lên xuống, vừa nóng vừa ướt.


Hắn đứng dậy, vươn vai ngáp một cái dài, ngẫu nhiên chém gió:


-Oaaaaaa... Thời thế thay đổi, bản ngã con người cũng đổi thay! Tiếc gì cho một buổi hoàng kim điêu tàn đổ nát, khi mà hào quang đã lụi và ánh sáng đã bay xa thật là xa! Vũ trụ này, không gian này, tất cả rồi sẽ chìm trong màn đêm vĩnh cửu của bóng tối mà thôi!


Nhã hứng của hắn là muốn vênh vênh một chút, gáy khét một chút, vì nghĩ rằng mình đang ở chỗ không người. Ai ngờ, vừa mới dứt mồm, sau lưng vang tiếng vỗ tay đồm độp tán thưởng:


-Được của ló!


Vile vội vã quay phắt lại, thấy một thanh niên cao to vạm vỡ, trông cũng ngon zai, đang đứng cười hề hề. "Mày là thằng lào? Muốn dùng dầu hào hay dầu thực vật?"


Hai người đứng đối diện nhau, nhìn chòng chọc một lúc lâu. Thanh niên kia thì, đoán rằng câu hỏi đầu tiên của hắn sẽ như kiểu: "Ngươi là ai?", "Sao ta lại ở đây?", "Đây là đâu?", hay cái đéo gì đó tượng tự như thế. Nhưng hắn, hắn cứ nhìn và chỉ nhìn thôi. 


Phát bực.


-Ngươi nhìn cái gì?


Cuối cùng tức không nhịn được, anh chậm rãi hỏi. Hắn không nói không rằng, quay gót bỏ đi.


Thấy thế, anh vội hốt hoảng, gọi to:


-Ê, tên kia! Ngươi không định hỏi tên ta hả?!


"Hỏi câu này ngại vl UwU"


-Đéo, ta hỏi làm gì?


Hắn đứng lại, nhưng không thèm nhìn mặt anh.


-Ta tên...


-Ta không cần biết.


Nói xong Vile bật Ám Tốc, phi thân vù một cái, bay ra ngoài không gian, cóc thèm cả ngoái đầu lại xem mình vừa thoát ra khỏi thứ tồn tại gì.


-Khoan đã! Đừng đi! Chờ ta!


Thanh niên lạ mặt kia vội vã đuổi theo hắn. Vile gồng người lên, bay vù một cái, lao đi với vận tốc kinh hoàng, làm không gian xoắn vặn kịch liệt. Anh chàng người Hư Không muốn đuổi theo, cũng chật vật thấy mồ, nhưng đây là lãnh địa của anh, anh không phải lo gì về việc dịch chuyển tức thời cả.


-Ê...


Vù!!


-Ê TÊN...


VÙ!!


-NÀY! TA ĐANG NÓI....


ẦM!!!


Một tiếng chấn động đinh tai nhức óc vang lên. Thanh niên vội ngẩng đầu, thấy Vile đã dừng lại trước một lớp kết giới tím ngầu đang bao phủ cả một khoảng không gian rộng lớn. Đây chính là kết giới hạn mức cho lãnh địa của anh.


-Này, quay lại nghe ta nói, ngươi không thể phá được...


ẦM!! ẦM ẦM!!


Hắn đấm, lấy tay trần mà đấm, át cả tiếng nói của anh. Một đấm không được, hắn đấm liền một chục cú. Lớp kết giới chịu một lần lực đã nứt răng rắc, vấp phải sự thiếu kiên nhẫn của Vile, bị oánh thủng tan tác, một cái lỗ to đùng xuất hiện, rồi toàn bộ kết giới khổng lồ sụp đổ.


Thanh niên Hư Không lúc bấy giờ mới há hốc mồm. Cả vạn năm sống trong cố hữu kết giới này, anh chỉ biết nó là thứ duy nhất không thể bị phá hủy. Thế mà giờ đây, kẻ đứng trước mặt anh, đã đấm chay cho nát bét ra rồi.


"Thực lực thân xác này không tệ, he he he... Thể Thuật của ta vẫn OP như ngày nào!"


Chờ cho thanh niên kia ngậm mồm vào được, Vile mới quay lại anh, hỏi:


-Thế? Ngươi muốn nói với ta cái gì nào?


Hắn lắc lư cái đầu, cười, mặt kiểu "Nói ít làm nhiều là phương châm sống của ta"


Anh trợn mắt, kinh hoàng nói:


-Ngươi đúng là... Đồ quái vật ung thư!!