Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 43: 43





Editor: Thienyetkomanhme
Người trong thôn mài dao soàn soạt giết lợn rừng, bên kia, xe rời khỏi thôn, trực tiếp đi về hướng bệnh viện quân khu.

Hứa Thanh Thanh gắt gao nắm tay Thẩm Khang Bình, cả người hoàn toàn lâm vào hoảng loạn, thẳng đến khi tiến vào bệnh viện, Thẩm Khang Bình bị đẩy vào phòng cấp cứu, cô một mình ngồi ở ghế dài bên ngoài mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Hai đời cô cũng chưa gặp chuyện mạo hiểm như vậy, lúc này trừ bỏ cầu nguyện ở trong lòng, cũng không làm được gì.

"Khẳng định sẽ không có việc gì, đừng lo lắng.

" Hộ sĩ trực ban thấy cô bé khóc đến đôi mắt đều sưng lên, thường thường còn có nước mắt rơi xuống, đi qua an ủi hai câu, xử lý vết thương trên đầu gối cô.

Hứa Thanh Thanh ngơ ngác gật đầu, trên thực tế cũng không biết có nghe rõ hay không.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với người chờ đợi thật sự có chút dày vò.

Cũng may, cuối cùng kết quả vẫn tốt, Thẩm Khang Bình trải qua cấp cứu được đưa vào phòng bệnh bình thường.

Nghe bác sĩ nói thân thể hắn tốt, vết thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng, tĩnh dưỡng một hai tháng là có thể khôi phục, lúc này Hứa Thanh Thanh mới yên tâm, liên tục khom lưng cảm ơn bác sĩ.

Thẩm Khang Bình tiến vào phòng bệnh, Hứa Thanh Thanh có thể canh giữ ở bên cạnh.

Cô ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn thiếu niên hôn mê trên giường, bỗng nhiên lại có chút muốn khóc.

"Thực xin lỗi! ! "
Cô nắm bàn tay không có cắm kim tiêm của thiếu niên, trong giọng nói tràn đầy áy náy.

Cô xin lỗi cũng không chỉ vì hôm nay liên lụy hắn, còn đủ loại hứa hẹn phía trước! !
Cô đã từng thấy may mắn tâm trí hắn có vấn đề, cảm thấy như vậy lại có người bồi mình, lại có thể yên tâm dùng bàn tay vàng, thật sự không thể tốt hơn.

Thiếu niên quá dính người hoặc là quá ngây thơ, vấn đề lâu ngày, ngẫu nhiên trong lòng sẽ ngại hắn phiền.

Lúc đĩa quay xuất hiện "Nước thuốc uống bổ não", trừ bỏ cao hứng trong nháy mắt, suy xét càng nhiều lại lo sợ hắn thật sự khôi phục bình thường, có thể phản bội mình hay không.

Cô! !
Người sẽ luôn tìm cho mình lý do, Hứa Thanh Thanh biết suy nghĩ trong lòng mình không đúng, nhưng cô trấn an chính mình, cô đối với thiếu niên đã đủ tốt, thậm chí chưa từng đối với ai tốt như vậy.

Nhưng hôm nay, nhìn thấy thiếu niên không chút do dự che chở trước người mình, Hứa Thanh Thanh không tự chủ được liền bắt đầu nghĩ lại.

Nếu nghĩ kỹ, kỳ thật thiếu niên đối với cô cũng rất tốt, thậm chí tốt hơn cô nhiều.

Thẩm Khang Bình cũng không có hôn mê lâu, buổi chiều liền tỉnh lại.

Đại khái là tố chất thân thể hắn tốt, tỉnh lại trừ bỏ không thể tùy tiện nhúc nhích, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Bác sĩ lại đây kiểm tra, đều nói chỉ cần tĩnh dưỡng hẳn hoi vấn đề không lớn.

Thẩm Khang Bình tỉnh lại, trên người vốn dĩ rất đau, nhưng bị em gái ôn nhu dỗ dành, lại bị bón hai chén cháo rau xanh gan heo, tức khắc hắn liền cảm thấy không đau.

"Em gái thật tốt!" Hắn cười đến nhếch môi, lại khẽ động đến vết thương trên người, tức khắc hít vào một hơi.

Hứa Thanh Thanh sau khi nghe được tức khắc bối rối: "Không có việc gì đi? Anh đau chỗ nào?"
"Anh không đau.

" Thẩm Khang Bình vội lắc đầu.

Hắn tỉnh lại còn hô đau vài tiếng, chờ phát hiện vừa nói đau, em gái sẽ khóc, tức khắc không kêu đau nữa.

Hứa Thanh Thanh xác định hắn chỉ là nhất thời lôi kéo, lúc này mới không đi tìm bác sĩ mà dặn hắn nằm yên đừng lộn xộn.

Thẩm Khang Bình một chốc một lát hiển nhiên là không rời khỏi bệnh viện được, Hứa Thanh Thanh tự nhiên sẽ lưu lại bồi hắn.

Cũng may phòng bệnh của bệnh viện quân khu tương đối trống, gian phòng bọn họ chỉ có một mình Thẩm Khang Bình, cho nên buổi tối Hứa Thanh Thanh có thể nghỉ ngơi ở giường bệnh bên cạnh.

Nhóm quân nhân lúc trước đưa bọn họ tới bệnh viện, đại khái là cảm thấy tự trách, cho rằng bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ mới để lợn rừng chạy xuống núi đả thương người, còn cố ý đưa không ít đồ dùng tới.

Hứa Thanh Thanh vốn muốn cự tuyệt, nhưng thái độ của họ rất kiên định, hơn nữa còn phải ở bệnh viện một thời gian đúng là cần những cái đó, cuối cùng cô vẫn nhận lấy.

Buổi tối, hộ sĩ kiểm tra phòng xong, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai anh em.

Ban ngày Thẩm Khang Bình đứt quãng ngủ, lúc này lại không buồn ngủ.

Hắn nương ánh trăng nhìn về phía em gái còn ngồi ở mép giường, có chút vui vẻ, lại có chút mới lạ: "Em gái, buổi tối chúng ta ngủ cùng nhau sao?"

Lời này thật sự có chút hơi "đen", cũng vì tình huống hôm nay đặc thù, Hứa Thanh Thanh không muốn mắng hắn.

"Nói bậy cái gì đấy, em ngủ ở giường bên cạnh.

" Hứa Thanh Thanh chỉ vào cái giường bên cạnh nói.

Đối với Thẩm Khang Bình, ngủ cùng trong một gian phòng chính là ngủ cùng nhau, hắn nghĩ như nào liền nói như vậy.

Hứa Thanh Thanh không có biện pháp, lại không thể hung dữ với hắn, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Được rồi, trời tối, mau ngủ đi.

"
Trẻ con khá mẫn cảm, Thẩm Khang Bình mang tâm tính trẻ con phát hiện hôm nay em gái đối với hắn phá lệ tốt, không ngoan ngoãn nghe lời giống bình thường, mà nói: "Anh không ngủ được.

"
"Nhắm mắt lại, một hồi liền ngủ được.

"
Hứa Thanh Thanh hạ giọng dỗ, giơ tay che đôi mắt hắn lại, nhưng mà không tới một hồi, hắn liền nhịn không được lại lặng lẽ hé mắt ra.

Hứa Thanh Thanh lại không mù, sao có thể không phát hiện, bất quá cô cũng chưa nói gì, mà giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn, muốn dỗ hắn ngủ.

Đại khái là vì tâm trí chưa trưởng thành, Thẩm Khang Bình kỳ thật rất dính người, cũng thích thân cận tiếp xúc tứ chi.

Được cô dỗ như vậy, Thẩm Khang Bình trong lòng ngọt ngào, càng thêm không muốn ngủ, thậm chí còn duỗi tay nắm lấy cái tay còn lại của Hứa Thanh Thanh, ngữ khí mềm ấm: "Em gái! ! "
Thấy hắn như thế, Hứa Thanh Thanh xác định hắn thật sự không buồn ngủ, vì thế đề nghị: "Em kể chuyện xưa, anh nghe xong liền ngủ được không?"
"Được!" Thẩm Khang Bình đáp ứng xong, trực tiếp mở mắt ra, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

"Anh nhắm lại trước em mới kể.

" Hứa Thanh Thanh dỗ hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, kể chuyện Ba con heo, "Heo mẹ có ba người con, con cả tên là! ! "
Cô cố tình đè thấp giọng nói, nghe rất ôn nhu, chuyện xưa còn chưa kể hết, người nằm trên giường cũng đã chậm rãi đi vào mộng đẹp.

Nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn, thanh âm Hứa Thanh Thanh càng thêm thấp, nói xong vài câu cuối cùng, tiếp tục ngồi ở mép giường một hồi.

Xác định hắn ngủ say, Hứa Thanh Thanh lưu lại câu "Ngủ ngon", lúc này mới nằm lên giường bên cạnh.

Ngày kế, đại đội trưởng dẫn vài người đi vào bệnh viện, xác định Thẩm Khang Bình không có việc gì, tức khắc thở phào một hơi.

"Đây là thịt con súc sinh ngày hôm qua, còn có gan heo, huyết heo, co nhóc Thẩm bồi bổ.

" Đại đội trưởng không phải tay không tới, trừ bỏ thịt lợn rừng, còn mang theo không ít tiền cùng phiếu gạo.

Bệnh viện tự nhiên là có cơm ăn, nhưng đến cần tiền và phiếu, đại đội trưởng sợ cô không mang theo không có cơm ăn, lúc này mới chạy tới từ sớm.

Hứa Thanh Thanh nhận lấy lợn rừng thịt, lại là không cầm tiền, phiếu.

"Cảm ơn đại đội trưởng, trên người cháu có.

" Cô có thói quen mang tiền theo người, cho nên cũng không thiếu.

Đại đội trưởng vẫn đưa lại cho cô: "Cháu cứ cầm trước, thật sự không dùng đến lại mang về là được.

"
Lúc này đang ngày mùa, đại đội trưởng lại quan tâm tình huống Thẩm Khang Bình sau phải trở về, trước lú đi địa đội trưởng định cho một người ở lại giúp cô chăm sóc Thẩm Khang Bình.

Hiện tại đúng là lúc đại đội cần người làm việc, Hứa Thanh Thanh không muốn thêm phiền toái cho người khác, vì thế lắc đầu cự tuyệt.

Nhưng mà chờ đại đội trưởng nói có một người đàn ông ở cũng càng tiện chiếu cố, Hứa Thanh Thanh nghĩ đến vạn nhất Thẩm Khang Bình cần đi toilet, cô thật đúng là không giúp được, liền nhận ý tốt của đại đội trưởng.

Người ở lại là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, cũng họ Hứa, tên Hứa Thắng Lợi, xem như họ hàng xa với Hứa Thanh Thanh, bất quá bối phận hắn lớn, luận lên Hứa Thanh Thanh còn phải gọi hắn một tiếng chú.

Cứng rắn đưa cho đại đội trưởng một hộp đồ quân dụng, tiễn người đi, Hứa Thanh Thanh xách theo thịt lợn rừng đi tới nhà ăn bệnh viện, nhờ đầu bếp mỗi ngày hỗ trợ nấu chút canh.

Người ở nhà ăn ngày hôm qua đã nghe nói chuyện hai anh em nhà này, tự nhiên đồng ý ngay.

Hứa Thắng Lợi lời không nói nhiều, nhưng làm người cẩn thận, có hắn ở bên hỗ trợ, Hứa Thanh Thanh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, còn có thời gian đi ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn.

Không có biện pháp, Thẩm Khang Bình là người bệnh, không thể để hắn tiếp tục ăn cơm hộp, mà bệnh viện quân khu lại là địa phương đặc thù, Hứa Thanh Thanh cũng không tùy tiện lấy đồ vật ra được, chỉ có thể tận lực dùng tiền cùng phiếu đi mua, ngẫu nhiên mua từ siêu thị con cá trích gì đó làm bộ đổi được từ người khác.

Hôm nay, Hứa Thanh Thanh mua được hai khối đậu hủ, vì thế lại mua con cá trích từ siêu thị, nhờ đàu bếp nhà ăn hỗ trợ hầm.

Tay nghề đầu bếp nhà ăn thực không tồi, canh cá hầm ra màu trắng sữa, chỉ ngửi thôi cũng muốn nuốt cả đầu lưỡi.


Thẩm Khang Bình đã có thể ngồi dậy, trước mặt hắn đặt cái bàn nhỏ, mặt trên là một chén cơm, một phần canh cá trích đậu hủ cùng một phần rau chân vịt xào.

Hắn cúi đầu uống một ngụm canh cá thơm ngon, lại là ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi ở mép giường: "Em gái! ! "
"Làm sao vậy?" Hứa Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Thẩm Khang Bình thấy chén canh trong tay em gái đã sắp uống hết, lúc này mới nói: "Anh muốn em gái bón.

"
Hứa Thanh Thanh liếc hắn một cái, cảm thấy hắn thật là càng ngày càng thích làm nũng, không động.

Nhưng thật ra người bên cạnh, gần đây đi theo thơm lây ăn không ít thứ tốt, hiện tại còn được ăn canh cá trích hầm đậu hủ, Hứa Thắng Lợi lập tức nói: "Nếu không chú bón cho?"
"Không cần, chú Thắng Lợi từ từ ăn, cháu bón ạ.

" Hứa Thanh Thanh mới vừa rồi ở phòng bếp đã ăn qua, lúc này chỉ là uống thêm chén canh mà thôi, nhìn thấy Hứa Thắng Lợi chuẩn bị đứng dậy, vội nói.

Chờ Hứa Thắng Lợi ngồi xuống lại, Hứa Thanh Thanh uống nốt chỗ canh trong chén, một bên bưng chén cơm trước mặt Thẩm Khang Bình lên, một bên nói: "Lần cuối cùng, lần tới anh tự mình ăn.

"
"Ừm.

"
Thẩm Khang Bình gật gật đầu, há mồm ăn xong miếng cơm cá bón, má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện.

"Ăn cái gì vậy? thơm như vậy?"
Hứa Thanh Thanh đang bón cơm cho Thẩm Khang Bình, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói to lớn, vang dội, cô không cần quay đầu liền đoán được là ai tới.

"Liên trưởng Vương.

" Hứa Thanh Thanh chào một tiếng, thuận miệng hỏi hắn có ăn cơm hay không.

Liên trưởng Vương chính là đội trưởng mang đội vào trong thôn tiêu diệt lợn rừng, Thẩm Khang Bình nằm viện hắn có thời gian liền tới thăm, hiện giờ cũng coi như quen thuộc với hai anh em.

"Chú ăn rồi.

"
Liên trưởng Vương vừa trả lời xong, Thẩm Khang Bình nuốt miếng cá thơm ngon trong miệng xuống nói: "Hôm nay em gái cho cháu ăn cá, còn có đậu hủ.

"
Nghe trong giọng nói có ý khoe khoang, liên trưởng Vương cười một tiếng nói: "Vậy sao, trách không được thơm như vậy, cho chú ăn một ngụm.

"
Thẩm Khang Bình sao có thể cho, giơ tay bảo vệ cái chén trên bàn.

Truyện Đông Phương
Liên trưởng Vương trêu hắn một câu liền bắt đầu quan tâm tình huống thân thể của hắn, nghe Hứa Thanh Thanh nói khôi phục không tồi, không khỏi nói: "Thân thể thằng bé này thật đúng là rắn chắc, có tố chất tham gia quân ngũ.

" Nói xong, hắn bỗng nhiên giật mình, nhìn về phía Thẩm Khang Bình hỏi: "Thế nào, cháu có muốn tham gia quân ngũ không?"
"Tham gia quân ngũ?" Thẩm Khang Bình nghi hoặc.

Hứa Thanh Thanh đút nốt hai thìa canh cá cho hắn, giải thích cho hắn: "Trước kia ba tham gia quân ngũ, tham gia quân ngũ chính là bảo vệ quốc gia.

"
Nếu là lúc trước, Hứa Thanh Thanh có lẽ sẽ cảm thấy tình huống của hắn không thích hợp tham gia quân ngũ.

Nhưng trải qua chuyện lợn rừng, cả người Hứa Thanh Thanh trưởng thành hơn không ít, nghĩ đến bình thường Thẩm Khang Bình thích quân trang, nhìn thấy trẻ con trong thôn chơi giải phóng quân đánh quỷ tử, tuy rằng không tham dự, cũng sẽ ở bên cạnh xem đến vui vẻ, cảm thấy nếu hắn thích tham gia quân ngũ cũng không phải không thể thử một lần.

Trước kia Hứa Thanh Thanh cũng nghĩ tới chuyện về sau, nhưng đều là về chuyện bản thân mình, còn về Thẩm Khang Bình, trong tiềm thức cô cảm thấy hắn chỉ cần đi theo bên người mình, áo cơm vô ưu là được.

Nhưng loại suy nghĩ này, làm sao không phải một loại coi thường trong vô thức, ai quy định người như hắn không thể có sự nghiệp của riêng mình, mặc dù có lẽ rất khó khăn, có lẽ sẽ ăn không ít đau khổ.

"Bảo vệ quốc gia là gì?" Thẩm Khang Bình nhìn về phía cô.

"Chính là bảo vệ quốc gia của chúng ta, bảo vệ nhà của chúng ta.

"
"Anh muốn bảo vệ em gái!"
Hứa Thanh Thanh nghe được lời này, tâm tức khắc mềm thành một dòng nước, cảm thấy mình cực kỳ may mắn, có thể gặp được người anh trai tốt như hắn.


Liên trưởng Vương nghe được lời này, "Ha" một tiếng sau nói: "Tên nhóc này.

"
Kế tiếp, Hứa Thanh Thanh không nói về chuyện "Tham gia quân ngũ" nữa, thẳng đến khi liên trưởng Vương chuẩn bị rời đi, cô đứng dậy tiễn khách mới ra cửa nhỏ giọng hỏi vài câu.

Vừa rồi liên trưởng Vương chỉ là cảm thấy Thẩm Khang Bình là một hạt giống tốt, có chút tích tài, bất quá hắn cũng không cảm thấy Thẩm Khang Bình thật sự sẽ tham gia quân ngũ.

Rốt cuộc không nói vấn đề tâm trí, chỉ là biết hoàn cảnh của hắn, có bệnh dính em gái đại khái sẽ không đồng ý.

Lúc này thấy cô chủ động tới dò hỏi khả năng Thẩm Khang Bình có thể tham gia quân ngũ, liên trưởng Vương thực sự có chút kinh ngạc, bất quá ngay sau đó vẫn nói cho cô: "Có thể thử trước.

"
Rốt cuộc tình huống Thẩm Khang Bình đặc thù, mặc dù tố chất thân thể tốt, hắn cũng không dám cam đoan.

Hứa Thanh Thanh cũng không thất vọng, nhờ liên trưởng Vương nếu có thể, cho Thẩm Khang Bình một cơ hội.

Liên trưởng Vương không do dự đồng ý ngay, Hứa Thanh Thanh nói lời cảm ơn, nhìn theo hắn rời đi.

Vào ban đêm, Hứa Thanh Thanh ngồi ở mép giường Thẩm Khang Bình nói chuyện phiếm cùng hắn.

Còn Hứa Thắng Lợi, hắn nhìn giường bệnh trai khăn trải giường trắng bóng, cũng ngượng ngùng nằm lên, kiên trì ngủ trên ghế ngoài hành lang.

Hứa Thanh Thanh khuyên không được, chỉ có thể tìm người mượn chăn cũ cho hắn, cũng có thể ngủ.

"Khang Bình, anh có muốn tham gia quân ngũ không?"
"Tham gia quân ngũ có phải sẽ giống như liên trưởng Vương?"
"Đúng vậy.

"
"Sẽ có súng sao?"
"Có.

"
"Vậy anh muốn làm.

"
"Có súng liền muốn làm? Không có tiền đồ như vậy?"
"Có súng, lần sau lại có lợn rừng, anh có thể pằng, pằng, pằng, em gái sẽ không bị thương cũng sẽ không khóc.

"
"Đồ ngốc, người bị thương rõ ràng là anh.

"
"Anh không ngốc!"
"Được, được, được, không ngốc, là em nói sai, thực xin lỗi.

"
"Vậy chờ anh khỏe, liền đi theo liên trưởng Vương thử xem tham gia quân ngũ như thế nào.

"
"Em gái có đi cùng không?"
Hứa Thanh Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đương nhiên.

"
Tức khắc Thẩm Khang Bình vui vẻ hơn: "Được, anh muốn đi tham gia quân ngũ, cùng em gái đi tham gia quân ngũ!"
Lại qua mấy ngày, trường học khai giảng, Hứa Thanh Thanh chỉ có thể đi trường học báo tin trước.

Cũng may đều ở trong huyện, hơn nữa bệnh viện cách trường học cũng không tính xa, mặc dù khai giảng Hứa Thanh Thanh vẫn có thể tới chăm sóc hắn.

Chờ Thẩm Khang Bình có thể xuống đất, tuy rằng còn muốn ở lại viện quan sát, nhưng đã không cần Hứa Thắng Lợi tiếp ở lại chiếu cố rồi.

Lúc Hứa Thắng Lợi đi, Hứa Thanh Thanh cầm chút thức ăn cùng tiền cho hắn coi như tạ lễ.

"Không cần, đại đội trưởng nói rồi cứ theo lẽ thường tính điểm công cho chú, lại nói tiếp vẫn là chú chiếm tiện nghi.

" Hứa Thắng Lợi nói rất thiệt tình, bởi vì ở bệnh viện chiếu cố Thẩm Khang Bình căn bản không mệt, hơn nữa thức ăn còn tốt, hắn còn cảm thấy mình béo hơn.

Hứa Thanh Thanh thấy hắn kiên trì không cần tiền, chỉ có thể đem thức ăn chuẩn bị từ trước cứng rắn đưa cho hắn.

Hứa Thắng Lợi trở lại trong thôn, đúng vào thời gian tan tầm, người trong thôn đều vây lại đây.

Mọi người vốn chuẩn bị quan tâm tình huống Thẩm Khang Bình, nhưng mà chờ đến gần lời nói lại biến thành: "Ha! Hứa Thắng Lợi cậu là tới viện chăm sóc người bệnh hay là đi dưỡng bệnh? Sao lại béo hơn nhiều như vậy?"
Hứa Thắng Lợi chỉ hơi cảm thấy mình béo lên, nghe bọn họ nói, ngượng ngùng mà duỗi tay vò đầu: "Thanh Thanh nấu đồ ăn bồi bổ thân thể cho nhóc Thẩm, tôi đi theo thơm lây ăn ké một chút, cho nên! ! "
"Đâu có giống ăn một chút!"
Nghe được hắn nói, ở đây không ít người đều thấy hâm mộ, cảm thấy sớm biết rằng có chuyện tốt này, lúc trước nên tranh đi bệnh viện.

"Được rồi, được rồi.

" Đại đội trưởng đánh gãy bọn họ, quan tâm tình huống hai anh em.

"Khang Bình đã có thể xuống giường, cho nên không cần tôi chăm sóc nữa, bác sĩ nói hắn khôi phục nhanh, ước chừng khoảng hơn một tuần nữa liền khỏi hoàn toàn.


" Hứa Thắng Lợi nói.

Nghe được lời này, lúc này mọi người mới yên lòng, bắt đầu hỏi hắn tình cảnh trong huyện cùng bệnh viện.

Người trong thôn có thể đi vào trong huyện có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng không trách bọn họ tò mò.

Hứa Thắng Lợi có tính tình tốt, thấy bọn họ cảm thấy hứng thú, vội đem chuyện mình nhìn thấy, nghe được đều chia sẻ cho mọi ngươi.

"Bệnh viện có vòi nước, vặn một cái liền có nước chảy ra, đặc biệt tiện! ! "
***
Một tuần sau, Thẩm Khang Bình hồi phục, bác sĩ kiểm tra xong một lần cuối cùng, tuyên bố hắn có thể xuất viện.

Mới ra viện không thể vận động kịch liệt, cho nên về trong thôn trước lại ngây người hơn một tháng, chờ hắn hoàn toàn khôi phục như cũ, liên trưởng Vương mới đưa tin địa điểm cho hắn đi tập huấn.

Hứa Thanh Thanh đã đống ý sẽ đi cùng hắn, vì thế xin giáo viên nghỉ hơn một tuần.

Thành tích của cô ở trường học luôn cầm cờ đi trước, không có giáo viên không thích cô, nghe nói có chính sự, không do dự liền đồng ý.

Bộ đội vừa mới chiêu mộ một đám tân binh, liên trưởng Vương nghe nói hắn đến sau, trực tiếp cho Thẩm Khang Bình vào đám tân binh, nói chỉ cần hắn biểu hiện có thể hơn mười người, liền phá lệ nhận hắn.

Hứa Thanh Thanh tuy rằng đi theo, nhưng cũng không thể đi theo bên người hắn, chỉ có thể chờ ở địa phương bộ đội an bài, có đôi khi một ngày cũng không nhất định có thể nhìn thấy Thẩm Khang Bình một lần.

Cô vốn đang lo lắng Thẩm Khang Bình có thể sẽ cáu kỉnh hay không, rốt cuộc từ lúc vào bệnh viện, hắn càng ngày càng thích dính người.

Nhưng mà, sự thật nói cho cô rằng, cô thật là lo lắng vô ích, bởi vì người nào đó tiến vào bộ đội quả thực như cá gặp nước, gặp mặt cô cũng đều hưng phấn mà chia sẻ chuyện hắn huấn luyện.

"Đồ không có lương tâm, làm người ta lo lắng suông, sớm biết như vậy liền không tới.

" Lại một lần gặp mặt xong, nhìn hắn cũng không có quá mức luyến tiếc liền rời đi, Hứa Thanh Thanh nhịn không được nói thầm.

Bất quá nói tới nói lui, nhìn thấy hắn ở bộ đội vui vẻ như vậy, nghe nói còn có bạn, trong lòng Hứa Thanh Thanh vẫn thay hắn vui mừng hơn.

Từ trong nhà tới đây, Hứa Thanh Thanh cố ý mang theo không ít thức ăn, vốn lo lắng Thẩm Khang Bình huấn luyện quá mệt mỏi, mang đến bồi bổ thân thể, hiện tại phát hiện chạm mặt hắn cũng khó, cô suy nghĩ một chút dứt khoát đưa đến nhà ăn.

Trong quân doanh ít khi nhìn thấy cô gái xinh xắn như vậy, thái độ của mọi người với cô đều thực thân thiện.

Đầu bếp nhà ăn thấy cô cầm thịt khô, lạp xưởng tới nói là thêm cơm cho mọi người, cao hứng cô có tấm long, đồng thời trực tiếp xua tay cự tuyệt: "Vậy không được, sao có thể lấy đồ của nhà cháu.

"
"Cháu đều đã mang tới, nặng như vậy cũng không thể lại mang về.

" Hứa Thanh Thanh vội nói.

"Không có việc gì, đến lúc đó bảo người lái xe đưa cháu về.

" Đầu bếp nói.

Hứa Thanh Thanh nói sao hắn cũng không đồng ý, dứt khoát trực tiếp đem thịt khô, lạp xưởng để lên trên bàn: "Dù sao cháu cũng bỏ, tùy chú có làm hay không.

"
"Ai!" Đầu bếp hô một tiếng, chớp mắt liền không thấy bóng dán cô bé đâu, không khỏi lắc đầu, "Con bé này, chạy nhanh vậy!"
Trừ bỏ mấy năm trước là thời kỳ khó khăn, bộ đội ăn cơm no vẫn không thành vấn đề, đến mức mỗi ngày đều có thịt ăn? Ở cái niên đại này, đúng là mộng tưởng.

Hôm nay tới giờ cơm, bộ đội lục tục đi vào nhà ăn, kinh ngạc phát hiện hình như ngửi thấy mùi thịt.

"Hôm nay là ngày lành gì vậy? Thế nhưng có thịt ăn?" Một chính ủy cầm hộp cơm tới múc cơm, cười hỏi.

Đầu bếp múc cơm nói: "Còn không phải dính hào quang của bên nhóm tân binh, tên nhóc được liên trưởng Vương đưa tới huấn luyện đó, em gái hắn mang lạp xưởng, thịt khô tới, đừng nói, hương vị thật đúng là không tồi, cắt hạt lựu nấu cùng cơm, quả thực thơm chết người.

"
Hứa Thanh Thanh mang đến lạp xưởng, thịt khô, cho cô cùng Thẩm Khang Bình ăn, nhưng chia cho toàn bộ bộ doanh đội liền có chút không đủ xem, vì thế đầu bếp chỉ có thể cắt thành hạt lựu nấu cùng cơm.

Nhưng mà, lạp xưởng, thịt khô cô mang tới nhiều mỡ, nấu cơm đều có một tầng mỡ, hơn nữa còn có vị thịt, miễn bàn thơm tới mức nào.

"Đồ vật của người ta các cậu cũng thu?" Chính ủy đã gặp qua Hứa Thanh Thanh, nghe vậy không khỏi nói.

"con bé kia một hai phải cho, đặt ở trên bàn liền chạy, chúng ta đưa trở về con bé cũng không cầm, có thể làm sao bây giờ, đành phải nhận, dù sao hai anh em bọn họ cũng có thể ăn.

" Nói xong, đầu bếp múc cơm đã múc xong cơm cho hắn.

Chính ủy tiếp nhận chén cơm, nhịn không được nói: "Thật thơm, cơm này không cần đồ ăn cũng có thể ăn hết một chén lớn.

"
Nghe vậy, đầu bếp "ha ha" cười rộ lên: "Chúng ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên không xào thêm rau, chỉ nấu một nồi canh.

"
"Các cậu đấy!" Chính ủy đứng tại chỗ ăn một thìa cơm lạp xưởng, thịt khô thơm ngào ngạt, ăn xong nói, "Không thể ăn không trả tiền của người ta, buổi chiều tôi đi xem thằng bé kia huấn luyện như thế nào.

"
"Tôi nghe nói, hình như biểu hiện rất không tồi.

".