Đất Ma

Chương 72: 72





Điền Quý quyết định dạo thêm một vòng quanh khu làng, vừa để tìm Vũ Phạm Long và Phạm Minh Hằng, vừa là cố gắng quan sát thật kỹ xem mình có còn bỏ sót một điểm kì quái nào nữa không.

Việc cái xác không đầu bỗng dưng xuất hiện khiến anh chàng thấy phấn khích hơn, thành ra cơn buồn ngủ cũng tạm thời chạy đâu mất dạng.
Chỉ tiếc là cũng giống như những con ma ở ngôi nhà khang trang có khoảng sân rộng, dân làng chỉ coi anh chàng là không khí.

Người làng họ nói gì với nhau Điền Quý cũng không tài nào hiểu được nốt.
Anh chàng nằm vắt vẻo trên lưng Bát Long Cẩu, nằm ườn ra, chân gác lên đầu con chó.

Điền Quý vừa nhai lương khô, vừa nghĩ thầm:
“Có khi đến đêm chúng mất đầu mình và bọn nó mới giao tiếp được với nhau, thế nhưng lúc ấy còn làm ăn cái của khỉ gì nữa? Mình cũng không thể chặt đầu mình xuống được.”
Anh chàng vò tóc, trở mình trên lưng chó.

Cũng may ở nơi đất chết này, con Bát Long Cẩu hiện ra nguyên hình to như con trâu, bằng không Điền Quý chắc chắn đã ngã dập mặt rồi.
Làng Vân Tụ tồn tại một nghịch lí.
Lúc dân làng là con người thì không thể giao lưu gì được.

Lúc hiểu nhau nói gì thì bọn họ đã biến thành một đám ma không đầu chỉ chăm chăm gỡ phéng cái đầu của Điền Quý đi, thành ra cũng chẳng giao thiệp gì nổi.
Anh chàng lang thang trong làng cả ngày trời.

Ngôi làng cũng tà tà, thường thường, giống như bao ngôi làng miền tây bắc bắc bộ thời chiến tranh khác mà thôi.

Lúc này, cảm giác thành tựu khi cái thây không đầu xuất hiện đã qua, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Điền Quý thấy có tiếp tục tìm trong tình trạng này cũng không ích gì, bèn tìm đến nhà của hai vợ chồng hàng thịt.
Ngoại trừ Điền Quý, thì ông lão này là người duy nhất trong làng tìm đến căn nhà khang trang ấy để đưa lợn, gà.
Anh chàng kiếm một xó gần chuồng gia súc, bày trận phòng ngự, lại cố tình bày thêm một trận pháp nữa chờ đến tối sẽ có chỗ đùng.

Điền Quý dặn con Bát Long Cẩu mấy câu, dán bùa ẩn thân cho cả hai rồi quăng mình ra ngủ thẳng cẳng.
Đêm...
Điền Quý đang lơ mơ ngủ, thì chợt thấy bên tai có tiếng sủa khe khẽ, sau đấy mặt và tai bị một cái lưỡi ấm và thô liếm lấy liếm để.


Biết là con Bát Long Cẩu đánh thức mình, anh chàng bèn trở dậy.
Con chó đang ngồi chồm hỗm bên cạnh, đuôi vẫy loạn, móng chân trước chỉ chỉ vào cái miệng đang há hốc.

Điền Quý cười méo xẹo, vừa ném cho con Bát Long Cẩu một thanh lương khô, vừa làu bàu:
“Sau này không thể cho mày xem hoạt hình nữa.

Học cái gì không học, học cái của nợ này thì người ta biết ngay là mày có vấn đề à?”
Con chó ngồi trên hai chân sau, hai chân trước chống nạnh, đầu hất lên đầy tự mãn.
“Rồi rồi.

Làm chuyện chính.”
Điền Quý nhỏm dậy hẳn, đưa mắt nhìn khắp chung quanh một lượt.
Trong chuồng gia súc, có tiếng lợn kêu lên thất thanh từng hồi dài, có vẻ như là đau đớn lắm.

Lạ một nỗi là nếu anh chàng không tập trung lắng nghe, thì hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu inh ỏi này.
Hai con ma không đầu từ trong nhà chạy ra, vừa gọi “đầu ơi”, vừa xông vào chuồng lợn.

Điền Quý bèn giục con Bát Long Cẩu đứng lên, lò dò theo hai con ma vào chuồng lợn.
Khu chuồng tối như bưng, cửa nẻo đều đóng cả, ánh trăng bên ngoài không lọt vào nổi một tia.

Mùi hôi thối của gia súc ám đầy các bức tường, giữa mùa đông miền núi mà vẫn hầm hập phả vào mặt.

Tiếng lợn kêu chói tai vẫn cứ văng vẳng lúc xa lúc gần, lúc lớn lúc nhỏ.
Con Bát Long Cẩu đi mấy bước thì ngừng hẳn, nằm rạp xuống.

Điền Quý nghe phía trước có tiếng loạt xoạt, đoán rằng lúc này chỉ cách hai cái xác không đầu kia không đầy một mét, nên cũng biết điều mà nép mình sát vào lưng nó, bụm miệng nín thở.
“Đầu đâu?”
Hai con ma cất giọng khàn khàn, sau đấy bỗng nghe tiếng lợn ré lên thất thanh.


Tiếng da thịt bị xẻ đứt, bị phanh đôi vang lên trong khu trại tối như hũ nút.
“3,1415926...”
Điền Quý nín thở, lẩm nhẩm số pi trong đầu, ép bản thân không nghĩ về chuyện đang xảy ra trước mặt.

Anh chàng thừa hiểu lúc này tốt nhất là không tưởng tượng gì hết, chỉ tổ tự mình dọa mình.
Bịch!
Một âm thanh trầm đục vang lên, như có thứ gì rơi trên nền nhà bằng xi măng.
“Không phải đầu, không có đầu...”
Giọng hai con ma cất lên, ra chiều thất vọng lắm.
Giây phút mà Điền Quý chờ chính là cái lúc này.

Anh chàng vỗ mạnh hai bàn tay, quát:
“Ngủ!”
Trận pháp ngoài sân lập tức khởi động, hai tiếng bịch khô khốc vang lên trong xó tối.

Tiếng rên rỉ nỉ non gọi đầu im bặt lại, chắc là hai con ma không đầu đã trúng chiêu.
Biết là thời gian không có nhiều, Điền Quý vội vàng lấy trong túi quần ra một cái đèn pin.

Ánh sàng vàng vọt rọi vào, soi rõ ba cái thây không đầu đang nằm sõng xoài dưới đất, bên xác một con lợn bị mổ phanh bụng.
Là ba cái, không phải hai.
Điền Quý nhéo má, chắc chắn mình không hoa mắt rồi, mới mừng quýnh lên.

Ngoại trừ xác của hai vợ chồng hàng thịt ra, cái thây mất đầu còn lại ăn mặc, hình dáng giống hệt như cái xác chúa xuất hiện ở ngôi nhà khang trang hồi chiều.

Cũng cái vóc người nhỏ thó gầy gò, cũng cái bộ áo te tua rách nát, cũng cái lưng còng, không lẫn đi đâu được.
Con Bát Long Cẩu không cân hiệu lệnh, há mồm cắn vào chân, ngậm cái xác chạy ra khỏi trang trại lợn.
Một chủ, một chó vừa ra khỏi khu chuồng tối như bưng, đi chưa được vài bước thì phía xa đã có tiếng chân người truyền đến.


Đoán chắc là bọn ma không đầu từ cái nhà lớn chạy đến, Điền Quý bèn giục con Bát Long Cẩu chạy bạt mạng.
Hướng mà anh chàng nhắm tới là căn nhà với khoảng sân gạch.
Về đêm, lớp sương trắng bao phủ làng Vân Tụ len lỏi vào từng ngọn cỏ, từng cành cây, từ gấu quần, đến nếp áo, đâu đâu làn sương này cũng có mặt.

Ngôi làng vốn không có đèn đường gì cả, bây giờ chìm trong sương mù càng thêm âm u, tử khí.
Xa xa, tiếng gọi “đầu ơi” nỉ non vọng lại từng hồi, từng hồi như là trống trận ra quân.

Tiếng chân người đạp lên mặt đá rầm rập, rầm rập đều tăm tắp ở sát ngay gần bên cạnh, tựa hồ chỉ cần Điền Quý nhìn sang hai bên, sẽ thấy ngay mấy con ma không đầu chạy sóng vai cùng Bát Long Cẩu.

Tiếng gọi ở xa, tiếng chân lại gần, đúng là làm người ta chẳng biết đâu mà lần cả.

Nếu là người khác có lẽ sẽ bị dọa cho tá hỏa.
Ngôi nhà có khoảng sân gạch đã hiện ra trước mắt.
Bát Long Cẩu phóng qua tường, nhẹ nhàng đáp xuống sân.

Những ánh lửa ma trơi lởn vởn quanh ngôi nhà bỗng cháy đượm thêm, như thể chúng đang nổi giận.

Từng buồng mắt trên những thân cau trợn tròn lên nhìn Điền Quý, máu đổ tong tỏng xuống sân như mưa rào.

Cái đồng hồ chân gà đang lon ton chạy, toan trốn vào nhà, song con Bát Long Cẩu nhanh hơn nó một bước.

Con chó nhảy chồm tới, chân trước đạp cứng cái đồng hồ xuống đất.
Điền Quý nhảy phốc khỏi lưng Bát Long Cẩu, lấy trong túi quần ra tấm Nhập Mộ Lệnh.

Anh chàng cầm lệnh bài, gõ lên cái đồng hồ bằng gỗ.

Mặt kính lập tức mở bung ra, cái đầu của ông cụ cũng không bị dính chặt vào con lắc nữa mà lăn ra, rơi xuống đất.
Mấy đốm lửa ma ngoài sân thi nhau bắn vào lưng anh chàng, song chưa chạm nổi góc áo Điền Quý thì đã bị dập tắt ngay tại chỗ.

Cái đầu ông cụ mở mắt trừng trừng, thấy cảnh này thì vẻ kinh hãi lộ rõ ra mặt.
Con Bát Long Cẩu nhả xác ông già xuống đất, Điền Quý bèn kề cái đầu của ông lão vào cần cổ.

Chỉ thấy da thịt ở chỗ đầu thân ông lão chia lìa bỗng thò ra như những con ốc sên.

Những tua thịt ngoe nguẩy mọc ra từ hai nửa của cái cổ, vừa đụng vào nhau là đã dính liền lại như thể làm bằng đất nặn vậy.


Vết đứt nơi cổ ông lão theo đó từ từ liền lại như cũ.
Ông cụ đứng dậy, tóm bàn tay Điền Quý, nói:
“Cậu...!Làm thế nào mà cậu nghĩ ra cách bày trận thế này?”
Anh chàng gỡ tay ông lão, bảo:
“Cụ à, cháu ghét phải thông báo tin xấu lắm, nhưng cụ đã chết từ lâu rồi.

Ngay cả bây giờ thì cụ cũng không phải người sống đâu, biết cháu bày trận thế nào để mà làm gì?”
Ông cụ thở dài, bước lui lại mấy bước rồi ngồi thụp xuống đất:
“Đâu phải là già không biết? Nhưng nếu hồi đó, ài...”
Ông lão không nói hết, song Điền Quý cũng biết lão muốn bảo gì.

Ý lão là nếu ngày xưa lão cũng biết cái cách bày trận trong chớp mắt này của anh chàng, thì có lẽ cả nhà lão đã không chịu cái cảnh thảm khốc như hiện tại.
Nếu là ở chỗ khác, thì Điền Quý đã bật mí cho ông cụ hay, để lão ra đi thanh thản một chút.

Song, ở cái nơi đất chết này, cái loại dân xóm liều như anh chàng cũng không dám mạo hiểm để lộ bí mật.
Lão đứng dậy, nói:
“Cậu cầu Nhập Mộ Lệnh đến đây ắt là để phá Lăng Vua Ma rồi.

Cậu đi theo lão.”
Hai người đi ra vườn, bước đến một cái bài vị.

Ông lão xin của Điền Quý một nén nhang, bẻ gãy đuôi rồi mới thắp.

Hành động quái đản của ông lão khiến anh chàng giật mình một cái, song lại nghĩ bụng:
“Ở đây thì chuyện quái gì chả xảy ra được?”
Thắp hương xong, ông cụ bèn đưa Điền Quý đến trước cây cau đầu tiên trong hàng, tính từ căn nhà ra sân.

Lão phóng đôi bàn tay gầy gò ra, cắm lút cả mười đầu ngón tay vào thân cau ngập đến hơn nửa.

Điền Quý trố mắt ra nhìn lão hét lên một cái, đoạn cả hai tay giật ngang, tẽ đôi cả cây cau to đùng.
Phía sau thân cau, lại không phải bức tường rào bao quanh sân như đã tưởng tượng, mà là một lối đi nhỏ dẫn ra sân sau.
Sáng hôm qua, Điền Quý đã kiểm tra kỹ căn nhà mấy lần, cái gọi là sân sau tuyệt nhiên không tồn tại.