Hai người chờ Phạm Minh Hằng tỉnh lại, rồi bắt đầu bàn xem bước tiếp theo phải làm thế nào.
Điền Quý chủ động lên tiếng trước:
“Cái màn sương này quá quái dị.”
“Đúng vậy.
Ở trong đó căn bản không phân biệt được trái phải trên dưới, đông tây nam bắc gì cả.
Nếu không phải có anh ta cứu, tôi chắc đã chết đói chết khát rồi.”
Phạm Minh Hằng nhìn sang Vũ Phạm Long, bảo.
Điền Quý lại hỏi:
“Tôi tưởng cô có đem la bàn theo?”
“Có đem, nhưng vô dụng.
Vừa bước vào màn sương là kim nó nhảy loạn cả lên, xong còn thế này nữa này.”
Cô nàng lấy trong túi xách ra một cái la bàn, dúi cho Điền Quý.
Anh chàng vừa nhìn là biết đấy là loại đắt tiền, hàng xách tay ở nước ngoài về.
Điền Quý vừa nhìn la bàn, lập tức phì cười:
“Cái thằng cha xây mộ này cũng hóm thật.”
Té ra cái la bàn của Phạm Minh Hằng bấy giờ đã rụng mất nửa cái kim, bốn ký tự đại diện cho bốn hướng thì biến thành bốn chất rô cơ tép bích trong bộ bài tây.
Cái kim cũng không ngồi yên, cứ quay chầm chậm như cái đồng hồ deo tay vậy.
La bàn mà biến thành ra thế này thì đúng là không dùng được nữa.
Vũ Phạm Long nói:
“Lúc xuống tàu cả ba đi sát cạnh nhau, thiếu mỗi tay nắm tay nối vòng tay lớn thôi, mà còn lạc mất nhau thì đúng là khó nhằn thật.
Lần này tìm được tiểu thư đây là ăn may, tìm được chú là nhờ trông thấy cái bọn Phi Đầu Man giãy chết.”
Phạm Minh Hằng bèn tiếp:
“Thế nhưng, còn ăn may dược bao nhiêu lần?”
Bấy giờ, Điền Quý mới nheo mắt, nhìn Vũ Phạm Long, hỏi:
“Thế sao anh vác được cô nàng đến đây?”
“Ờ nhỉ? Lạ thật.
Anh với cô ta lạc nhau mấy lần đấy, nhưng lúc nãy cô nàng mệt lả đi thì lại vác phăm phăm chả hề gì.”
Thằng cha đó cười nhăn nhở, mặt câng lên, mắt hấp háy cố tỏ ra vô hại.
Cái chiêu này là trò ưa thích của Điền Quý, dùng mãi thành quen, đương nhiên anh chàng liếc một cái là biết ngay Vũ Phạm Long đang nói láo.
Điền Quý bĩu môi, đang định lật tẩy thằng chả, thì Phạm Minh Hằng đã nói:
“Hay do tôi ngủ, nên màn sương mới không tách chúng ta ra?”
Điền Quý xua tay, bảo:
“Cái thằng cha xây mộ nham hiểm bỏ mẹ, không nên nghĩ đơn giản như thế kẻo lại toi cả lũ.”
Vũ Phạm Long nghe thế, bèn cười phá lên:
“Xem ra thằng Quý này vừa bị chủ mộ cho ăn no một bụng hành đây mà, bằng không cũng chả nghiêm túc thế này.”
Điền Quý lườm hắn một cái, song không phản bác nổi câu nào, đành ngậm tăm.
Anh chàng hắng giọng, đoạn nói:
“Thế này đi, tôi đề nghị hai người ở lại đây, tôi một mình đi tiếp vào mộ.”
“Chuyện này sao được? Cái mộ này nguy hiểm như thế, tách nhau ra chẳng khác nào làm đúng ý kẻ địch.
Đi chung có thể hỗ trợ lẫn nhau, sẽ an toàn hơn nhiều.”
Đúng như những gì Điền Quý đã nghĩ, Phạm Minh Hằng là người đầu tiên phản đối.
Anh chàng chặc lưỡi:
“Tôi có Nhập Mộ Lệnh, có thể đi lại trong mộ không sợ lạc, nhưng chưa chắc đã có tác dụng với hai người.”
Vừa nói, Điền Quý vừa thầm cầu trời, hi vọng tên Vũ Phạm Long đừng có đề cập đến phương án anh chàng đã cố tình giả ngu không nhắc tới.
Vẫn biết là với kẻ như hắn ta khả năng này rất nhỏ, song anh chàng vẫn hi vọng thế, bởi đời đâu ai biết được chữ ngờ.
Vũ Phạm Long cười khẩy, nói:
“Thế thì chuyện này cũng không có gì khó.
Cậu cứ để tôi đánh ngất cậu, rồi tôi cầm Nhập Mộ Lệnh vác cả ba người vào sâu trong mộ.
Yên tâm, thằng Long này chả được cái gì, chỉ được cái sức trâu.
Cậu gầy thế này, vác đi không hề gì đâu.”
Điền Quý không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì thở dài một cái.
Cái chuyện anh chàng không muốn nhất rốt cuộc vẫn cứ xảy ra.
Vũ Phạm Long bèn tiếp:
“Hay chú không tin tưởng anh? Cũng được.
Anh để chú đánh anh bất tỉnh rồi vác theo.”
Điền Quý nhún vai, thầm nghĩ:
“Trong màn sương không biết có cái gì, nếu dùng trận pháp với bùa chú để vác thì có mà tự sát à? Khốn thật...”
Anh chàng đang định lựa lời nói thác, thì Phạm Minh Hằng đã lên tiếng:
“Anh Quý, tôi không biết giữa hai anh từng có mâu thuẫn gì với nhau, cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Thế nhưng, xin anh bỏ cái tôi cá nhân sang một bên, hoàn thành trách nhiệm của hành giả.
Nhiệm vụ lần này liên quan đến an nguy của chị Ngân nữa, nên tôi mong anh có thái độ hợp tác hơn.”
Cô nàng ngừng một chốc, rồi tiếp:
“Huống hồ gì, anh Long vừa mới cứu anh...”
Phạm Minh Hằng không nói tiếp, song Điền Quý cũng đã hiểu ý của cô nàng rồi.
Anh chàng ngó cái giếng một cái, tự hỏi không biết liệu có phải mình đã quá đa nghi hay không.
Nhưng rồi Điền Quý lại gạt phắt đi...
Không thể vì chuyện hắn ra tay đánh chết cái giếng mà xí xóa hết những hành động khó hiểu của Vũ Phạm Long trước đó được.
Chính cái thái độ lúc là địch lúc là bạn này của hắn mới khiến Điền Quý phải dè chừng.
Ngặt nỗi, mỗi lần đề cập đến, Vũ Phạm Long lại đeo cái mặt nạ thô hào lên, giả ngu.
Bất ngờ, Vũ Phạm Long đã lên tiếng:
“Chuyện ấy cô không hiểu đâu.
Cái loại người đối phó với quỷ ma yêu quái bọn tôi ấy mà, việc mất ý thức là điều tối kỵ.
Thằng Quý nó bài xích chuyện này cũng không lạ gì.”
Điền Quý nhún vai, nói gàn:
“Như anh ấy nói, tôi là thằng nhỏ nhen, nên lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đấy, được không?”
Phạm Minh Hằng nhíu mày, rồi thở dài, nói với giọng thất vọng:
“Xem ra tin đồn về anh là đúng, tôi không nên trông chờ quá nhiều.”
“Xin lỗi đã làm cô thất vọng nhé.”
Anh chàng nói, mắt không rời khỏi Vũ Phạm Long một khắc.
Điền Quý không ngờ rằng, ngay cả khi anh chàng đã chủ động lôi tên này theo, Vũ Phạm Long vẫn có thể dồn mình vào thế kẹt được.
Anh chàng chặc lưỡi một cái, song không nói gì.
Vũ Phạm Long hơi nhếch mép lên, lén cười một nụ cười kín đáo.
Nếu không phải Điền Quý vẫn theo dõi nhất cử nhất động của hắn thì có lẽ anh chàng đã bỏ lỡ mất.
Hồi lâu vẫn không thấy ai lên tiếng cả, Điền Quý bèn phủi áo, đứng dậy:
“Đã không ai còn điều gì cần nói, thì tôi đi trước đây.
Chuyện của Ngân thì cô cứ yên tâm, tôi sẽ tự mình giải quyết ổn thỏa.”
Anh chàng nói dứt câu, thì rảo bước về phía biển sương mù.
Điền Quý cưỡi trên lưng Bát Long Cẩu, tay cầm Nhập Mộ Lệnh, thủng thẳng đi trong biển sương mù.
Anh chàng chẳng rõ lấy từ đâu ra một chai rượu gạo, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, mồm nghêu ngao hát.
Cái giọng vịt đức của Điền Quý cất lên, một lúc sau lại có tiếng vọng về như đập vào vách đá.
Anh chàng cưỡi Bát Long Cẩu, chẳng cần bất tỉnh hay ngất xỉu gì, cũng có thể xuyên qua màn sương.
Vũ Phạm Long nói dối, chẳng qua là để Phạm Minh Hằng không thấy được hắn ta đang làm gì mà thôi.
Song lúc này, e là Điền Quý có giải thích, cô ta cũng không chịu tin.
Điều này cũng chứng tỏ Vũ Phạm Long có thể tìm được đường đi trong biển sương mù mà không cần đến Nhập Mộ Lệnh.
Đi được một chốc, bất chợt Nhập Mộ Lệnh bắt đầu nóng lên.
Điền Quý đặt ngửa tấm lệnh bài trên bàn tay mình, chờ đợi.
Nhập Mộ Lệnh xoay vù vù, tựa như kim của la bàn vậy.
Mất một lúc, thì tấm lệnh bài đã chỏ đuôi về một hướng trong màn sương mù.
Anh chàng bèn giục con Bát Long Cẩu chạy về hướng ấy.
Đi một lúc, thì một người một chó đến trước một cái ao nước.
Cái thành ao tròn vo, tròn vành vạnh, một hình tròn hoàn hảo không có đến một tì vết hay lỗi sai nào.
Nếu không có gì sai sót thì đây chắc chắn là ao tròn, hay như lời của ông nội anh Nam tào phớ, thì là ao nuôi xác.
Điền Quý nhảy xuống khỏi lưng chó, im lặng quan sát xung quanh một lượt.
Vách ao trắng phau phau, không biết là xây nên từ thứ gì, song Điền Quý có thể chắc chắn là không phải đá, không phải gạch, bê tông thì lại càng không.
Thứ xây nên vách hồ láng mịn như ngọc, trơn nhẵn như gương, có thể tưởng tượng lúc được đổ đầy nước nơi này trơn đến mức nào.
Điền Quý lại lang thang đi ra giữa ao, chỉ thấy ở ngay trung tâm cái ao có một chỗ thủng, mấy vết nước đọng màu xanh còn lưu lại ở miệng hố.
Vừa đến gần, mùi hôi tanh lợm giọng đã xộc lên tận óc, khiến anh chàng hắt xì mạnh một cái.
Cái hố có chút nước vương bên mép, trông cứ như thể cái ao trắng này là cái bồn rửa mặt, còn cái lỗ này là cống thông nước vậy.
Song trông miệng hố không bằng phẳng, những mảnh vỡ lởm chà lởm chởm cong vẹo xuống, cứ như là bẫy du kích ngày xưa.
Rõ ràng, cái hố này không phải tự nhiên sinh ra, mà là có người dùng một lực mạnh đánh từ trên xuống, làm thủng cả cái đáy ao khiến ao cạn hết nước.
Bát Long Cẩu đứng bên cạnh chợt sủa lên mấy cái, sau đó nó chống nạnh, ngửa mặt lên sủa ăng ẳng, bắt chước cái dáng vẻ khi cười của Vũ Phạm Long.
“Ý mày là...!cái ao này là do hắn phá?”
Con chó sủa mạnh một cái, đầu gật lia lịa như trống bỏi.
Điền Quý lại gần miệng hố, lấy giấy quét một chút bột trắng còn vương vãi dưới đất lên, đưa cho Bát Long Cẩu liếm.
Con chó vừa nếm một chút, lập tức phun phì phì, hai cái chân khua liên hồi lau chà cái lưỡi đang thè ra quá nửa.
Cu cậu lại ngó Điền Quý, rên lên ư ử như tỏ ý biểu tình.
“Phản ứng thế này chắc là xương người rồi.”
Anh chàng nghĩ bụng, rồi nhìn ra bốn bề, không nhịn nổi nuốt nước bọt một cái.
Cái ao này...!rộng phải hơn một mẫu.
Điền Quý thả mấy thằng hình nhân bằng bột, cho chúng nó đi khắp bốn phía.
Bản thân thì chọn bừa một hướng, bỏ qua cái lỗ thủng, tiếp tục đi về phía trước với con Bát Long Cẩu.
Tiếng đế giày, tiếng móng vuốt nện lên lớp xương nghe cứ cồm cộp, cồm cộp từng tiếng một, đều đều và nặng nề.
Rốt cuộc, anh chàng cũng đến được bờ bên kia của cái ao.
Đập vào mắt Điền Quý, là hai cái cột đèn.